C98-99-100:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C98: Không thể quay lại như trước kia.
Quần áo của Cố Khinh Âm bị tuột một nữa, yếm bị vén lên, quần lót bị kéo đến mắt cá chân. Thân thể nàng bị nâng lên, dựa lưng vào thân cây, hai chân mở lớn, cẳng chân đặt trong khuỷu tay Ngụy Lãnh Nghiêu, đung đưa qua lại. Dưới thân thừa nhận từng đợt tấn công mãnh liệt của hắn.

"Không muốn... Tướng quân... A..." Lưng nàng áp vào thân cây thô ráp cứng rắn, tóc mây tán loạn, đôi mắt sáng khép hờ. Hai bầu vú đầy đặn lộ ra khỏi yếm, nhũ hoa phấn hồng run lên theo tiết tấu của hắn. Trong tiểu huyệt sưng đỏ có một gậy thịt to lớn tím đen đang rút cắm mãnh liệt. Tiếng nước lả lướt, chất lỏng tung tóe.

Đêm qua Cố Khinh Âm bị Ngụy Lãnh Nghiêu ép buộc đến nửa đêm, đợi mãi hắn mới chịu tận tình phóng xuất vào trong cơ thể nàng, tinh dịch nóng rực lại một lần nữa đưa nàng lên cực lạc. Trong cơn choáng váng điên cuồng, nàng mê man, không biết chuyện gì nữa. Nàng ngủ tận đến trưa hôm sau mới dậy, ai ngờ vừa muốn đứng lên thì cả người nghiêng ngả té nhào xuống đất, hai đùi run lên, không còn sức lực.

Nàng vốn định tốt thông báo với quản sự một tiếng, nói mình không khoẻ. Nhưng lại nhìn thấy gã sai vặt hôm qua, nói là tướng quân bảo hôm nay nàng cứ nghỉ ngơi cho tốt, không cần làm gì. Vừa đúng ý nàng, vì thế nàng lại nằm xuống, ngủ mê mệt, tích chút thể lực, đến hoàng hôn mới dậy.

Một ngày chưa ăn cơm, khiến bụng đói kêu vang, nàng đi xuyên qua hoa viên nhỏ, về phía phòng bếp nhỏ, nhưng lại tình cờ gặp Ngụy Lãnh Nghiêu đang đi đến.

Nàng hoảng sợ, theo bản năng muốn trốn đi, nhưng thân thể bủn rủn không chịu phối hợp, đi đường cũng chậm hơn trước vài phần. Nàng đành phải cúi đầu, tiến lên hai bước hành lễ.

Nhìn thấy Ngụy Lãnh Nghiêu, nàng không thể bình tĩnh nổi. Làm sao hắn có thể làm chuyện đó với nàng? Cho dù hắn không biết thân phận của nàng, chỉ coi nàng là một tỳ nữ... Hắn cũng không thể... nửa đêm lấy nàng ra tiết dục.

Trong đầu nàng lại nhớ lại chuyện đêm qua, nàng đón ý nói hùa dưới thân thân, uyển chuyển cầu xin tha thứ... Gương mặt thanh lệ của nàng bỗng dưng đỏ lên.

Nàng thừa nhận thân thể mình ngày càng dâm đãng, nàng đã không thể khống chế được nữa. Cứ đến nửa đêm là thân thể nàng lại khô nóng khó chịu, khiến nàng hoàn toàn vô lực phản kháng khi bị nam nhân xâm phạm. Dù trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng thân thể của nàng thích loại cảm giác này, thích được lấp đầy.

"Nghĩ cái gì?" Hắn nâng cằm nàng lên, để nàng nhìn thẳng vào mình. Đôi mắt băng lãnh nhìn kỹ từng biểu cảm của nàng, vừa tìm tòi nghiên cứu vừa cường ngạnh.

Cố Khinh Âm nhìn hắn, không hề trốn tránh, trả lời: "Nghĩ đến tướng quân."

Hắn không nói lời nào, con ngươi u lam sáng ngời, hiển nhiên chờ nàng nói tiếp.

"Đêm qua tướng quân tận tình như thế, không sợ để lại trong bụng nô tỳ một đứa trẻ sao?" Nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn. Đây cũng là chuyện nàng lo lắng. Đêm qua hắn phóng ra hai lần trong cơ thể nàng, kinh nguyệt của nàng lại chưa đến, khiến nàng không thể không nghĩ như vậy.

Khuôn mặt hắn băng lãnh như phủ sương tuyết, hắn trầm giọng nói: "Bất cứ nữ nhân nào cũng đều không có khả năng có hài tử của ta, dù các nàng có muốn..." Hắn cúi đầu gần sát nàng, hơi thở nóng rực phất qua mũi miệng nàng.

Đôi mắt trong trẻo của Cố Khinh Âm nhìn thẳng vào hắn, "Thỉnh tướng quân ban thuốc tránh thai."

Khuôn mặt Ngụy Lãnh Nghiêu thanh lãnh, môi mỏng nhẹ kéo, "Không cần."

Nàng còn muốn tranh cãi nữa nhưng lại bị hắn mút lấy môi, hôn dồn dập.

Đầu lưỡi nóng rực của hắn xâm nhập vào trong miệng nàng, cuồng loạn triền miên quấn lấy đầu lưỡi nàng, gặm nhấm cánh môi hồng mê người của nàng, nuốt hết tất cả tiếng rên rỉ và mật dịch trong miệng nàng...

Hơi thở của nàng như đều bị cướp đi, đầu óc mơ màng, thân thể không tự chủ được nữa. Đến lúc nàng nhận ra hắn đang làm gì thì thân thể nàng đã bị hắn áp lên thân cây, hoan ái không ngừng.

Gậy thịt thô dài hơi rời khỏi, lại đâm vào thật sâu như nghiền nát muốn nghiền nát tiểu huyệt của nàng. Quy đầu to lớn nhiều lần đỉnh đến tận miệng tử cung, điên cuồng ma sát vào lớp thịt mềm mẫn cảm, khiến chỗ sâu trong thân thể nàng ngứa ngáy. Tiểu huyệt điên cuồng co rút, dâm.thủy trào ra không ngừng. Chỗ ái ân của hai người ướt đẫm, dâm thủy như những sợi chỉ bạc cực mảnh rơi xuống dưới, đọng lại trên bùn đất dưới chân hai người.

Cánh tay Cố Khinh Âm vô lực khoác lên đầu vai hắn, nàng dồn dập thở dốc, khuôn mặt đỏ ửng như dặm phấn. Nàng lắc lư thân thể, yêu kiều cầu xin: "Đừng ở trong này... Sẽ có người... A... Quá sâu..."

Con ngươi u lam của Ngụy Lãnh Nghiêu thâm trầm nhìn nàng, hai tay đang nâng bắp đùi của nàng đột nhiên buông ra. Trong nháy mắt mất đi chống đỡ khiến nàng hoảng sợ la lên, tiểu huyệt gắt gao co rút lại,  xoắn chặt lấy nam căn của hắn. Thần sắc của hắn biến đổi, thiếu chút nữa buông vũ khí đầu hàng.

"Tướng quân... Không cần... A..." Tim Cố Khinh Âm đập vừa nhanh vừa mạnh, nàng vòng tay ôm lấy vai hắn theo bản năng. Lúc nhìn xuống dưới thân, chỉ thấy một cây gậy thô dài đang ra vào trong tiểu huyệt phấn nộn của nàng, thân gậy nổi đầy gân xanh, dính đầy dâm thủy.

C99: Dục vọng như nước.
Không phải lần đầu Cố Khinh Âm làm chuyện này, cũng không phải chưa từng nhìn thấy nam nhân ân ái với mình. Nàng nhìn rất rõ gậy thịt của hắn cắm vào mị huyệt của mình thế nào, luật động ra sao.

Trên lông mu của hắn dính đầy dâm thủy, gậy thịt to lớn tương phản với làn da trắng nõn tinh tế của nàng. Chỉ liếc mắt một cái mà cơn xấu hổ ùa đến, miệng huyệt mềm mại lại càng co rút nhanh hơn, nơi đó tựa như cái miệng nhỏ tham lam ngậm chặt lấy tính khí của nam nhân. Dâm thủy trào ra ồ ạt, gậy thịt lui ra một chút, rồi lại đâm sâu vào. Nàng mị thịt bị gậy thịt của hắn kéo ra ngoài, xoắn chặt cây gậy thô dài của hắn rồi lại tiến vào trong dũng đạo. Mỗi lần hắn đều đi đến tận cùng, kích thích khát vọng nguyên thủy nhất của nàng.

Con ngươi u lam của Ngụy Lãnh Nghiêu ngày càng thâm sâu, dừng trên người Cố Khinh Âm. Dung mạo của nàng không phải kiểu tuyệt diễm, nhưng lại khiến hắn muốn ngừng mà không được. Đêm qua sau khi phóng thích trên người nàng xong, hôm nay hắn ra ngoài nhưng lại chỉ nhớ tới thân thể của nàng. Hắn không biết chuyện này là do độc tính hay là do nhiều tháng chưa được giải quyết dục vọng. Mà thực ra hắn cũng chẳng muốn biết, hắn chỉ muốn hôn cái miệng nhỏ giỏi tranh cãi của nàng, muốn nàng thần phục dưới thân hắn, sau đó thâm trầm tiến vào chiếm hữu nàng... tựa như giờ phút này.

Nơi đó của nàng vừa nóng vừa chặt, dâm thủy dồi dào, mỗi lần tiến vào, mị thịt đều cắn chặt lấy cây gậy thô dài của hắn, khiến toàn thân hắn sảng khoái. Hắn đi vào thật sâu, rồi lại rút ra toàn bộ, ma sát với xương mu, âm mao mềm mại và hoa hạt mẫn cảm của nàng. Hắn cảm nhận từng cơn run rẩy của nàng, cảm nhận được nàng cũng không muốn xa rời hắn. Chỉ những điều đó thôi cũng đủ khiến hắn điên cuồng.

Cơn gió mát đầu xuân lướt qua, thân thể mềm nhũn của Cố Khinh Âm run lên, mông kẹp lại, âm đạo của co lại mút chặt lấy gậy thịt, khiến Ngụy Lãnh Nghiêu thở hổn hển.

"Lạnh sao?" Hắn bình phục hơi thở, quan tâm hỏi han nàng, nhưng dưới thân vẫn tiếp tục đong đưa, không ngừng khai thác thân thể kiều mị mẫn cảm của nàng.

Hai gò má Cố Khinh Âm hồng rực như cánh hoa anh đào, sinh động kiều diễm, cái miệng thơm hé mở, không ngừng thở hổn hển. Nàng khẽ lắc đầu, cũng không biết nên trả lời hắn như thế nào. Quả thực nửa người trên của nàng hơi lạnh, nhưng nơi riêng tư dưới thân lại nóng như lửa, khiến nàng khó chịu.

Hai bầu ngực tròn đầy của nàng lộ hết ra, hai quả mâm xôi đỏ hồng run run rẩy đứng thẳng trong gió. Thấy nàng không đáp, Ngụy Lãnh Nghiêu há mồm mút nhũ hoa, mút mạnh vào, rồi lại dùng đầu lưỡi liếm láp, hàm hồ nói: "Nóng quá..."

Cố Khinh Âm ôm chặt lất vai hắn, mở hai mắt, nói nhỏ: "Cái gì?"

Ngụy Lãnh Nghiêu nhả nhũ hoa của nàng ra, lôi kéo rồi lại mở miệng ngậm lấy hai quả mâm xôi rung rinh trong gió. Cố Khinh Âm không kìm được than nhẹ, trên làn da nõn nà  nhẵn nhụi của nàng dính đầy nước bọt của hắn. Hắn cong môi cười, sát gần cánh môi phấn hồng mê người của nàng, "Thân thể của nàng nóng quá..."

"Ngài..." Cố Khinh Âm mở to mắt, vì sao mỗi lần nam nhân này đều phải nói những lời ái muội khiến người ta xấu hổ chứ. Nàng thừa nhận mình bắt đầu phóng túng thân thể hưởng thụ mây mưa chi hoan, nhưng trong thâm tâm nàng vẫn là Cố Khinh Âm đứng đắn bảo thủ.

Nàng không biết giờ phút này biểu tình của nàng vô tội đáng yêu cỡ nào, vô tình lại lấy lòng Ngụy Lãnh Nghiêu. Đáp lại nàng là sự xâm nhập hung mãnh, đến mức ngón chân nàng căng lên, cơn tê dại ở bụng không khống chế được nữa lan ra tứ chi bách hải.

"A... Quá sâu... Không được... A... Tướng quân..." Nàng kêu lên, quy đầu của hắn va vào tất cả những chỗ mẫn cảm của nàng, khiến nàng run rẩy không ngừng, dâm thủy trào ra, vừa nóng vừa trơn.

Phía trước là nữ tử quyến rũ phóng đãng, rõ ràng khuôn mặt của nàng chỉ được tính là thanh lệ mà thôi... Thấy vẻ mặt mê say của nàng, Ngụy Lãnh Nghiêu không nhẫn nại nữa, tinh quan vừa mở, dòng tinh dịch trắng đục bắn hết vào trong tử cung của nàng...

Cố Khinh Âm chỉ cảm thấy trong cơ thể nóng rực không chịu nổi, cả người càng phát ra xuân tình mị hoặc. Đôi mắt long lanh của nàng khép hờ, nhìn nam nhân dù đang cao trào nhưng vẫn giữ được thần thái bình tĩnh. Ánh mắt liếc qua chỗ khác, mượn ánh chiều tà, nhìn thấy một bóng người đang đứng dựa vào lan can bằng ngọc thạch bên hành lang gấp khúc cách đó không xa. Người đó mặc áo tím, mái tóc đen rối tung, mi mục như họa, mắt như hắc ngọc.

Hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó, thân cao ngọc lập, cũng không biết đã đứng bao lâu rồi...

C100: Mang nàng rời khỏi.
Huyết dịch toàn thân Cố Khinh Âm như đông cứng, thân thể lập tức cứng ngắc.

Hai người cách khá xa nhau, nhưng ánh mắt của hắn và nàng lại giao hòa trong không gian cách lớp núi đá lởm chởm. Đôi mắt phượng của hắn vẫn toát lên vẻ biếng nhác bình đạm như từ xưa đến nay, biểu tình thanh lãnh xa cách. Hắn chỉ đứng đó nhìn mà khiến  hô hấp của nàng như cứng lại, nàng co rúm người lại tựa đầu vào ngực Ngụy Lãnh Nghiêu.

Nàng sợ cái gì? Không, nàng không sợ hắn, nàng chỉ thấy xấu hổ, chỉ là thấy xấu hổ khi bị bắt gặp trong tình cảnh này mà thôi, dù có là ai thì cũng sẽ có phản ứng giống nàng.

"Ngụy tướng quân đúng là hưng trí, trời đã tối mờ rồi mà còn chưa chịu buông mỹ nhân dưới thân." Tiếng nói thản nhiên rõ ràng truyện tới, Cố Khinh Âm càng gấp gáp, càng dán sát bầu ngực căng đầy vào ngực Ngụy Lãnh Nghiêu.

Ngụy Lãnh Nghiêu thoáng nhìn lại, nhanh chóng rời khỏi thân thể Cố Khinh Âm. Hắn sửa sang lại quần áo, cởi ngoại bào trùm kín nữ nhân đang nằm trong lòng mình, rồi ôm nàng rời đi.

Trước mắt Cố Khinh Âm tối sầm lại vì bị áo choàng phủ xuống đầu, cũng khiến nàng an tâm hơn chút. Nàng vòng tay ôm cổ Ngụy Lãnh Nghiêu, dựa vào ngực hắn, mặc cho hắn ôm.

Hàn Cẩm Khanh bước ra khỏi hành lang, hai mắt hơi trầm xuống, biểu tình lạnh nhạt. "Vì tướng quân mà hai ngày nay bản tướng phải hao tâm tổn trí, còn tướng quân lại ở nơi này hưởng dụng mỹ nhân." Hắn đứng cách Ngụy Lãnh Nghiêu chừng mười bước, nhìn Ngụy Lãnh Nghiêu không thèm ngẩng đầu lên mà chỉ lo che chở cho nữ tử trong lòng. Giọng nói của Hàn Cẩm Khanh càng lạnh đi: "Không biết tiểu tỳ mỹ mạo thế nào mà lại khiến tướng quân để ý như vậy?" Hắn nhấn thật mạnh hai chữ "Tiểu tỳ".

Cố Khinh Âm run rẩy, khẩn trương đến mức suýt ngừng thở.

Ngụy Lãnh Nghiêu dừng lại, nhìn thoáng qua Hàn Cẩm Khanh, lạnh lùng nói: "Không có liên quan đến Hàn tướng, mời ngài đến chính phòng, ta sẽ đến đó ngay." Nói xong, Ngụy Lãnh Nghiêu không quay đầu lại mà đi thật nhanh về phía trước.

Hàn Cẩm Khanh hiểu rõ tính cách của Ngụy Lãnh Nghiêu, hắn chưa bao giờ là người thích so đo, nhưng hôm nay... Mắt phượng của Hàn Cẩm Khanh híp lại, trong lòng bùng lên một ngọn lửa vô danh.

Khi Ngụy Lãnh Nghiêu tới chính phòng, Hàn Cẩm Khanh đã đợi được nửa nén hương rồi. Trên bàn đã bày đầy những món ăn tinh xảo và một bình rượu ngon đặt chính giữa.

Hàn Cẩm Khanh thấy Ngụy Lãnh Nghiêu chỉ lo tự rót tự uống, đành phải áp chế cơn tức trong lòng, nói: "Tướng quân có khả năng nắm chắc binh quyền của các châu phủ không?"

"Binh quyền của Dương gia phân tán nhiều nơi, há có thể nói lấy là lấy?" Ngụy Lãnh Nghiêu liếc mắt nhìn ly rượu của Hàn Cẩm Khanh một cái, cầm bầu rượu thay hắn rót đầy.

Hàn Cẩm Khanh nhíu mày nhìn hắn, "Nói như vậy, ngươi không  nắm chắc?"

"Ba thành." Ngụy Lãnh Nghiêu lạnh nhạt nói.

Hàn Cẩm Khanh nhíu mày, "Chỉ nắm chắc ba thành?"

"Ta chỉ nắm chắc binh quyền của ba thành." Ngụy Lãnh Nghiêu chạm cốc cùng hắn, chậm rãi nói.

Khóe môi Hàn Cẩm Khanh cong lên, rốt cục cũng mỉm cười, "Nga? Chỉ trong một thời gian ngắn mà có thể nắm được ba thành, đúng là khó có được."

Hai người nói chuyện một hồi, không khí chẳng mấy thân thiện, Hàn Cẩm Khanh cũng không nói nhiều như bình thường. Rượu và thức ăn còn chưa được mấy miệng, Hàn Cẩm Khanh đã đứng dậy cáo từ, Ngụy Lãnh Nghiêu cũng không giữ lại.

Về phần Cố Khinh Âm, hai lần hoan ái gần như đã rút hết thể lực của nàng. Sau khi được Ngụy Lãnh Nghiêu ôm về, nàng tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nằm bất động. Trong cơn mơ màng, nàng nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng gọi rất nhỏ: "Cố đại nhân.

Cố Khinh Âm kinh ngạc, trong lòng dâng lên vài phần mong đợi. Nàng ăn mặc chỉnh tề rồi mới mở cửa phòng. Một gã nam tử cúi đầu, cung kính nói: "Nếu Cố đại nhân muốn rời khỏi đây, xin hãy đi theo tiểu nhân."

Dưới ánh trăng mông lung, nàng không thấy rõ dung mạo của người này, mặc dù không biết rõ thân phận, nhưng nếu có thể mang nàng rời khỏi đây thì không còn gì tốt hơn. Bởi vì nàng ở trong này, sớm muộn gì cũng sẽ tìm cách chạy trốn.

Trong đầu nàng lướt qua đôi mắt u lam băng lãnh... Nàng nhắm mắt lại, thầm nghĩ tối nay hắn đừng qua, hai người sẽ không gặp lại.

Nàng theo người nọ bước vào một đường nhỏ tịch mịch, bốn bề vắng lặng. Bọn họ nhanh chóng ra khỏi tòa nhà, nhìn thấy một chiếc xe ngựa đứng cách đó không xa.

Người nọ khom người đứng bên cạnh xe, "Cố đại nhân, mời lên xe."

Cố Khinh Âm nhìn từ trên xuống dưới xe ngựa, không biết vì sao nàng lại có cảm giác quen thuộc. Nàng đang định thăm dò thân phận chủ nhân của chiếc xe này, thì màn xe dày được một ngón tay thon dài trắng nõn với khớp xương rõ ràng nhấc lên. "Xem ra muốn bản tướng đích thân tới đón cô rồi." Thanh âm lười biếng trầm thấp, như mưa phùn buổi chiều ngày xuân.

Mành xe được vén lên cao, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ của Hàn Cẩm Khanh, làn da như loại ngọc tốt nhất, mi mục như họa, bên môi là ý cười nhạt nhẽo. Hắn vươn tay về phía nàng, "Lên đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro