Chương 8: Ân tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8 : ân tình
......
Nàng đang ở đâu tại sao lại tối thế này. Mọi thứ thật mung lung.
Trước mặt nàng bỗng hiện lên một nguồn sáng chói mắt. Nàng đưa tay che mắt
- con của mẹ.
Âm thanh thật ngọt ngào quen thuộc. Nàng như thức tỉnh hạ , tay xuống nhìn thẳng vào chùm sáng chói lóa. Đôi mắt khó khăn ngượng mở
- mẹ . Mẹ đến để đưa con đi ư?
Nàng ngẹn ngào hỏi. Đôi mắt mong chờ, hi vọng.
Khuôn mặt nàng bỗng xuống sắc. Tại sao?? Nàng đã mong chờ một cái gât đầu hay một từ đồng ý nào đó nhưng không phải là lắc đầu.
Nàng không muốn câu trả lời này. Trái tim bỗng đau nhói, nàng ôm chặt ngực những ngón tay lần lượt đâm sâu vào da thịt.
- mẹ..không..cầ....n...co..n...đún..g...không.
Cổ hộng nàng tắc nghẹn.
- mẹ yêu con. Mẹ thật hanh phúc khi có con. Đừng buồn, mẹ lúc nào cũng luôn theo dõi và bảo vệ con. Hay sống và cảm nhận cuộc sống này bằng con người thật của con. Sẽ có một nam nhân sưởi ấp trái tim con......hay tin vào chính mình.....
- đừng, đừng bỏ con......đừng.....
Nàng tuyệt vọng đuổi theo hình bóng của mẹ. Nước mắt lại giàn giụa khắp gương mặt. Lại một lần nữa... một lần nữa mẹ bỏ nàng mà đi.
.......
- không đừng đi...mẹ....đừng.
Nàng ra sức giãy giụa. Khuôn mặt hốt hoản.
- nàng sao vậy.
Hắn lo sợ ôm chặt lấy nàng.
- đừng làm ta sợ. Nàng mau tỉnh lại đi. Nếu nàng tỉnh lại ta sẽ bù đấp mọi thứ cho nàng.
Sau đêm đó nàng rơi vào hôn mê. Cơ thể cứ mõi lúc một nóng. Hắn đã tìm mọi thái y giỏi đến nhưng không ai có thể làm nàng tỉnh lại.
Đôi mắt đau đớn nhìn nàng đang quằn quại đau khổ trong lòng hắn. Phải chi những đau khổ đó có thể truyền sang cho hắn thì hay biết mấy.
Bỗng bên trong lòng hắn lại có sự im lặng. Không động đậy, không hơi thở.
- nàng mau tỉnh cho ta....
Hoảng hốt, hắn dùng sức lay mạnh cơ thể nàng.
Trái tim hắn như ngừng đập.
- đừng bỏ ta. Ta xin nàng...
Khuôn mặt tuấn mĩ vô vọng gục đầu xuống tai nàng kẽ năn nĩ.
- ngươi sao vậy?
Thanh âm nhỏ nhẹ như làn gió thổi qua tai hắn.
- nàng tỉnh rồi.
Đôi mắt thê lương vừa rồi bỗng trở nên vui mừng khôn siết.
- ân. Ngươi lo cho ta?
Nàng nhìn hắn, đôi mắt dịu dàng. Thanh âm ngọt ngào mang yêu thương.
- ta rất lo cho nàng a.
Giọng nói của hắn như một tiểu hài tử. Thật rất đáng yêu.
- tại sao?
Nàng lại tiếp tục tra hỏi. Tất cả mọt thắt mắc nàng đều muốn giải tỏa hết
- vì ta yêu nàng. ( tg : anh này si tình quá.... HBB : ta thích. Ngươi ý kiến không... Tg : không...bỏ chạy....bà này dữ thấy ớn )
Hắn nhẹ nhàng trả lời
- chỉ mới gặp ta một lần có thể yêu ?
- phải một lần cũng đủ để ta khắc cốt ghi tâm hình bóng nàng.
- ngươi đã nói thì phải giữ lời a. Bây giờ ta chỉ còm mình ngươi thôi. Đừng lừa ta.
Đôi mắt nàng bỗng trở nên vô hồn.
- ta xin thề sẽ không bao giờ lừa dối nàng. Ta sẽ yêu nàng đến khi chết mới thôi.
Hắn sũng nịnh nhìn nàng.
- ta...ti..n...ngư..ơi...
Thanh âm mõi lúc một nhỏ. Đôi mắt từ từ nhắm lại. Nàng dần dần mất đi ý thức. Khuôn miệng nhẹ nở một nụ cười. Nàng tin hắn nhưng nàng là không quên trả thù a. (tg : bà này nhớ dai thấy ớn... HBB : người ta hay nói " có nợ phải trả, có thù phải báo tuyệt đối không cho quỵch...tg : câu này ai nói vậy????)

Chương 9 : lại bỏ trốn.
........
Hoa viên trong vương phủ loáng thoáng hương thơm ngào ngạt.
Muôn hoa kheo sắc mõi loài lại mang một vẻ đẹp khác nhau.
Chính giữa hoa viên, một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần. Đôi mắt phượng sắc sảo. Cặp mày mỏng , thanh. Đôi môi đỏ mọng kiêu gợi. Thân hình nhỏ nhắn mang khí chất cao quý.
Những loài hoa xinh đẹp xung quanh như đang làm nền cho mĩ nhân.
Đây là ngày thứ 5 nàng dưới thân phận nữ nhân ở nơi này. Khi ở hoàng cung, vì muốn dể dàng trả thù nàng đã xin hoàng thượng cho ở trong vương phủ. Đó cũng là lí do tại sao hắn tìm thấy nàng trong vương phủ. Nếu một thời gian dài mà không có sự xuất hiện của LÂM KÍNH PHONG thế nào cũng có người nghi ngờ đặc biết là hắn. Chắc nàng phải quay về với thân phận nam nhân.
......
Những ánh sáng gây gắt buổi sáng dần vơi đi. Mặt trăng huyền bí dịu dàng lại hiên lên thay thế mặt trời.
Vị nam nhân tuấn mĩ sãi từng bước thong thả đi về phía phòng vương gia.
......
- ngươi đã về..
Hắn vừa đi đến thì nghe thấy giọng nói của nàng từ trong vọng tới.
Nhẹ mở cửa, hắn bước vào ôn nhu nhìn nàng.
- nàng đợi ta.
Thânh âm dịu dàng vang lên. Nàng thành thật trả lời
- ân
Hắn cười vui vẻ rồi đi đến giường ngồi kế nàng.
- có chuyện gì à?
Hắn vừa hỏi vừa nghịch vài sợi tóc của nàng. Mái tóc đen mượt chỉ cần chạm vào thì khó mà buôn tay ra. Tóc đã vậy thì hỏi thử xem cơ thể của nàng còn dụ hoặc cỡ nào. ( tg : vậy nhào vô ăn đại đi..VH: ăn được ta ăn rồi....HBB : aaaa giờ mới lộ bộ mặt thật. Đồ biến thái......VH : ...chạy...)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro