Phần 5: bóng ma tâm lí và tin vui.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm, tại thủ đô nhộn nhịp tiếng nhạc ầm ĩ cũng như những âm thanh náo nhiệt Tokyo, học viện Crossan lặng yên như một bức màn tranh yên tĩnh. Hoàn toàn đối lập với khung cảnh ngoài phố xá Harajuku, Shibuya hay Nakasao hay thậm chí là Irumi.

Trong khuôn viên phòng Ballet bốn bề gương kính, có mùi hoa Tử Điệp thoảng qua, Dương Lạc Hinh vấn cao mái tóc đen suôn, bắt đầu bật nhạc lên và duỗi căng chân, tập múa. Bộ môn này
là một môn quá khó với Lạc Hinh. Khi tập Ballet cô thường xuyên bị trật khớp chân. Ballet là cơn ác mộng của đời cô. Nhưng, vì một lí do sâu kín, cô vẫn tập nó, chưa bao giờ thôi tập nó. Dù cho... cô chỉ dám đến phòng tập lúc nửa đêm thôi.

Cô sợ, sợ người ta bắt gặp cảnh cô gục ngã.

Cô nhảy hăng say, cô múa hăng say. Cô quay mình tung lên như con diều đang gặp gió, từng sợi mi cong dưới đèn long lanh như ánh lên hàng trăm vì sao lung linh bàng bạc. Đôi môi cô căng mím, mồ hôi chảy xuống ướt đẫm đôi hàng tóc mai.

_ A!!!!_ Dương Lạc Hinh la lên, rất may là cắn mạnh răng nên âm thanh không lớn lắm.v.

Cô ngồi bệt xuống sàn nhà, tay trái ôm chân, tay phải bưng trán. Mồ hôi chảy ướt đẫm trán cô, men theo lông mi cay xè đôi mắt xanh biếc

_ Dương Lạc Hinh, cậu đừng tưởng nhà cậu có tiền, mẹ cậu làm cảnh sát mà cậu vênh váo nhé! Tuy tôi không có tiền nhưng tôi biết múa Ballet. Nếu cậu không thể múa ballet, cậu sẽ vĩnh viễn là kẻ đứng sau tôi! Vĩnh viễn không có quyền giành Thầy Kim với tôi!_ Trung Lạc Nha giận dữ túm tóc la hét đánh vào đầu bạn nhỏ Lạc Hinh, gò má Lạc Hinh nhô nhô càng ngày càng đỏ lên như thịt thủ. Hai bé gái tầm 6 tuổi kẻ đánh người đỡ cùng nhau khóc vang như mưa.

Dương Lạc Hinh đáng thương cố gắng giơ cả hai tay che mặt hòng tránh những vết xước. Bé con không khóc to nhưng trong tim em bóp nghẹt như  có máy hút chân không.

Em chẳng thích múa ballet. Vì múa ballet đau lắm. Nhưng mà em rất thích thầy Kim, vì thầy Kim em chấp nhận đau để tập múa. Mà bạn Lạc Nha lại dùng cái cớ đó để đánh em, bắt nạt em. Em nhận ra, hóa ra bạn Lạc Nha cũng rất yêu thầy Kim như em

_ Tớ, tớ, đừng đánh nữa Nha Nha, đừng đánh tớ nữa Nha Nha! Tớ sẽ mách bố tớ!_ Em rốt cuộc cũng không chịu được nữa, khóc ré lên. Da đầu em như bong tróc. Em như phát điên muốn tìm nơi bấu víu. Da mặt em tê dại.

_ Im mồm, tôi đánh chết cậu, đánh chết cậu cho cậu khỏi vênh váo nữa, cho cậu khỏi mách bố nữa. Trong cuộc đời này kẻ có thể múa Ballet và được thầy Kim yêu chỉ có tôi thôi._ Trung Lạc Nha càng hét to hơn. Giọng bé con càng lúc càng khản đặc.

_ Mình... Thầy Kim cũng yêu mình mà Nha Nha.

_ Không! Thầy Kim chỉ yêu tôi thôi!!!!! Tôi sẽ đánh nát chân cậu ra để cậu không thể múa ballet được nữa!!!

_ Không không đừng mà! A!!!!!!!!!!

Chỉ một cái giẫm, chỉ một cái giẫm chân thôi dường như đã tước đi tình yêu to lớn trong trái tim non nớt của em. Cơn đau như cắm sâu vào tim đó vĩnh viễn về sau em không quên được. Lạc Nha đó... đã từng rất rất thân khi chơi với em.... vậy mà từ khi biết em đem lòng yêu thích thầy Kim, bạn Lạc Nha bỗng nhiên không chơi với em nữa.

Bạn rất hay xô em ngã, lấy trộm bút viết của em, viết bậy linh tinh vào vở học của em còn chơi khăm khiến cho em phải vào bệnh viện vì cơm trưa của em có trộn lông sâu róm.

Chiều hôm đó, thầy Kim tìm thấy em ngất xỉu trong phòng thay đồ của lớp tập Ballet. Thầy báo cho gia đình em và đưa em đi bệnh viện, nhưng mà... giữa cơn mê man, em đã biết, chân em... không thể múa thêm được nữa rồi.

Giấc mộng về thầy Kim....

Dần trở thành ác mộng....

Em đã gẫy mất hai cái xương ngón chân. Mãi một thời gian sau mới có thể tạm lành.

Có điều... với Ballet... em gần như chỉ có thể phủ lên đó một lớp bụi tàn.

_Thật nực cười! Đây là một lời nguyền... Vĩnh viễn là một lời nguyền!!!_ Dương Lạc Hinh cay đắng hét lên. Giọng kêu của cô ngân vang, dần dần len qua hành lang, hòa tan vào bầu không gian tĩnh mịch.

--+--+------- ta là kẻ ngăn cách nỗi đau gẫy xương chân, gẫy xương tình đầu của Lạc Hinh!----++-----+

Sớm tinh mơ, vẫn như mọi khi, tại phòng tập Gym, Dương Lạc Hinh đã chạy bộ trên máy đến cây số thứ 5. Mồ hôi đậm đặc quyện đều trên cổ áo trắng. Zero thì tập ở máy chạy cạnh bên.

_ Này cô kia, mắc mớ gì mà cô cứ nắm đầu tôi dậy sớm như thế? Bình thường giờ này tôi còn chưa muốn ngủ dậy đâu! Đúng là mụ đàn bà quá đáng mà!_ Giọng điệu ai óan như óan phụ, gương mặt đẹp trai tựa thần Aret trong tranh, chiếc cằm nhô nhô nam tính, xương quai hàm sắc cạnh, hai con mắt diều hâu trợn to, sống mũi cao cao thẳng tắp và làn da trắng tinh như hạt ngọc, thân hình thanh tú không vạm vỡ cũng không phải cò hương! Chẳng trật khỏi đường ray được chút nào chúnh là Zero_ người hầu cao cấp của Hinh Nhi!

Dương Lạc Hinh nhếch môi coi thường.

_ Hóa ra ... người được mệnh danh là nam thần của lớp thanh nhạc cũng chỉ có đến thế thôi? Bảo sao! Trong mắt tôi anh chỉ như một con kiến!_ Dương Lạc Hinh coi thương nói. Lại càng đáng khinh bỉ hơn khi cùng bắt đầu chạy cùng lúc với nhau mà con số hiển thị trên máy chạy của anh chỉ có 2km trong khi cô đã chạy sắp tới km thứ 6 rồi.

_ Cô... Cô.....

_ Sao hả bạn tình?

_ Cô!! Đồ con gái dâm tặc!_ Quả nhiên da mặt anh không dầy bằng Lạc Hinh được, trước cụm từ mà Lạc Hinh mới thốt ra một cách super bình tĩnh thì anh bạn Zero đã đạt tới cảnh giới mặt cà chua siêu tươi rồi.

_ Yami, cậu vừa nói gì đó? Sao Zero lại đỏ mặt tới như vậy?_ Ở bên cạnh bên, Touka đang tập lắc vòng chõ mồm vào hỏi.

_ Là đang nói về số đo 3 vòng của cậu đấy!_ Lạc Hinh nháy mắt đáng yêu nói. Môi cô chu chu lên, nhìn dễ thương cực kì.

_ Ôi!

_ Phụt!_ Khổ thân Zero đúng lúc đang cho bình nước khoáng lên miệng.

Nhìn xem, mặt Touka lúc này có thể nói là đỏ đến siêu cấp rồi. Đúng là riêng về vụ mặt dầy thì chẳng ai bằng được mẹ con nhà Lạc Hinh mà!

Chạy thêm một đoạn nữa xong, Dương Lạc Hinh từ từ bước xuống, mồ hôi ướt đẫm áo. Cô từ từ dốc chai nước lên rồi đi về phía Đông của tòa nhà.

_ Côn Đồ, cô đi đâu đấy?_ Zero vội vàng tắt máy chạy theo hỏi.

_ Muốn đi làm chung không?_ Cô cười rất chi là dâm tà nói!

_ Làm... Làm cái gì?_ Mặt Zero hỏi lại cực kì ngố.

_ Đi tắm._ Dứt câu, cô quay lưng đi thẳng để lại sau lưng là một tòa núi lửa đang chỉ trực phun trào!

_ Mk Dương Lạc Hinh con của Trần Anh và Dương Thiếu Thiên! CÔ ĐI CHẾT ĐI!!!!
———±———_———
Lớp học hôm nay khởi đầu bằng bài luyến láy và nhấn giọng trong câu. Cô giáo Yoshinaga bước lên xinh đẹp cực kì, cô vuốt vuốt lọn tóc trên vai, yêu điệu nói:

_ Yohoo!!! Chào cá em, cô giáo Yoshinaga xinh đẹp và dễ mến của các em đây, hôm nay cô sẽ công báo một tin rất sốt dẻo nhé! Ở đây có ai không biết công ty giải trí Aito của tập đoàn Ái Đạt không nào?

Chắc chắn là không ai không biết, tập đoàn Aito- tập đoàn đứng đầu về ngành " Sản xuất Siêu Sao" tại Nhật Bản. Bất kì một ai cho dù là gã ăn mày hay thiên kim tiểu thư. Chỉ cần đã bước chân vào quy trình đào tạo của Aito thì nhất định sẽ như hạt cát biến thành kim cương, hào quang chói lóa. Mà người được Aito chọn thì đào tạo không mất một xu chi phí. Bất quá người mà xin vào Aito thì số tiền hàng tháng có khi lên đến hàng trăm triệu đô chứ không bèo tí nào.

_ Cô nói tiếp nhanh đi cô!_ Giọng Lạc Hinh sốt ruột vang lên.

_ Aye Aye, cách đây một tháng, trong kì vũ hội mùa thu vừa qua, ban phụ trách chuyên môn của Aito cũng có trà trộn vào đêm đó. Họ đã chọn ra được 5 người của lớp Ca sỹ chúng để kết nạp vào hệ thống của Aito đó! Bây giờ cô sẽ đọc tên. Na!_ Xem ra tâm trạng cô Yoshinaga rất tốt. Âm lượng tăng lên mấy lần. Lạc Hinh háo hức Hét lên.

_ Cô đọc đi cô!

_ Aye Aye! Đó là Kiryuu Ziraki, Orochimaru, Hanabusa Aidou, Seia Shiki và Yami! Chúc mừng mấy đứa. Yami và Ziraki là được họ đánh giá cao nhất đó nha!

Lạc Hinh gần như ngã rời xuống ghế. Đậu rồi. Cô.... đã... đậu....rồi!!!!!!"

_*************★*************_

Xin chào mn. Chương mới, ngày mới. Có ai iu ta thì cmt nhoa!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro