191-192

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Lúc này Đông Phương Hiểu Diệc Diệc mới thở phào nhẹ nhỏm: "Không trách được. Tâm Nhiên, tố chất thân thể của cậu mặc dù rất tốt, nhưng bởi vì cậu thường bị thương, có khi vết thương còn chưa lành hẳn thì cậu đã bắt đầu vận động mạnh, cho nên bình thường mặc dù nhìn không có gì đáng ngại, nhưng kỳ thật vẫn sẽ tổn hại đến thân thể. Việc châm cứu vừa hay có thể giúp cậu điều dưỡng thân thể luôn."

Lãnh Tâm Nhiên gật đầu đáp ứng.

Cô nghe lời Đông Phương Hiểu Diệc Diệc nằm lên giường, lộ ra toàn bộ phần lưng, làn da tuyết trắng mềm mại như trẻ con làm cho hai người ở đây đều thầm hâm mộ. Nhưng trong hoàn cảnh này thì cái suy nghĩ ấy cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất, Đông Phương Hiểu Diệc thấy Lãnh Tâm Nhiên chuẩn bị xong liền lấy cái bao châm cứu mang bên mình ra. Bên trong bao châm cứu chứa đầy những ngân châm từ nhỏ đến lớn, lấp lánh ánh lạnh, nhìn có chút dọa người.

Lam Kỳ Nhi yên lặng ngồi một bên nhìn Hiểu Diệc ghim kim lên người Tâm Nhiên.

Mỗi lần Đông Phương Hiểu Diệc châm một kim đều tốn thời gian chuẩn bị rất lâu, nhưng khi tìm được vị trí hạ châm liền dứt khoát ghim sâu xuống một cách chuẩn xác, làm liền một mạch không hề dừng lại. Nửa giờ sau, trên cái lưng vốn trơn bóng trắng nõn của Lãnh Tâm Nhiên đã chằng chịt ngân châm. Lãnh Tâm Nhiên không có phản ứng gì, ngược lại Lam Kỳ Nhi đứng bên cạnh lại bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.

Sau khi ghim cây kim cuối cùng, Đông Phương Hiểu Diệc không lập tức dừng lại, mà lấy tay búng lên từng cây kim khiến cho cây kim khẽ lay động, sau khi búng lần lượt hết tất cả ngân châm mới thở phào một hơi, hoàn thành nhiệm vụ.

Cô vừa đứng dậy, Lam Kỳ Nhi vội vàng đưa chiếc khăn lông đã thấm sẵn nước ấm để cô lau mồ hôi.

"Sao rồi? Tâm Nhiên không có sao chứ?"

Lam Kỳ nhi ân cần hỏi.

Đông Phương Hiểu Diệc cầm khăn lông lau mồ hôi, đợi đến khi cảm giác khẩn trương và mệt mỏi đều biến mất mới từ từ lộ ra nụ cười xán lạn: "Ừ. Đợi thêm nửa giờ nữa là được rồi. Bởi vì hôm nay là lần đầu châm cứu cho nên mất hơi nhiều thời gian. Nhưng mỗi lần châm đều bằng với nghỉ ngơi trong bệnh viện một tuần."

"Lợi hại thế sao?" Nghe Đông Phương Hiểu Diệc nói hiệu quả trị liệu, Lam Kỳ nhi giật mình trợn to hai mắt. Chỉ mới một giờ, mà bằng với nằm nghỉ trong bệnh viện một tuần? Lời như vậy, còn cần bác sĩ làm gì? Không cần biết là bị thương nặng hay nhẹ , cứ châm cứu là được sao?

"Hiểu Diệc, cậu thật lợi hại!"

Giật mình xong, Lam Kỳ nhi không nhịn được thở dài nói.

Đông Phương Hiểu Diệc không quan tâm mấy đến lời tán dương đó, chiếc kính gọng đen che mất hơn nửa khuôn mặt của cô, cũng che đi tất cả tâm tình lúc này của cô. Mấy lời tán dương thế này từ nhỏ đến lớn cô đã nghe quá nhiều rồi, cũng không thấy vui vẻ gì mấy. Bởi vì, những người trong gia tộc cô lợi hại hơn cô không biết bao nhiêu lần. Tài nghệ bây giờ của cô còn kém xa lắm!

Lúc đầu tinh thần của Lãnh Tâm Nhiên vẫn còn rất tốt, nhưng khi từng cây kim châm xuống thì cô như bị thôi miên, ý thức ngày càng mơ hồ, mãi đến khi Đông Phương Hiểu Diệc gọi cô dậy.

"Tâm Nhiên, tới sắp rút kim ra, có lẽ sẽ hơi đau một chút, cậu ráng chịu nhá."

Đông Phương Hiểu Diệc nhẹ giọng nói .

Lãnh Tâm Nhiên gật đầu, chút đau đớn ấy đối với cô không là gì cả. Bởi vì chỉ cần ý chí đủ mạnh thì cảm giác đau đớn cũng sẽ giảm xuống.

Đợi đến khi tất cả ngân châm đều được rút ra, Lãnh Tâm Nhiên ngồi dậy, Lam Kỳ Nhi giống như người hầu đưa khăn lông sạch cho cô. Cô quấn khăn đi vào nhà tắm rồi nhanh chóng chỉnh sửa quần áo lại gọn gàng, bước ra ngoài.

"Tâm Nhiên, bởi vì là lần đầu châm cứu nên hơi tốn thời gian một chút, mất gần một tiếng, lần tới chắc chỉ khoảng nửa tiếng thôi. Bây giờ cậu có thấy khá hơn chút nào không?"

Vốn là Đông Phương Hiểu Diệc cũng rất có lòng tin với năng lực của mình. Nhưng từ lúc cô gái trước mặt này xuất hiện, tất cả năng lực mà cô có đều trở nên nhỏ bé đến tột cùng.

Lãnh Tâm Nhiên tùy ý duỗi lưng một cái, mặc dù cho tới nay tinh thần cũng rất tốt, nhưng lúc này đây cô lại cảm nhận được sự khác lạ như thể có một nguồn năng lượng thần kỳ nào đó được rót vào cơ thể, tất cả mệt mỏi đều biến mất, loại cảm giác đó vừa vui sướng lại nhẹ nhàng, hệt cái cảm giác cực khoái khi hít thuốc phiện vậy.

"Rất tốt."

Xem ra tài nghệ của Hiểu Diệc còn lợi hại hơn nhiều so với dự đoán của cô, nhìn sắc mặt trắng bệch của cô ấy, Lãnh Tâm Nhiên biết việc châm cứu này tiêu hao rất nhiều tinh thần cùng thể lực, chân thành nói: "Cám ơn! Hiểu Diệc, cậu cứ ở đây nghỉ ngơi đi, đoán chừng bọn họ còn có chút việc, tớ đi xử lý cho xong đã."

Cảm nhận được sự quan tâm của Lãnh Tâm Nhiên, Đông Phương Hiểu Diệc vốn đang chuẩn bị nói gì đó, cuối cùng vẫn là nuốt xuống tất cả, nhẹ nhàng gật đầu: "Được."

Nói thật, hiện giờ cô rất mệt mỏi. Vì để có thể giúp Tâm Nhiên chữa trị tốt nhất, cô đã vận dụng bí thuật của gia tộc, loại bí thuật này, cô vẫn chưa nghiên cứu đủ sâu, nên lúc vận dụng còn rất miễn cưỡng, mất rất nhiều sức. Với tình trạng này, không cần Tâm Nhiên nói, cô cũng chỉ có thể nằm xuống ghế sa lon thật dài. Cũng may lúc chuẩn bị đã nghĩ đến trước, dù là một người đàn ông cao lớn cũng có thể nằm được, Đông Phương Hiểu Diệc thì lại càng khỏi nói.

Nghe được âm thanh cửa phòng mở ra, mấy người Diêu Vũ vốn còn đang líu ríu thảo luận không ngừng lập tức im lặng, dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn chằm chằm bóng dáng tuyệt mỹ từ trong phòng đi ra.

"Xã trưởng!"

Mấy người trăm miệng một lời kêu to.

"Các anh đang làm gì thế?"

Gật đầu một cái tỏ ý chào hỏi với mọi người xong, Lãnh Tâm Nhiên cũng đi qua đó. Lúc cô thức dậy đã phát hiện, bọn họ đang thảo luận một chuyện rất quan trọng.

Mấy người liếc nhau một cái, sau đó Lôi Vũ đứng ra, cầm xấp tài liệu trên tay Diêu Vũ đưa cho Lãnh Tâm Nhiên: "Tâm Nhiên, đây là những tài liệu mà bọn Diêu Vũ chuẩn bị trong khoảng thời gian này. Bọn họ muốn mở công ty. Đây là phương án thiết kế của bọn họ, nhưng vẫn còn rất nhiều vấn đề cần thảo luận, bọn họ muốn cô xem thử bản kế hoạch của bọn họ, nếu như có thể đưa chút ý kiến để giúp bọn họ sửa chữa cho tốt."

Lãnh Tâm Nhiên nhíu mày, nhìn bản kế hoạch trên tay, lật từng tờ từng tờ, vẻ mặt nghiêm túc. Mấy người đứng bên cạnh cũng bất giác nín thở, chờ Lãnh Tâm Nhiên đưa ra đánh giá cuối cùng.

Bản kế hoạch không phải rất dày, không tới mười phút, Lãnh Tâm Nhiên khép tập tài liệu lại, ngẩng đầu nhìn mọi người trước mặt, không nói gì mà đi thẳng đến chỗ của mình ngồi xuống. Nhìn dáng vẻ này của cô, thật là khiến mấy người ở đây không hiểu ra sao, đoán không ra rốt cuộc cô có ý gì.

Cuối cùng, Diêu Vũ không nhịn được lên tiếng: "Xã trưởng, chuyện đó, cô cảm thấy bản kế hoạch này thế nào?" Lãnh Tâm Nhiên không đổi mặt nhìn chằm chằm Diêu Vũ khiến hai chân Diêu Vũ thiếu chút nữa thì nhũn ra. Ánh mắt của xã trưởng quả nhiên không tốt, rõ ràng là đẹp thế, nhưng khí thế lại quá mạnh, như một nữ vương ở trên cao. không trách được Triệu Nghị cứ một mực gọi cô là "Nữ vương".

"Các anh em, mình tới đây!"

âm thanh mở cửa vang lên, một người tiến vào, tiếng Triệu Nghị vang vào trong tai mọi người.

"Ah, nữ vương? Nữ vương, sao cậu lại tới đây?"

Triệu Nghị cũng là vừa thi xong liền lẻn qua, vốn muốn cùng anh em lảm nhảm ít chuyện rồi ngủ một tí, không ngờ lại có niềm vui ngoài ý muốn, gặp được nữ vương đã lâu không thấy mặt.

"Ngồi xuống đi."

Thấy Triệu Nghị xuất hiện, Lãnh Tâm Nhiên rất vui, người cần tới cũng đã tới. Nếu có hai người bọn họ gia nhập, chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều. Mặc dù cô quen rất nhiều người nhưng hai người Triệu Nghị và Lăng Vũ thì khác, đặc biệt là Triệu Nghị, cậu ấy là người duy nhất của lớp F đi theo bên cạnh cô, đi theo cô từ thành phố C tới Yên Kinh, là một người rất quan trọng đối với Lãnh Tâm Nhiên. Còn Lăng Vũ lại là đồ đệ duy nhất của cô, mặc dù có cái danh nghĩa thầy trò không có trải qua trình tự đặc biệt nghiêm khắc, nhưng trong lòng cô, Lăng Vũ là người cô muốn che chở.

Triệu Nghị tuyệt đối nghe lời Lãnh Tâm Nhiên, nghe cô nói vậy thì hơi sững sờ rồi nhanh chóng đoạt lấy chỗ ngồi của Diêu Vũ, trực tiếp ngồi xuống, sau đó cười hì hì nhìn Lãnh Tâm Nhiên: "Nữ vương, nói đi, có gì căn dặn? Chỉ cần là nữ vương căn dặn, dù lên núi đao xuống biển lửa mình cũng tuyệt không chối từ!"

Lãnh Tâm Nhiên nghe lời nói phô trương của Triệu Nghị, vẻ mặt vốn lạnh lùng cũng lộ ra một nụ cười yếu ớt khó có được: "sẽ không bắt cậu phải lên núi đao xuống biển lửa, là chuyện tốt."

nói xong, đếm tất cả mọi người có mặt, cộng thêm Diệu Vũ, Lôi Vũ, Triệu Nghị, Lam Kỳ Nhi, tổng cộng tám người. Bốn người kia Lãnh Tâm Nhiên không quen thân lắm, nhưng nhìn cũng quen mắt.

"Bản kế hoạch này tôi đã xem qua, tôi thấy cũng không tệ. Vậy bây giờ các anh định làm thế nào? Bán bản kế hoạch này cho người khác hay tự mình góp tiền làm?" Lãnh Tâm Nhiên vừa mở miệng, liền đi thẳng vào vấn đề. Hai mắt đám người Diêu Vũ tỏa sáng, nhưng sắc mặt lại nhanh chóng trầm xuống. Hai sự lựa chọn mà Lãnh Tâm Nhiên đưa ra cũng chính là mối băn khoăn trong lòng bọn họ. Phương án thiết kế này, bọn họ tốn rất nhiều thời gian, rất nhiều tâm huyết mới hoàn thành được, nguyện vọng lớn nhất chính là mình tự tay thực hiện nó. Nhưng mơ ước thì tốt đẹp, mà thực tế lại quá tàn khốc. Vấn đề lớn nhất bây giờ của bọn họ chính là tiền bạc. Mấy người bọn họ, phần lớn đều xuất thân từ gia đình bình thường, người tốt nhất thì cũng chỉ có cha mẹ là giáo viên của một trường danh tiếng, muốn dựa vào khả năng của chính mình mà mở công ty, thật sự là quá không thiết thực, quả thật nằm mơ giữa ban ngày.

Triệu Nghị ngoan ngoãn ngồi một chỗ, nghe nữ vương nói thế thì đoán được chuyện đang xảy ra, nhưng mà cậu nghĩ không thông, chuyện này có liên quan gì tới mình? Chỉ là, mặc dù trong lòng có nghi vấn, nhưng cậu vẫn nhớ lúc nữ vương nói chuyện cứ yên lặng lắng nghe là tôn trọng tốt nhất!

"Hai sự lựa chọn này vẫn luôn khiến các anh băn khoăn. Vậy giờ tôi sẽ đưa cho các anh phương án lựa chọn thứ ba, còn chuyện lựa chọn thế nào là quyền tự do của các anh, tôi sẽ không can thiệp."

Trong lúc mấy người đang bàn luận xôn xao, Lãnh Tâm Nhiên rốt cuộc mở miệng. 

  Câu nói của Lãnh Tâm Nhiên giống như tảng đá ném vào mặt hồ yên lặng, khiến cho lòng người dậy sóng.

Mấy người nhìn nhau, cuối cùng Diêu Vũ không nhịn được lên tiếng: "Xã trưởng, phương án thứ ba là gì?"

Triệu Nghị cũng nghiêng đầu lắng nghe. Cậu không hiểu chuyện thành lập công ty mà bọn họ đang thảo luận có liên quan gì đến cậu? Càng nghĩ càng thấy mù mờ, cậu nằm gục lên bàn, đặt đầu lên cánh tay ra vẻ chả biết gì.

Lãnh Tâm Nhiên cười như không cười liếc Triệu Nghị một cái, Triệu Nghị như bị sét đánh, lập tức ngồi thẳng người dậy, bộ dạng nghiêm túc khiến cho mọi người cười to một trận.

"Thật ra thì phương án thứ ba rất đơn giản, chính là kết hợp phương án thứ nhất và thứ hai nhưng thay đổi một chút. Tôi sẽ đầu tư cho các anh, tuy công ty là của tôi những mỗi người các anh sẽ trở thành cổ đồng, nắm giữ một phần cổ phần. Những hạng mục khác các anh sẽ toàn quyền phụ trách. Nói cách khác, tôi bỏ tiền, tôi là chủ, nhưng những chuyện khác sẽ do các anh làm chủ! Ngoại trừ cổ phần, khi các hạng mục thành công, tôi sẽ phát cho các anh một khoản tiền thưởng, xem như là thù lao. Phương án này các anh thấy thế nào?"

Mọi người nghe mà thấy như trên trời có một cái bánh nóng hổi to lớn đang nện thẳng xuống. Trời ạ, cổ phần, toàn quyền phụ trách, còn có cả tiền thưởng, chuyện tốt thế nào từ nào nào chui ra thế? Nói cách khác, bọn họ vừa có thể tự tay thực hiện bản kế hoạch này, mà còn có thể thu được lợi nhuận, hơn nữa, trừ phí hao tổn tinh thần khi lập nên bản kế hoạch này, bọn họ không phải chi bất cứ khoản tiền nào khác. Đây là một vụ buôn bản chỉ lời không lỗ, chuyện này...

Nếu bọn họ có lợi trong chuyện này, vậy nói cách khác, Lãnh Tâm Nhiên sẽ phải chịu thiệt. Nếu như phương án này thất bại, cô sẽ phải chịu lỗ một khoản tiền cực lớn. Dĩ nhiên, nếu chuyện này thành công, khoản lợi nhuận mà cô thu được cũng không phải ít. Chẳng qua là, nếu có một khoản tiền như vậy, người bình thường sẽ chọn những người có kinh nghiệm phong phú trong chuyện làm ăn, những sinh viên vẫn đang đi học như bọn họ quả thực nguy hiểm quá lớn.

"Xã trưởng, chuyện này quả thực rất có lợi cho chúng tôi, nhưng cô làm vậy không thấy... đáng tiếc hay sao? Nếu quả thực xã trưởng muốn mở công ty, hoàn toàn có thể tìm những đối tượng tốt hơn để hợp tác."

Những lúc thế này là thời điểm thích hợp nhất để thể nghiệm lòng trung thành của con người. Không thể không nói, thật ra đây cũng là một bài khảo nghiệm. Mấy người nhìn nhau, sau đó Diêu Vũ mở miệng nói ra vài câu khiến cho lòng Lãnh Tâm Nhiên hơi dao động, con ngươi đen láy ngày càng lấp lánh: "Tôi tin các anh. Đối với tôi chuyện mở công ty không quan trọng, mà hiện tại các anh lại có một bản kế hoạch tốt như thế, nên tôi muốn cho các anh cơ hội này. Tiền thì tôi không thiếu, sau khi các anh thành lập công ty thì sẽ do tôi làm chủ, tôi ném tiền, những chuyện khác các anh tự lo liệu lấy, thật ra thì tôi cảm thấy lần đầu tư này rất lời. Các anh nói không sai, nếu tôi muốn thì tôi có thể tìm những chuyên gia tài chính có kinh nghiệm phong phú trong lĩnh vực kinh doanh, nhưng khác ở chỗ, tôi không tin bọn họ, tôi tin các anh."

Những lời này của Lãnh Tâm Nhiên tuy rằng ngữ điệu bình thường nhưng lại khiến cho nhiệt huyết của đám Diêu Vũ sôi trào. Mấy người đều kích động, mặt đỏ lên, hưng phấn bừng bừng nhìn Lãnh Tâm Nhiên.

Tin tưởng! Xã trưởng nói tin tưởng bọn họ, cho nên bằng lòng giúp đỡ bọn họ. Hành động này khiến bọn họ vô cùng xúc động. Cho dù trước kia bọn họ bất đắc dĩ mới gia nhập KING, trong lòng cũng chả mấy trung thành với KING, nhưng giờ khác này, cảm giác đó đã hoàn toàn biến mất. Bởi vì xã trưởng của KING nói cô tin tưởng bọn họ, mà làm đối tượng được tín nhiệm, bọn họ cũng muốn hoàn thành trách nhiệm với xã đoàn này!

Cảm nhận được sự thay đổi về cảm xúc và tâm trạng của những người đó, Triệu Nghị và Lam Kỳ Nhi đều giật mình nhìn Lãnh Tâm Nhiên. Thật lợi hại, chỉ nói mấy câu đơn giản đã thu phục được đám người này, không chỉ tỏ vẻ quy thuận bên ngoài, mà cảnh giới tối cao nhất chính là quy thuận cả tâm hồn. Bọn họ tin, bắt đầu từ giờ phút này, hình tượng của Lãnh Tâm Nhiên trong lòng bọn họ đã trở nên vô cùng cao lớn.

Lãnh Tâm Nhiên không để tâm mấy đến hiệu quả của những lời mình nói.

"Các anh quyết định xong chưa?"

Giống như cô nói, có mở công ty hay không đối với cô mà nói không là gì cả, dù sao có chàng trai vàng thương giới là Thẩm Quân ở đây, những chuyện này vốn dĩ cô không cần phải lo. Nhưng những người này đều là thành viên của KING, từ bản thiết kế chưa hoàn thiện này có thể thấy được năng lực thực sự của họ. Nếu thu những người này về dưới trướng của mình, vậy thì thực lực của cô sẽ ngày càng mạnh, sẽ là một sự trợ giúp rất lớn. Cho nên mới nói, cái cô thực sự quan tâm không phải công ty hay lợi nhuận, mà là nhân tài!

Đã giải thích cặn kẽ đến thế thì cần gì phải do dự nữa, cái đạo lý cơ hội đã đến thì không nên bỏ lỡ đó ngay cả học sinh tiểu học cũng biết, cho nên mấy người không chút do dự mà đồng loạt gật đầu: "Chúng ta chọn phương án ba."

Từ lúc bắt đầu thì Lãnh Tâm Nhiên đã biết bọn họ sẽ chọn phương án này, tuy chuyện phát triển đúng theo dự đoán của cô nhưng cô không hề lộ ra vẻ mặt hưng phấn hay đắc ý nào.

"Tôi sẽ lo liệu chuyện này, đến lúc đó sẽ có người dẫn dắt cho các anh. Triệu Nghị, cậu đi theo tôi."

Lãnh Tâm Nhiên khoan thai đứng dậy, đưa mắt nhìn Triệu Nghị một cái. Triệu Nghị nào dám không theo, lập tức lon ton bám đuôi.

Lãnh Tâm Nhiên không trở về phòng nghỉ vì Hiểu Diệc còn đang nghỉ ngơi, nếu vào đó sẽ quấy rầy cô ấy. Trong KING ngoại trừ phòng khách và phòng nghỉ còn có một phòng họp nhỏ, đặc biệt dùng để bàn chuyện quan trọng. Lãnh Tâm Nhiên chọn căn phòng này.

"Nữ vương, có chuyện gì căn dặn à? Chẳng lẽ cậu muốn mình đi theo bọn họ mở công ty? Nhưng cậu biết là mình không có hứng thú với những việc đó mà, mình chỉ thíc máy tính. Nếu nữ vương thiếu tiền thì mình có thể giúp cậu giải quyết."

Không đợi Lãnh Tâm Nhiên mở miệng, Triệu Nghị đã chủ động nói ra suy nghĩ của mình. Lam Kỳ Nhi đứng một bên cười trộm không thôi.

Nghe xong câu mở màn của Triệu Nghị, Lãnh Tâm Nhiên cũng chỉ im lặng, đương nhiên là cô biết sở thích của Triệu Nghị, nhưng có một số việc không thể cứ trốn tránh là có thể giải quyết: "Tôi biết cậu có hứng thú với máy tính. Đề án của bọn họ cũng có liên quan khá nhiều đến khâu nghiên cứu phát triển phần mềm, cho nên tôi muốn cậu tham gia. Đây là sở trường của cậu, cậu có thể phát huy tác dụng của nó. Cậu thích máy tính, vậy thì tôi cho cậu một cơ hội. Sau khi công ty thành lập tôi sẽ mở một tổ nghiên cứu - phát triển, cho cậu làm tổ trưởng để cậu toàn quyền phụ trách. Cậu có muốn làm không?"

Triệu Nghị kinh hãi, sau đó thì trầm mặc. Cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng nghĩ đến sau này mình phải làm gì, trước khi cậu chỉ biết mình thích máy tính, muốn kết bạn cả đời với máy tính. Thậm chí cậu còn nghĩ là sau khi tốt nghiệp trung học sẽ du học nước ngoài chuyên ngành công nghệ thông tin, nhưng không nghĩ tới, nữ vương xuất hiện lại giúp cậu thi học đại học Yến Kinh tốt nhất cả nước. Ở đây, cậu quen biết rất nhiều bạn có cùng sở thích, cũng được học tập với rất nhiều giảng viên chuyên nghiệp, quan trọng hơn là còn có thể gia nhập tổ chức liên minh máy tính. Những thứ này, trước kia chỉ là chuyện xa vời đối với cậu. Cậu biết, những thứ này đều do nữ vương mang đến cho mình. Cho nên, ngay từ đầu cậu đã quyết định là sẽ đi theo bên cạnh nữ vương. Mặc dù nhà cậu cũng có công ty, nhưng đã có anh trai lo liệu, chuyện này cứ giao cho anh trai là được. Cậu muốn dựa vào thực lực của mình mà làm những chuyện mình thích, ví dụ như gia nhập liên minh máy tính làm một hacker hoặc kỹ sư phần mềm. Những thứ này cũng chỉ đôi lúc cậu mới thoáng nghĩ đến, không coi trọng mấy. Cậu chẳng thể nghĩ tới nữ vương lại giúp mình suy tính cả những chuyện này. Lúc này tâm tình của cậu đang rất xúc động, cậu muốn biết phải làm gì để biểu đạt cảm xúc đang trào dâng trong lòng mình. Nữ vương đã giúp cậu quá nhiều, phần ân tình này, cậu không biết phải làm gì mới có thể báo đáp được.

Tố nghiên cứu phát triển phần mềm, cậu biết đây là thứ mà cậu yêu thích, cũng là công việc có tương lai bậc nhất, chỉ cần cố gắng làm việc, vậy thì vừa có thể làm chuyện mình thích vừa có được tiền đồ sáng lạn. Quan trọng hơn là, cậu có thể cảm nhận được quá trình tay trắng gầy dựng nên toàn bộ sự nghiệp.

"Nữ vương, cám ơn cậu!"

Khó khăn lắm mới điều hòa được tâm trạng của mình, hốc mắt của Triệu Nghị cũng đã ửng đỏ.

Lãnh Tâm Nhiên cười: "Tôi biết cậu thích cái gì, cũng chỉ đưa ra một lời đề nghị thôi, tôi cảm thấy công việc này rất thích hợp với cậu, bởi vì tôi định biến công ty này thành sản nghiệp của KING. Tôi hi vọng cậu sẽ tham gia, dĩ nhiên, cả Tiểu Vũ nữa."

Triệu Nghị sao lại không nhìn ra Lãnh Tâm Nhiên thật lòng muốn giúp mình, không thể từ chối: "Được. Nữ vương, mình nhất định sẽ làm tốt chuyện này."

Lãnh Tâm Nhiên cười: "Yên tâm, tôi sẽ tìm người hướng dẫn các cậu. Có một số việc vẫn cần có người có kinh nghiệm phong phú hướng dẫn thì mới được. Lúc trước tôi cũng đã nghĩ đến chuyện này, giờ có cơ hội, vừa đúng lúc."

"Kỳ Nhi, đến lúc đó tớ sẽ nói với Thẩm đại ca, giảm bớt công việc trên người cậu lại, sau đó cậu càng phải bận hơn nữa, vừa phải học tập với Thẩm đại ca, vừa phải tham gia chuyện sáng lập công ty mới này. Cậu là người có kinh nghiệm nhiều nhất trong nhóm, cũng là người phụ trách chính. Cậu nhất định phải gánh vác trách nhiệm của mình cho thật tốt." Lãnh Tâm Nhiên đã lên sẵn kế hoạch thật hoàn hảo, lần xây dựng công ty này cô sẽ tận lực sử dụng những người mới bên cạnh mình. Có kiếm được tiền hay không không quan trọng, chủ yếu là rèn luyện, để cho những thiên chi kiêu tử này có cơ hội tiếp xúc với xã hội, dựa vào bản lãnh của mình mà làm việc.

"Được, Tâm Nhiên."

Lam Kỳ Nhi vui vẻ đáp lời, trong khoảng thời gian đi theo Thẩm Quân cô đã học được rất nhiều thứ, nhưng lại không biết tài nghệ của mình đã đến mức nào. Giờ Lãnh Tâm Nhiên nói ra chuyện này, chính là cho cô cơ hội để rèn luyện, tự mình thể nghiệm những quy tắc trên thương trường. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro