193-194

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  "Được rồi, chủ yếu cũng chỉ có chuyện này thôi. Đi thôi, trưa nay cùng nhau ăn cơm, tôi mời. Lâu rồi chúng ta chưa tụ tập với nhau."

Những chuyện cần dặn cũng đã dặn xong, tâm tình của Lãnh Tâm Nhiên rất tốt, cô đứng lên, nói với hai người.

Triệu Nghị và Lam Kỳ Nhi vui vẻ đồng ý. Triệu Nghị bắt đầu chảy nước miếng, miệng bắt đầu lẩm bẩm những món hải sản từ tôm hùm đến cua đồng rồi nào là hấp, kho... nói mãi không ngừng. Lãnh Tâm Nhiên cười, Lam Kỳ Nhi cũng cười theo, bầu không khí vô cùng hài hòa.

Ra cửa, mấy người Diêu Vũ vẫn đang bàn luận, Triệu Nghị đi vào phòng nghỉ gọi Đông Phương Hiểu Diệc.

"Trưa nay mọi người cùng ăn một bữa đi, tôi mời. Các cậu hẹn giờ đi, tôi chọn địa điểm, sau khi chuyện này hoàn thành, tôi mời mọi người đến 'Hoàng gia'." Lãnh Tâm Nhiên nói vô cùng hào hùng.

Vừa nghe đến hai chữ "Hoàng gia", mắt của bọn Diêu Vũ đỏ lên. Đó là nhà hàng nổi tiếng trong truyền thuyết mà người thường ngay cả cửa cũng không vào được, vừa nghĩ đến đã chảy nước miếng.

"Oa oa. Bữa tiệc lớn nha, xã trưởng, bọn tôi ăn nhiều lắm đó, đến lúc đó đừng có xót tiền đó nha!" Diêu Vũ nói đùa, còn cố ý trưng ra vẻ mặt chảy nước miếng. Lãnh Tâm Nhiên cười như không cười nhìn anh ta, không nói gì, ngược lại Triệu Nghị đứng cạnh không nhịn được nói: "Yên tâm đi, cho dù dạ dày của các anh có lớn đến mức nào cũng không thể ăn hết tiền của Tâm Nhiên được." Lúc này bọn Diêu Vũ mới yên tâm. Thật ra thì khi nghe Lãnh Tâm Nhiên nói muốn bỏ tiền giúp bọn họ mở công ty, bọn họ đã biết giá trị con người của Lãnh Tâm Nhiên tuyệt đối không nhỏ. Một sinh viên bình thường có hơn một vạn tiền ăn đã là sung túc lắm rồi, nhưng nếu so với chuyện mở công ty thì tuyệt đối không đáng nhắc tới. Bọn họ cảm thấy cô gái năm nhất này rất thần bí, cũng rất thần kỳ, ở cái nơi ngọa hổ tàng long này, cô lại có thể tạo ra vô số kỳ tích khi mới chỉ học năm nhất.

Khi quyết định mời mọi người đi ăn cơm, Lãnh Tâm Nhiên đã gọi điện kêu người đưa tới hai chiếc xe. Ở đây có tổng cộng mười người, cô tự lái xe, cộng thêm Lăng Vũ, hai chiếc xe cũng đủ rồi.

Tốc độ của đối phương rất nhanh, bọn họ chỉ đứng dưới lầu chờ khoảng mười phút đã có hai chiếc Honda màu đen được lái tới. Ngay lúc đó Lăng Vũ cũng chạy tới, cả đám người chia nhau ra ngồi vào ba chiếc xa. Người lái xe nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên thì cung kính gọi tiểu thư.

"Triệu Nghị, Tiểu Vũ, Hiểu Diệc, Kỳ Nhi, các cậu ngồi xe tôi đi. Những người còn lại chia nhau ra ngồi đi, hai chiếc xe là đủ rồi. Chút nữa tôi lái phía trước, hai người cứ đi theo tôi là được."

Câu nói sau là nói với hai người tài xế.

"Vâng, tiểu thư." Đám người DIêu Vũ hoàn toàn bị ba chiếc xe xếp ngang hàng trước mặt làm cho kinh hãi, đặc biệt là chiếc Lamborghini màu trắng, dựa theo suy đoán của họ thì cũng phải đến mấy trăm vạn. Cô gái này rốt cuộc là ai?

Họ biết bình thường quan hệ của đám Triệu Nghị với cô khá tốt nên cũng không có ý kiến gì với sự sắp xếp của cô. Sau khi nghe Lãnh Tâm Nhiên nói xong, từng nhóm người lần lượt bước vào xe. Lãnh Tâm Nhiên ngồi ở ghế lái, Đông Phương Hiểu Diệc ngồi ghế phụ. Mặc dù đã nghỉ ngơi một hồi nhưng cô vẫn còn hơi uể oải, ngay cả khi cười cũng có vẻ hữu khí vô lực. May mà ghế phụ cũng tương đối rộng rãi nên cô có thể nghỉ ngơi một chút.

"Triệu Nghị, nói lại chuyện đó cho Tiểu Vũ nghe đi."

Tra chìa khóa, Lãnh Tâm Nhiên vừa khởi động xe vừa giao việc cho Triệu Nghị.

"Chuyện gì? Mình mới không tới có một buổi sáng mà đã xảy ra chuyện gì đó sao?"

Mặc dù buổi sáng Lăng Vũ không có lịch thi nhưng phần lớn thời gian cậu đều luyện bóng rổ trên sân. Bình thường nếu Lãnh Tâm Nhiên không có ở trường, hoặc là Triệu Nghị có hẹn thì cậu rất ít khi xuất hiện ở nơi khác. Cậu yêu bóng rổ cũng như Triệu Nghị yêu máy tính vậy.

"Là như vầy, nữ vương muốn mở một công ty, hy vọng hai người chúng ta cũng nhậm chức trong công ty. Công ty này được thành lập trên danh nghĩa của KING, những thành viên trong đó phần lớn đều là người của KING, mấy người chúng ta cũng sẽ gia nhập, vậy nên mình muốn nghe ý kiến của cậu."

Lăng Vũ hơi suy tư một chút rồi trả lời: "Được thôi, nhưng quả thật là mình không có chút kinh nghiệm gì trong việc kinh doanh, nếu đến lúc đó mà xảy ra chuyện gì thì đừng trách mình đó."

Triệu Nghị đập "bốp" một cái vào vai cậu ta, cười hắc hắc: "Anh em chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, mình cũng không có chút năng khiếu nào trong chuyện này, nhưng nữ vương đã sắp xếp công việc phù hợp cho mình rồi. Mình tin nữ vương cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cậu."

Lăng Vũ nghe đến đây thì thấy tò mò, nhưng thấy Lãnh Tâm Nhiên đang chuyên tâm lái xe thì không tiện quấy rầy cô, chỉ đành nuốt cơn hiếu kỳ xuống, định chờ đến nơi sẽ hỏi sau. Nơi Lãnh Tâm Nhiên chọn một nhà hàng Tương (tên gọi khác của tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc) mới mở, những món ăn ở đây rất ngon, chua cay mặn đều đủ cả. Trên bàn ăn còn có cả bàn lẩu, chỉ cần muốn ăn thì có thể bắt bếp. Thần thường dẫn cô tới đây, nghe nói là do một công chức về nước mở ra.

"Chính là chỗ này."

Dừng lại trước cổng "Tương Chi Vị" (Mùi vị của Tương), chờ mấy người Triệu Nghị xuống xe xong Lãnh Tâm Nhiên mới đưa chìa khóa cho cậu bé giữ cửa, đồng thời không quên dặn dò: "Lát nữa còn có bạn tôi tới đây, tôi họ Lãnh, đến lúc đó cử để họ trực tiếp đi vào."

Đứa bé giữ cửa vừa nhìn chiếc Lamborghini thôi là đủ biết thân phận của cô gái mặc quần áo giản dị này không tầm thường, hơn nữa những chàng trai cô gái đi theo bên cạnh đều không tuấn tú thì xinh đẹp, khiến người khác nhìn đến hoa cả mắt, tâm trạng cũng vui vẻ theo: "Được, tiểu thư."

Khách ở nhà hàng này rất đông, nếu muốn tới đây dùng cơm thì phải đặt chỗ trước, không thì phải xếp hàng. Bước vào đại sảnh, những bàn ăn bên trong gần như đã đầy kín, rất nhiều người, từng đợt mùi thơm bay tới khiến người khác thèm đến chảy nước miếng.

"Nữ vương, việc làm ăn ở đây thật tốt, một nhà hàng mới mở mà có lượng khách đông như vậy thật không dễ."

Nhìn người đến người đi trong đại sảnh, Triệu Nghị cảm khái nói. Lãnh Tâm Nhiên cười: "Tôi đã ăn một lần rồi, mùi vị của quán này không tệ. Mặc dù những nhà hàng món Tương ở Yến Kinh không ít nhưng muốn làm ra được một món Tương ngon rất khó. Đầu bếp của nhà hàng này là đầu bếp hạng nhất, hơn nữa còn rất am hiểu các món ăn Tương, những món Tương mà ông ta làm ngay đến người bản địa cũng khen không dứt miệng nữa là. Nhưng đầu bếp này có một thói quen, mỗi ngày chỉ làm mười món, hơn nữa còn là mỗi bàn một món, tuyệt không phá lệ."

"Kiêu ngạo vậy sao?"

Mấy người Triệu Nghị, Lăng Vũ đều lấy làm kinh hãi. Yến Kinh là thủ đô cả nước, nhà hàng có rất nhiều, những quán ăn mang hương vị đặc sắc của từng vùng miền đều có đủ, cạnh tranh vô cùng gay gắt. Chỉ riêng thức ăn cay thôi cũng đã có món ăn Trùng Khánh, món cay Tứ Xuyên và món ăn Tương, đó là chưa kể đến những món nhỏ của những vùng khác. Gần như mỗi nhà hàng đều dùng đủ mọi biện pháp như nguyên liệu chế biến mới mẻ, hương vị đặc biệt, tốc độ phục vụ, chất lượng phục vụ,... để thu hút thực khách, chỉ cần có thể nghĩ ra là đều có hết. Nhưng nhà hàng "Tương Chi Vị" này lại khác. Nó không chỉ không có những ưu đãi như những nhà hàng khác mà thậm chỉ còn đưa ra quy tắc vô cùng hà khắc "mỗi ngày chỉ có mười món ăn". Đặt nó giữa Yến Kinh khắp nơi toàn là quan lớn, đại gia quả thật vô cùng kỳ lạ!

"Ha ha, vì đầu bếp đó chính là chủ tiệm. Ông ta không muốn mình quá mệt mỏi nên mới đưa ra quy tắc một ngày mười món đó. Tuy nhiên, có thể đưa ra một lời nói kiêu ngạo như vậy tất nhiên phải có thực lực mạnh mẽ. Ít nhất thì, nhà hàng này đã khai trương được chừng một tháng, tuy người tới cửa gây chuyện không phải là không có nhưng lại chưa có ai làm gì được chỗ này." Lãnh Tâm Nhiên cũng cười. Ông chủ nhà hàng này quả thật rất kỳ lạ. Ông ta là một người rất thích thức ăn ngon, hơn nữa còn phải cay, vì thế mới đi học làm đầu bếp, có thể nấu được những món ăn ngon đến nỗi khiến cho người ta hận không thể nuốt luôn cả đầu lưỡi của mình. Ông ta không muốn mình quá mệt mỏi, lại thích nấu ăn, còn đặc biệt thích xem biểu tình của người khác khi ăn món ăn mình nấu nên mới đưa ra quy định "Mỗi ngày chỉ làm mười món" này.

"Được rồi, chúng ta lên lầu thôi, bên kia có phòng ăn." Lãnh Tâm Nhiên đã tới một lần, đương nhiên là quen thuộc với chỗ này hơn Triệu Nghị. Khi thấy phục vụ tới hỏi lịch hẹn, cô giơ một tấm thẻ lên huơ huơ trước mặt cậu ta, cậu phục vụ đó liền kinh ngạc lui xuống.

"Nữ vương, vừa nãy cậu cầm cái gì thế? Chẳng lẽ cậu có thẻ VIP ở đây?". Triệu Nghị hệt như một đứa trẻ hiếu kỳ, chuyện gì cũng đặc biệt tò mò. Lãnh Tâm Nhiên đưa tấm thẻ cho Triệu Nghị, giải thích: "Ông chủ ở đây là một người bạn của tôi, cho nên mới giảm giá 8%. Tấm thẻ này cũng là do ông ấy đưa, chỉ cần đưa ra là có thể trực tiếp lên phòng trên lầu. Trên lầu tổng cộng có mười phòng ăn, không cho người lạ vào, đều là ông chủ dùng để chiêu đãi bạn bè."

Lên lầu rồi, Lãnh Tâm Nhiên tiếp tục giải thích: "Ban nãy quyết định chuyện ăn cơm hơi vội, giờ là giữa trưa, mấy nhà hàng khác rất đông, đặt chỗ cũng rất phiền nên tới nơi này tiện hơn."

Khác dưới đại sảnh, Lãnh Tâm Nhiên vừa lên lầu thì quản lý nhà hàng đã đi tới, mang theo vẻ tươi cười: "Vị tiểu thư này là?"

"Tôi họ Lãnh, sắp xếp cho tôi một phòng, khoảng mười mấy người." Lãnh Tâm Nhiên bảo Triệu Nghị đưa tấm thẻ cho đốoi phương, rồi nói.

Quản lý nhìn tấm thẻ một rồi, rồi lập tức cung kính nói: "Thì ra là Lãnh tiểu thư. Mời Lãnh tiểu thư đi theo tôi, ông chủ đã nó nếu Lãnh tiểu thư tới thì nhất định phải dẫn tiểu thư đến phòng sang trọng nhất ở mái hiên, chất lượng phục vụ ở đó là tốt nhất."

Nghe nói như thế, mấy người Triệu Nghị, Lăng Vũ liếc nhau một cái, lập tức kinh ngạc một trận.

Quả nhiên, đi theo quản lý đến căn phòng ông ta nói, không chỉ có góc ngồi cực tốt, mà còn rất rộng, đừng nó là mười mấy người, cho dù có thêm mười người nữa cũng được. Trong phòng không chỉ có bàn ăn mà còn có ghế salon và bàn mạt chược, chất lượng phục vụ cực tốt.

"Lãnh tiểu thư, ngài có hài lòng với phòng ăn này không?" Quản lý vẫn theo sát bên người Lãnh Tâm Nhiên, khẩn trương chờ đáp án của cô. Lãnh Tâm Nhiên gật đầu: "Rất tốt, cảm ơn. Lát nữa còn có mấy người bạn nữa của tôi nói, đến lúc đó phải làm phiền quản lý Mạnh rồi."

"Đương nhiên rồi, bạn của Lãnh tiểu thư chính là khách quý của nhà hàng chúng tôi, đương nhiên tôi phải tiếp đón thật tốt." Khuôn mặt của quản lý lộ ra nụ cười tươi như hoa. 

  Có thể là đã thấy nhiều, nên đối với những chuyện xảy ra trên người Lãnh Tâm Nhiên,Triệu Nghị cũng không lấy làm kinh ngạc,gần như tất cả mọi chuyện đều trở thành bình thường .

Sau khi quản lý rời đi,bọn họ cũng không có hỏi thăm cái gì, mà là xoay người đi quan sát bày biện trong phòng. Đồ trong phòng không nhiều,trên tường treo một bức họa chủ tịch Mao Trạch Đông, bên cạnh là một tấm bản đồ Hồng Quân trường chinh, rất có phong thái của Tương.

"Ông chủ này rất nhớ về quê hương của mình."

Triệu Nghị sờ lên cằm như có điều suy nghĩ. Lãnh Tâm Nhiên cười nói: "Anh ta là người rất kỳ lạ, đợi lát nữa sẽ tới. Chủ tịch Mao Trạch Đông vĩ đại là người anh ta sùng bái nhất , trong phòng trên lầu, mỗi phòng đều có bức họa Mao chủ tịch. Ngay cả phía ngoài phòng bếp trong phòng nghỉ, đều có tượng của chủ tịch."

"Oa, lợi hại như vậy. Mình nghĩ chỉ có ông của chúng ta mới có thể làm như vậy."

Lam Kỳ Nhi cũng đi theo nói tiếp.

"Sư phụ, vấn đề người sùng bái cái này chúng ta đợi lát nữa lại nói, mình bây giờ muốn hỏi, chính là chuyện mở công ty,mình một chút kinh nghiệm cũng không có. Mình sợ làm không tốt."

Lăng Vũ đáng thương nói.

Khi ở trên xe, Triệu Nghị đã nói với cậu đại khái tình huống, cậu chỉ biết Tâm Nhiên muốn mở công ty, sau đó muốn bọn họ đều tham gia vào. Triệu Nghị am hiểu nhất là máy tính, còn bản thân mình ngoài bóng rổ , có thể làm cái gì đây?

"Tiểu Vũ, trừ bóng rổ, chẳng lẽ cậu không có những yêu thích khác sao? Cậu tốt nhất suy nghĩ một chút, trừ bóng rổ, cậu còn am hiểu những thứ gì?"

Đối với Triệu Nghị cùng Lăng Vũ là hai bằng hữu cùng ở thành phố C, Lãnh Tâm Nhiên luôn luôn biểu hiện tương đối có kiên nhẫn. Nghe Lăng Vũ nói xong, trên mặt vẫn là tươi cười, giọng nói cũng dịu dàng hơn.

Lăng Vũ nhíu mày đẹp, trong đầu cũng bắt suy nghĩ . Mình am hiểu cái gì? Cái vấn đề này, trước kia đúng là chưa từng nghĩ qua, từ lần đầu tiên xem bóng rổ trên tivi sau cậu liền yêu thích môn thể thao này, thậm chí đem bóng rổ trở thành mục tiêu phấn đấu không ngừng. Nhưng là theo càng sâu hiểu càng nhiều, ý nghĩ của cậu bắt đầu trở nên không xác định. Mua trận đấu, tỉ số giả, những mặt đen tối phía sau khiến cậu nhận ra rằng không phải tất cả mọi người chơi bóng rổ đơn thuần là vì thích nó. Cậu cũng từng mong muốn sẽ trở thành một cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp nhưng không muốn đặt cược tất cả mọi thứ của mình vào đó. Cậu là con út trong nhà, hoàn cảnh không khác Triệu Nghị cho mấy, cho dù cả đời không làm việc, cũng có thể bình thản trải qua. Nhưng đây là điều cậu muốn sao? Cứ như vậy dựa vào người nhà trải qua cuộc sống của một con sâu gạo sao?

Thấy Lăng Vũ rất nghiêm túc suy tư, nụ cười trên mặt Lãnh Tâm Nhiên mới chậm rãi tản đi: "Tiểu Vũ, không nên gấp, từ từ suy nghĩ, cậu phải hiểu rõ ưu thế của mình, cậu thích nhất chơi bóng rổ rất tốt, nhưng cậu còn phải có những thứ khác trong cuộc sống của mình."

Tất cả mọi người cảm thấy tình huống bây giờ rất đặc biệt, thời điểm Lăng Vũ suy tính, ba người Triệu Nghị và Lam Kỳ Nhi cũng không mở miệng.

Mấy phút sau, khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Vũ rốt cuộc lộ ra một vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ , mắt sáng trong nhìn Lãnh Tâm Nhiên: "Sư phụ, mình biết rồi. Mình có thể sử dụng ngoại ngữ anh, đức, pháp. Mình sẽ gia nhập phòng khai thác kinh doanh."

Nghĩ đến mình không phải trừ bóng rổ cái khác đều không biết, Lăng Vũ tâm tình trở nên cực tốt, khuôn mặt tươi cười sáng lạn.

Lam Kỳ Nhi và Đông Phương Hiểu Diệc giật mình trợn to hai mắt, Triệu Nghị ngược lại không có cảm thấy cái gì kỳ quái, mình cùng Lăng Vũ quan hệ rất tốt, trừ nữ vương, Lăng Vũ coi như là bằng hữu tốt nhất, đối với cậu những tình huống này, dĩ nhiên là biết. Lãnh Tâm Nhiên cũng lộ ra nụ cười thỏa mãn: "Đúng, Tiểu Vũ, cậu có thiên phú về ngôn ngữ, không ai bằng. Những chuyện khác, chỉ cần cậu chú tâm học hỏi, phải giao tiếp với người khác thế nào ..., tôi tin tưởng cậu sẽ làm tốt."

Lăng Vũ khuôn mặt xinh đẹp trở nên hồng gật đầu: "Cảm ơn sư phụ, mình nhất định sẽ cố gắng."

Nói xong chuyện của Lăng Vũ, Lãnh Tâm Nhiên lại xoay người nhìn về phía Triệu Nghị: "Triệu Nghị, cậu và Tiểu Vũ không giống với người khác, chuyện này, các cậu tốt nhất trước cùng người trong nhà bàn bạc một chút, phải chờ người nhà đồng ý mới có thể bắt đầu những chuyện này."

Triệu Nghị cùng Lăng Vũ hai người bị điểm tên, liếc nhau một cái, sau đó cùng nhau gật đầu: "Hiểu."

Đông Phương Hiểu Diệc vẫn trầm mặc nhìn Triệu Nghị cùng Lăng Vũ vui vẻ, tâm tình có chút uất ức, Lăng Vũ là thiên tài ngôn ngữ, Triệu Nghị là thiên tài máy vi tính, ngay cả Kỳ Nhi, cũng theo Thẩm đại ca học tập được một đoạn thời gian, chỉ có cô, từ nhỏ đến lớn đều là học Trung y, trừ mở một công ty dược, nếu không của sở trường của cô không phát huy được bất cứ tác dụng gì.

Đây là lần đầu tiên cô thấy không vui về sở trường của mình. Trước kia bạn bè của cô rất ít, bởi vì cô luôn là mặt lạnh, không thích nói chuyện, bị người khác nói thành cố làm thanh cao ,mặt đen, thậm chí còn có người nói cô kiêu ngạo, vì thế, từ nhỏ đến lớn, cô đều không có bạn bè chân chính. Nửa năm qua, là thời gian cô trôi qua vui vẻ nhất. Tâm Nhiên, Kỳ Nhi, Triệu Nghị, Lăng Vũ, còn có thành viên khác của KING, lúc có thời gian rảnh bọn họ đều ở cùng nhau, cái bọn họ yêu thích và sở trường đều khác nhau, người kết nối bọn họ lại chính là Tâm Nhiên. Hiện tại, bọn họ lại muốn cùng nhau làm việc, chỉ có cô, lại. . . . . .

Kể từ đi theo sư phụ bắt đầu lĩnh ngộ Võ Đạo, khả năng cảm ứng với môi trường xung quanh của Lãnh Tâm Nhiên ngày càng tốt hơn, không chỉ riêng sự thay đổi của nhiệt độ không khí, thậm chí ngay cả hướng gió, sự thay đổi cảm xúc của những người chung quanh cô cũng có thể nhận ra được. Cô nhớ rất rõ, sư phụ đã từng nói, khi tâm tình của con người có thay đổi, chung quanh thân thể sẽ tạo thành một khí thế kỳ quái, chỉ cần con cảm ứng được loại khí thế đó là có thể phán đoán tâm tình đối phương lúc này như thế nào. Mà bây giờ, cô cảm nhận được, tâm trạng của Hiểu Diệc ngồi bên cạnh Lam Kỳ Nhi rất sa sút. Chỉ cần nghĩ kỹ một chút là biết nguyên nhân, vấn đề này trước kia cô không quan tâm lắm, nhưng hiện tại cũng vừa mới bắt đầu, lúc này suy tính vẫn còn kịp .

Nghĩ như vậy, cô hướng về phía Đông Phương Hiểu Diệc vẫn luôn cúi đầu nói: "Hiện tại chỉ còn dư lại cậu, Hiểu Diệc, cậu có dự định gì không?"

Không ngờ Tâm Nhiên lại có thể chú ý tới sự khác lạ, Đông Phương Hiểu Diệc giật mình ngẩng đầu lên, mắt kính gọng đen cũng không che được vẻ mặt ảm đạm của cô lúc này: "Tớ cái gì cũng không biết, chỉ biết Trung y. Hiện tại muốn mở là công ty phần mềm, sở trường của mình, ở chỗ này không có một chút tác dụng nào."

Càng nghĩ càng thấy tâm tình càng không tốt, từ nhỏ đến lớn, gia gia luôn nói với cô nhất định phải học giỏi Trung y, bởi vì trung y là gốc rễ của Trung Hoa, bởi vì bọn họ thân là gia đình có truyền thống trung y, có trách nhiệm kế thừa và duy trì sự nghiệp trung y của gia tộc, không được để nó biến mất, vì thế từ nhỏ cô đã rất nỗ lực, đọc sách thuốc, học phân biệt thảo dược. Chỉ cần là cần thiết, cô đều cố gắng học, từ từ, cô cũng tìm được niềm vui trong việc học y đó.

Triệu Nghị nghĩ đến sở trường Đông Phương Hiểu Diệc, cũng trầm mặc. Ngay cả khi vấn đề của mình và Lăng Vũ được giải quyết, cũng không nhịn được lo lắng nhìn cô một cái, sau đó chuyển hướng nhìn nhờ giúp đỡ về phía Lãnh Tâm Nhiên vẫn đang yên lặng. Lãnh Tâm Nhiên thoải mái ngồi ở trên ghế, nghe Đông Phương Hiểu Diệc nói , không giống đối với Lăng Vũ trước đó để anh tự mình suy tư tìm kiếm sở trường, mà là mỉm cười chân thành nói: "Hiểu Diệc, cậu học trung y, so với cái bọn tớ học cũng không phải không có chỗ dùng. Thật ra thì, tớ có việc đã sớm muốn nói với cậu ,chỉ là cảm thấy với năng lực của cậu thật sự quá đại tài tiểu dùng (tài năng thì lớn nhưng chỉ dùng cho việc nhỏ) rồi, cho nên liền do dự. Nhưng mà mình lại sợ nếu bỏ lỡ cơ hội này sẽ hối hận, cho nên quyết định hỏi cậu một lần." Lãnh Tâm Nhiên dừng lại, những người lại đều khẩn trương đến nín thở nhìn chăm chú ở bên trong, mỉm cười: "Cậu có muốn đi theo bên cạnh làm bác sĩ riêng của mình? Tớ biết rõ cậu có lựa chọn tốt hơn, lãnh đạo quốc gia, các đại gia, chỉ cần cậu muốn, cũng có thể phục vụ cho bọn họ. Nhưng nếu cậu tin tưởng mình, chỉ cần cậu đã chọn mình, cậu tuyệt đối sẽ không hối hận."

Đây là lần đầu tiên Lãnh Tâm Nhiên ở trước mặt bọn họ làm ra cam kết hào khí vạn trượng như vậy. Nhưng chính là như vậy, mới làm cho bọn họ thật sự sùng bái cô.

Đông Phương Hiểu Diệc biết rõ sứ mạng gia tộc mình, chỉ thần phục người thật sự mạnh, đó là nguyên tắc của bọn họ. Trong nhà sẽ không can thiệp bất kỳ quyết định gì của cô. Hiện tại, cô phải làm sao đây?

Lãnh Tâm Nhiên cũng không vội ép Đông Phương Hiểu Diệc quyết định. Bởi vì cô biết rất rõ, quyết định này đại biểu cái gì, không phải thuận miệng có thể đồng ý cam kết, mà là quan hệ đến hướng đi cả đời của chính mình. Chỉ cần hiện tại Đông Phương Hiểu Diệc đồng ý, như vậy cô sẽ ở vĩnh viễn bên cạnh và là người của Lãnh Tâm Nhiên, chân chính trói buộc lẫn nhau. Về sau, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cô đều phải lấy Lãnh Tâm Nhiên là tối cao. Vấn đề quan trọng như vậy, cô phải suy nghĩ thật kỹ càng.

Suy tư vài phút vẫn không cách nào quyết định được, ánh mắt của Đông Phương Hiểu Diệc rối rắm mang theo một ít mờ mịt nhìn Lãnh Tâm Nhiên: "Tâm Nhiên, vấn đề này, cho mình thời gian suy nghĩ? Mình muốn trở về thương lượng lại với gia gia."

Lãnh Tâm Nhiên cười đáp: "Ừ. Yên tâm, Hiểu Diệc, mình sẽ không để cho cậu hối hận."

Thời điểm mọi người vừa nói xong, tiếng gõ cửa vang lên. Mấy người Diêu Vũ tiến vào với vẻ mặt hoảng sợ. Quán "Tương chi vị" này mặc dù không phải là nhà hàng cao cấp, nhưng chỉ cần nhìn trang trí xa hoa và thực khách ở đây cũng đủ thấy tầm cỡ của nó rất lớn. Đặc biệt là phòng trên lầu lại càng cao cấp. Bọn họ chỉ nghĩ xã trưởng mời khách, nhiều lắm là cũng chỉ là một bữa ăn năm sáu trăm, nhưng là bây giờ nhìn nhà hàng này thì một bữa ăn nhiều người như vậy giá tuyệt đối phải hơn cả ngàn.

"Mọi người tìm chỗ ngồi xuống thôi."

Lãnh Tâm Nhiên gật đầu một cái với mấy người vẫn còn đang ngơ ngốc đứng đó.

Mấy người sau khi ngồi xuống, đều vẫn là cảm thấy có chút không được tự nhiên. Bọn họ mặc dù là thành viên của KING, là học sinh Yến Đại, cũng là thiên chi kiêu tử, nhưng dù sao cũng chỉ có gia cảnh bình thường, đối mặt những thứ này, nơi này họ chưa từng nghĩ sẽ được đặt chân tới, quá sức tưởng tượng thật sự khiến họ cảm thấy cứ như đang mơ.

"Lãnh tiểu thư, hiện tại có thể gọi thức ăn?"Thấy tất cả mọi người ngồi xuống, quản lý Mạnh mới tươi cười hỏi.

Lãnh Tâm Nhiên xem một chút mọi người đến đông đủ, thời gian cũng không còn nhiều lắm , liền gật đầu một cái: "Ừ, đem thực đơn tới."

Một người phục vụ mặc sườn xám xinh đẹp đem thực đơn cung kính đưa tới trước mặt Lãnh Tâm Nhiên. Cô đã sớm phát hiện trong những người này, cô gái lạnh lùng này mới thật sự là chủ nhân.

Lãnh Tâm Nhiên nhận lấy thực đơn cũng không có mở ra, trực tiếp đưa cho Triệu Nghị: "Cậu gọi trước."

Sau đó hướng Diêu Vũ mấy nói: "Món ăn trên thực đơn đều có thể gọi, đợi lát nữa Triệu Nghị chọn xong,mỗi người gọi ít nhất một món ăn. Cơ hội tôi mời khách cũng không phải nhiều. Đây là bữa liên hoan đầu tiên, lần sau phải đợi đến kế hoạch của mọi ngươi thành công mới có cơ hội. Cho nên, muốn ăn cái gì tùy ý gọi thôi."

Vốn Diêu Vũ cũng đang thắc mắc việc Lãnh Tâm Nhiên đưa cho Triệu Nghị gọi thức ăn đầu tiên, chờ nghe được giải thích của cô trong lòng liền sáng tỏ, đồng thời cũng cảm thấy ấm áp, xã trưởng mặc dù bình thường luôn là lạnh lùng, nhưng cô thật rất tốt.

Triệu Nghị vốn đang cầm thực đơn có chút cảm thấy kỳ quái, chỉ là nghe được nữ vương nói như vậy liền hiểu ra. Lập tức cũng không khách khí, trực tiếp đem món ăn hải sản có trên thực đơn mình thích gọi toàn bộ, khiến cho cả đám Diêu Vũ đều phải trợn to mắt nhìn.

Lăng Vũ ở một bên khóe miệng co giật , quay mặt nhìn sang chỗ khác, không muốn thừa nhận mình biết quỷ tham ăn bên cạnh. Thật mất thể diện, bộ dáng này, giống như là mấy đời chưa từng ăn đồ ngon, một chút hình tượng cũng không có. Không chỉ có là Lăng Vũ, ngay cả Lam Kỳ Nhi và Đông Phương Hiểu Diệc cũng không nhịn được khẽ trợn to hai mắt, dáng vẻ cũng chẳng khác đám người Diêu Vũ. Mới vừa rồi Triệu Nghị gọi những món đó, rất nhiều món bọn họ đều chưa từng nghe qua, như là từ cái gì kia Long Hà kho tàu, Cua Đồng hấp, mà có thể đoán được đều là hải sản .... Không thể không nói Triệu Nghị sảng khoái gọi thức ăn , thành công hóa giải cảm giác không tự nhiên trong phòng. Đợi đến thực đơn theo thứ tự truyền tới trên tay từng người thì mỗi người cũng đều theo sở thích của mình gọi một hai món ăn mình thích. Mọi người ở đây tính tình đều sảng khoái , nếu cứ tính toán chi li đùn đẩy ngược lại ra vẻ làm bộ rồi.

Đợi đến tất cả mọi người gọi xong, thực đơn lại trở về trước mặt Lãnh Tâm Nhiên. Cũng không ngoại lệ, Lãnh Tâm Nhiên chỉ gọi món canh mình thích rồi mới hướng phục vụ một bên đang ghi chép nói: "Lấy những món này,có thể mang thức ăn lên."

Phục vụ sớm đã bị mấy người hung hãn gọi thức ăn hù sợ. Cũng không phải cô không có kiến thức, chỉ là lúc này có mười mấy người, nhưng là món ăn bọn họ gọi lại đến tận hai mươi ba món, thật ra thì còn có phần lớn món ăn đắt tiền, bữa ăn này ít nhất phải vài ngàn. Cô gái này, ăn mặc ngược lại rất là bình thường, không ngờ cư nhiên rất xa xỉ.

Quản lý Mạnh ngược lại không ngạc nhiên chút nào. Mắt nhìn người của ông tự nhiên so với kia phục vụ kia lợi hại hơn nhiều, mười mấy người kia, mặc dù đều là quần áo học sinh đồng phục, nhưng trong đó có mấy người mới tới cùng Lãnh tiểu thư nhất định có xuất thân không tầm thường, không giàu cũng quý. Cái loại khí chất cao quý, giơ tay nhấc chân đều lộ sự ưu nhã này, không phải là người bình thường học được . Không nói bọn họ, chỉ cần nói đến vị Lãnh tiểu thư kia thôi đã không phải là người bình thường. Bạn bè của ông chủ không ít, nhưng người có thể khiến cho ông chủ coi trọng, quả thật ít lại càng ít.

"Lãnh tiểu thư, xin hỏi còn có cái gì căn dặn không?"

Quản lý Mạnh vẫn cười rất khách khí.

Lãnh Tâm Nhiên dò xét một lượt, thấy bọn họ đều thống nhất lắc đầu, nghĩ đến gọi món ăn nhưng đều chưa gọi thức uống, lạnh nhạt nói: "Chọn thức uống giúp chúng tôi đi. Chiều nay chúng tôi còn phải đi thi, tốt nhất là đừng chuẩn bị những đồ uống như rượu."

"Dạ, Lãnh tiểu thư."

Đối với yêu cầu của Lãnh Tâm Nhiên, quản lý Mạnh hoàn toàn không có dị nghị: "Vậy nếu như Lãnh tiểu thư không có căn dặn gì thêm, tôi liền đi xuống trước. Nếu có chuyện liền trực tiếp cho phục vụ tìm tôi."

Lãnh Tâm Nhiên gật đầu một cái.

Đợi đến cửa phòng khép lại lần nữa, trong phòng to như vậy chỉ còn lại có bọn họ mười mấy người bạn học quen thuộc. Không có người ngoài ở đây, bọn người Diêu Vũ cũng cảm thấy tự tại không ít. Nghĩ đến vừa rồi gọi thức ăn, lại không có nhịn được chút cứng lưỡi: "Xã trưởng, chúng ta tổng cộng chỉ có mười mấy người, gọi nhiều món ăn như vậy khẳng định ăn không hết, sẽ rất lãng phí."

Triệu Nghị vẻ mặt thần bí liên tiếp khoát tay: "Cái này các anh không cần lo lắng. Chúng ta có vua ăn uống ở đây, hơn nữa, coi như ăn không hết cũng có thể xách về . Về phần tiền, vậy thì càng không nên lo lắng, nữ vương rất giàu có, chỉ cần chúng ta có bản lãnh ăn, là tuyệt đối sẽ không ăn hết của cậu ấy."

Lãnh Tâm Nhiên trầm mặc không có phản bác. Mấy người Diêu Vũ thấy bọn họ vẻ mặt đều rất bình thường, cũng biết Lãnh Tâm Nhiên thật không đem chút tiền này để ở trong mắt, lúc này mới thật yên tâm.

Một khi thật yên lòng, cũng không suy nghĩ nhiều.

"Nếu nói như vậy, chúng ta sẽ nhất định phải ăn nhiều một chút. Đây là lần đầu tiên tôi tới khách sạn cao cấp như vậy." Diêu Vũ quen thân với Triệu Nghị hơn những người khác một chút, nói chuyện cũng tương đối phóng khoáng.

Triệu Nghị giống như là tìm được đồng đội, cười ha ha : "Vậy đợi lát nữa chúng ta liền rộng mở cái bụng ăn, tôi đã nói với cậu, mình gọi những thứ kia đều là món ăn tuyệt đỉnh mỹ vị, chỉ cần ăn rồi một lần, tuyệt đối muốn ăn lần thứ hai. Ăn lần thứ hai muốn ăn lần thứ ba, nếu không vẫn ngày nhớ đêm mong , để cho cậu nghĩ đến cơm cũng ăn không ngon, đêm ngủ không yên."

Trừ máy tính, Triệu Nghị ham mê lớn nhất chính là ăn hải sản, chỉ có sinh ra trong gia đình giàu có mới dưỡng ra cái ham mê xa xỉ đó .Yên kinh không thuộc về giải đất duyên hải, những thứ hải sản tươi ngon kia đều phải được vận chuyển tới, giá tiền cũng tự nhiên đắt cực kì.

"Ha ha, vậy mình nhất định nếm thử thật tốt. Chẳng qua liền nghĩ nếu thật sự như lời cậu nói tất cả đều là mỹ vị, mình lại lo lắng đồ quá mỹ vị sẽ thật ngày nhớ đêm mong, dù sao, ăn hải sản đối với mình hiện tại đây mà nói vẫn còn có chút quá xa xỉ. Chỉ là chờ mình kiếm nhiều tiền rồi, nhất định phải đem tất cả món ngon trên đời này tất cả hưởng thụ một lần."

Diêu Vũ hào khí nói.

Anh thẳng thắn thừa nhận tình hình kinh tế của mình không tốt như vậy, lập tức lấy được thiện cảm của mấy người Lãnh Tâm Nhiên. Ở xã hội này khắp nơi tràn ngập ham muốn hưởng thu vật chất, người có thể thắng thắn thừa nhận như thế thật sự quá ít. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro