231-232

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị đút ăn như thế, lúc đầu thì có hơi ngại, nhưng dần dần thì cũng ổn. Nguyên nhân chính là vì người đút ăn là Tô Á. Lãnh Tâm Nhiên vừa cẩn thận ăn cháo vừa nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Á Á, không nhịn được lộ ra nụ cười ngọt ngào. Thật tốt, Á Á còn ở bên cạnh, cảm giác này lâu rồi không có!

Khi trước mỗi lần ngã bệnh, Á Á đều đút cháo cho mình như thế. Khi đó còn chưa có nhiều tiền, cũng chỉ có lúc ngã bệnh mới có thể được ăn ngon. Nhưng những hồi ức về khoảng thời gian đó đều rất đẹp. Bây giờ nhớ lại, cô vẫn không khỏi hoài niệm về những tháng ngày không buồn không lo đó.

Nhìn Nhiên Nhiên vừa ăn cháo vừa cười khúc khích, ánh mắt ôn nhu của Tô Á bị phủ một tầng hơi nước. Nhưng anh che giấu rất khá, hoặc giả, ở trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, anh vốn không cần phải che giấu, bởi Nhiên Nhiên căn bản sẽ không hiểu lầm ánh mắt này có ẩn chứa tình cảm nào khác, cùng lắm cũng chỉ là tình thân.

Đối với niềm tin chắc chắn này của Nhiên Nhiên, Tô Á không biết là nên thấy may mắn hay bất đắc dĩ. Nhưng bất kể là thế nào, chỉ cần cô còn ở cạnh mình là tốt rồi.

Đến khi Lãnh Tâm Nhiên ăn xong được nửa chén cháo, Tô Á dọn dẹp để sang một bên.

"Á Á, tớ nhớ lần trước lúc chúng ta gặp nhau có cậu có nói vị hôn thê gì đó? Sao tớ lại không biết chuyện này? Chẳng lẽ mới có ba năm mà cậu đã tìm được cho mình một vị hôn thê rồi sao?" Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên nhớ tới một chuyện đã bị ném ra khỏi đầu rất lâu, vừa lấy khăn lau miệng vừa hỏi.

Động tác Tô Á cứng đờ, vẻ tươi cười ôn nhu trên mặt cũng trở nên ngốc trệ. Sao anh lại không nhớ mình từng nói những lời như thế?

Thấy bộ dạng mờ mịt của Tô Á, Lãnh Tâm Nhiên rất khẳng định lặp lại: "Thật mà, là chính miệng cậu nói. Á Á, vị hôn thê của cậu là ai vậy? Tớ có từng gặp chưa? Không thì cậu tìm cơ hội để tụi tớ gặp nhau đi?"

Lãnh Tâm Nhiên lấy lòng nói.

Cô cảm thấy rất hứng thú, từ nhỏ đến lớn nữ sinh thích Á Á nhiều không kể hết. Từ thời tiểu học, Á Á đã là vương tử trong trường, nhưng từ trước đến nay cô từng từng thấy anh có thiện cảm với bất kỳ nữ sinh nào. Cô còn từng hoài nghi có phải Á Á không thích nữ sinh hay không. Lần đó vì chưa xác định được anh có phải Á Á hay không nên mới không mấy để tâm, giờ nhớ lại, nếu Á Á thật sự có vị hôn thê, vậy thì tốt rồi. Chỉ là không biết cô có thể chung sống hài hòa với cô ta hay không? Nhưng mà, nếu Á Á thích, vậy cô nhất định sẽ cố gắng.

Lãnh Tâm Nhiên tự suy nghĩ miên man. Rất lâu sau vẫn không thấy Á Á trả lời, có chút không hiểu, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Á Á: "Á Á, sao?"

Tô Á cố gắng khiến cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại. Lúc đó anh không biết cô gái này là Nhiên Nhiên, nếu không anh tuyệt đối sẽ không nói ra câu đó. Sao anh có thể nói cho Nhiên Nhiên biết, vị hôn thê trong miệng mình chính là cô chứ? Cô chỉ xem mình là anh trai, nếu biết mình có thứ tình cảm này với cô, nhất định sẽ thấy rất thất vọng, khó lòng chấp nhận được?

Nhưng mà, đây lại là một cơ hội hiếm có. Anh thật lòng muốn nói ra tất cả cho Nhiên Nhiên biết, xem Nhiên Nhiên sẽ chọn lựa thế nào. Tình cảm, lý trí không ngừng đấu tranh với nhau, Tô Á trầm mặc thật lâu, vẻ mặt lúc này không tính là đẹp mắt.

Lãnh Tâm Nhiên thấy Tô Á như vậy, ý thức được chuyện có vẻ không bình thường. Cô cho là mình không cẩn thận chạm phải vết sẹo của Á Á, vừa định mở miệng sửa sai, lại nghe được một thanh âm trầm thấp.

"Không có."

"Hả?" Lãnh Tâm Nhiên nháy mắt mấy cái, có chút không hiểu được ý nghĩa của hai từ này.

Nhìn ánh mắt trong suốt và vẻ mặt tín nhiệm tuyệt đối của Nhiên Nhiên, Tô Á thầm thở dài trong lòng. Thừa nhận đi, anh không thể nào làm ra được chuyện vì lợi ích riêng của mình mà làm tổn thương Nhiên Nhiên. Có những tình cảm, vốn dĩ đã là sai lầm, vậy nên cứ để cho gió cuốn trôi nó đi. Sau một hồi đấu tranh dằn vặt, Tô Á đưa ra quyết định.

"Không có vị hôn thê nào hết, lúc đó tớ chỉ nói giỡn thôi."

Tô Á nói từng câu từng chữ, nhưng ánh mắt lại không nhìn thẳng vào Lãnh Tâm Nhiên.

Lãnh Tâm Nhiên lại nháy mắt lần nữa, cô cảm thấy Tô Á nói những lời này là trái lương tâm, nhưng nhìn bộ dáng kia, cô không tiếp tục hỏi nữa, đành nói lảng sang chuyện khác: "Không sao, Á Á đẹp trai như vậy, có nhiều người thích như vậy. Bây giờ chẳng qua là do Á Á không muốn tìm thôi, đến khi Á Á có thời gian, chắc chắn sẽ có cả hàng dài người theo đuổi."

Lãnh Tâm Nhiên cười ha hả, chỉ là nụ cười này nhìn thế nào cũng thấy khó coi.

Cô tự trách mình không nên tự nhiên lại móc ra cái đề tài lúng túng thế này. Cô tự cho rằng vẻ mặt đau khổ lúc này của Á Á là do đã trải qua một đoạn tình cảm khó quên.Trong lòng không khỏi cảm khái, ba năm, quả nhiên đã xảy ra rất nhiều chuyện. Chỉ là người khiến Á Á thương tâm là ai, vấn đề này cô vẫn rất tò mò.

Tô Á gật đầu một cái rồi cũng không tiếp tục đề tài này nữa, anh có thể khống chế bản thân một lần, nhưng không chắc mỗi lần anh đều có thể làm được như vậy. Biện pháp tốt nhất là cách cái đề tài này được bao xa thì cách.

"Nhiên, lần này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế? Mai là năm mới rồi, sao cậu còn để mình bị thương như thế? Đều do tên Dạ Mộc Thần đó, anh ta nói sẽ bảo vệ cậu, nhưng lại không làm tròn chức trách của mình. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tớ sẽ hoài nghi không biết lúc đầu tán thành việc các cậu ở chung với nhau là đúng hay sai nữa."

Tô Á nặng nề thở dài, ánh mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên đầy vẻ đau lòng và thương tiếc.

Lãnh Tâm Nhiên cũng có chút tự trách, lần này bị thương đều là do cô tự tìm. Lúc này chuyện vốn không có liên quan gì đến cô, cô muốn rời khỏi là một chuyện vô cùng dễ dàng, chỉ là cô còn chưa lãnh huyết, vô tình đến mức đó, cho nên mới hăng hái xông vào một lần. Mặc dù bị thương, nhưng cô không hối hận.

"Á Á, chuyện này là do tớ sai, không có quan hệ gì với Thần. Lúc ấy Thần không có ở cạnh tớ, sau khi tụi tớ ra khỏi siêu thị thì tớ đứng chờ còn Thần đi lấy xe. Ngay lúc đó tớ nhìn thấy một chiếc xe chở tiền xông tới, liền đoán được là bị cướp. Thật ra thì..." Lãnh Tâm Nhiên rối rắm nhìn Tô Á một cái, cô cảm thấy lúc này mình nên thành thật khai báo thì tốt hơn. Á Á tức giận là hiển nhiên, nhưng chuyện này không có liên quan gì đến Thần, nếu vì chuyện này mà để Á Á có thành kiến với Thần, vậy sẽ không bù đắp nổi.

"Lúc ấy vốn là tớ cũng không có chuyện gì, chỉ là tớ thấy đám cướp chạy vào một cửa hàng, nên cũng chạy vào theo. Tớ nghĩ, có tớ ở đó, dù gì cũng có thể giúp đỡ họ."

Giọng nói rất nhỏ, mang theo vẻ chột dạ không thể che giấu. Lãnh Tâm Nhiên vừa nói vừa len lén quan sát vẻ mặt của Tô Á, lúc chống lại đôi mắt đó còn cẩn thận lộ ra nụ cười lấy lòng.

Diễn tiến câu chuyện thì Tô Á đã nghe được từ miệng của Dạ Mộc Thần, nói Dạ Mộc Thần không đúng cũng chỉ là phát tiết tâm trạng bất mãn của mình mà thôi, người đàn ông kia, là đối thủ lớn nhất đời này của anh.

"Lần sau nếu để cho mình lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế nữa, xử theo gia pháp!"

Tô Á lạnh mặt, nghiêm giọng nói. Lãnh Tâm Nhiên cắn môi, đáng thương gật đầu.

Không lâu sau, Hàn Thu Sinh sau khi nhận được tin tức lập tức bay về cuối cùng cũng đến. Tuy nhiên trước khi ông đến, còn có một vị khách ngoài ý muốn khác. Người kia, dĩ nhiên là Hiên Viên Phong không biết hay tin từ đâu.

Lúc Hiên Viên Phong xuất hiện, vẻ kinh hoàng trên mặt ông đã khiến cho rất nhiều người kinh ngạc, đặc biệt là những người ở cạnh ông. Nhưng không ai dám dị nghị gì với sự khác thường này của ông, trừ khi là kẻ đó không muốn sống.

Nhìn người đàn ông đứng ngẩn người ở cửa thật lâu vẫn chưa bước vào kia, Lãnh Tâm Nhiên có chút hoang mang, nghi ngờ với thái độ của ông, mà hơn nữa là không hiểu vì sao ông ta lại xuất hiện ở đây. Cho dù ông ta có chút thiện cảm với mình thì cũng không có quan hệ thân thiết gì, ông ta lại chạy đến đây nhanh như vậy, thật là kỳ quái.

Khoảnh khắc khi Hiên Viên Phong nghe nói Lãnh Tâm Nhiên gặp chuyện không may, tim ông như ngừng đập. Ông đã lăn lộn trong cảnh mưa gió máu tanh mấy thập niên, mỗi ngày đều trải qua những âm mưu chém giết, chỉ sơ xẩy chút thôi là có thể đi gặp Diêm Vương rồi, có thể nói, ông sống một cuộc sống trên đầu lưỡi dao, nhưng cuộc sống đó chỉ khiến ông cảm thấy rất kích thích chứ không hề thấy sợ. Nhưng mà, hôm nay, rốt cuộc ông cũng cảm nhận được cái gì gọi là sợ hãi, cái gì gọi là kinh hoàng rồi. Lúc nghe được từ miệng quản gia tin tức Tâm Nhiên bị thương thì ly trà trong tay ông rơi thẳng xuống đất. Phải biết là bộ trà cụ kia ông đã tốn không ít công sức mới đấu giá được nó, vẫn luôn xem như bảo bối, giờ nhìn nó bị bể nát ông lại không hề thấy đau lòng, mà phản ứng đầu tiên chính là: Tên điên khùng nào dám đụng đến con gái của Hiên Viên Phong này? Ông đây đập chết hắn!

Đến khi làm rõ được chuyện gì xảy ra, tra ra được bệnh viện Tâm Nhiên đang nằm thì ngay cả cơm cũng không màng ăn, lập tức chạy tới. Ông không tới một mình mà vị quản gia Tần vẫn luôn theo ông như hình với bóng cũng đi cùng, theo lời ông ta nói là muốn đi xem tiểu thư nhà ông có chuyện gì không, nếu tiểu thư mà có chuyện gì ông sẽ đi liều mạng với hung thủ. Dĩ nhiên, tìm hung thủ liều mạng là chuyện không thể nào xảy ra, bởi hung thủ đó đã sớm bị một phát chết ngay rồi!

Đứng ở cửa, nhìn người nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, Hiên Viên Phong luôn bình tĩnh ung dung, không sợ trời không sợ đất lúc này lại vô cùng khẩn trương. Ông nhìn chằm chằm vào người đó, không chớp mắt một cái, nhưng chân lại như đeo chì, không cách nào nhấc lên được, chỉ có thể đứng một chỗ ngẩn người.

Ngược lại, khi Lãnh Tâm Nhiên thấy ông thì chủ động mở miệng trước.

"Chú Hiên Viên."

Mặc dù hiếu kỳ không biết tại sao người này lại ở đây, nhưng lễ phép căn bản thì Lãnh Tâm Nhiên vẫn hiểu, suy tư một lát rồi cất tiếng phá vỡ không khí trầm mặc lúng túng.

Tô Á không biết Hiên Viên Phong, anh chỉ tập trung nhiều ở lĩnh vực buôn bán, hơn nữa mới về nước không lâu, đương nhiên không biết người đàn ông hơn 40 tuổi trước mắt này là nhân vật lợi hại cỡ nào.

"Nhiên Nhiên?"

Chống lại ánh mắt quan tâm của Tô Á, Lãnh Tâm Nhiên nhẹ lắc đầu: "Không sao."

Sau khi nghe Lãnh Tâm Nhiên mở miệng, Hiên Viên Phong như được đặc xá, từ từ bước vào. Từng bước đi đều rất cẩn thận, chỉ sợ bất cẩn khiến Lãnh Tâm Nhiên chán ghét.

Quản gia Tần đi theo sau ông, trên tay xách đầy túi lớn túi nhỏ, bộ dáng đó nhìn qua có chút kinh khủng. Bởi vì, không chỉ trên tay ông cầm đồ mà sau khi ông đặt đồ xuống đất rồi đi ra, xách đầy hai tay rồi lại bước vào, đi về hai ba chuyến như thế mới coi như hoàn tất. Ông ta vừa xong việc thì cả căn phòng đều bị lấp đầy. Lãnh Tâm Nhiên và Tô Á thấy thể thì khóe miệng đều vô cùng ăn ý mà co rút lại.

"Nhóc này, cháu không sao chứ? Vết thương có đau hay không? Sao lại bị thương vậy? Chú có quen một bác sĩ rất giỏi ở nước ngoài, không thì chúng ta ra nước ngoài trị liệu đi." Hiên Viên Phong vừa mở miệng đã phá vỡ danh hiệu "hồ ly cười" bình thường của ông. Dáng vẻ càu nhàu đó, nếu không phải Lãnh Tâm Nhiên cũng có chút thân quen với ông, thật muốn hoài nghi có phải có ai đó ngụy trang thành ông ta hay không. Lãnh Tâm Nhiên không biết phải làm sao, đặc biệt là khi nghe được cụm từ "ra nước ngoài trị liệu" thì càng thấy nhức đầu. Cô không biết tại sao Hiên Viên Phong lại đối tốt với mình như vậy, nhưng bây giờ cô không cần. Nếu chỉ giống như "bằng hữu chi giao" thì được, cô có thể tiếp nhận. Nhiều hơn nữa, cô không cần.

"Vết thương của cháu chỉ là đạn bắn thôi, hơn nữa đã gắp đạn ra rồi, giờ chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt chờ vết thương khép miệng lại là được." Lãnh Tâm Nhiên bất đắc dĩ nói.

Hiên Viên Phong vẫn tỏ ra khẩn trương: "Cái gì gọi là chỉ là đạn bắn? Vết thương do dạn bắn rất nghiêm trọng, nếu không chú ý sẽ để lại di chứng rất nghiêm trọng. Nhóc à, nghe chú đi, chú dẫn cháu ra nước ngoài trị liệu. Không thì chú dẫn bác sĩ tới đây cũng được."

Đừng nói là Lãnh Tâm Nhiên, ngay cả Tô Á cũng nhìn ra được tình cảnh này có vẻ không ổn. Người này có vẻ quá nhiệt tình với Nhiên Nhiên. Sự nhiệt tình này, sự ân cần này, tuyệt đối không phải thái độ dành cho một người bạn. Người này có quan hệ thế nào với Nhiên Nhiên? Nhưng nhìn vẻ mặt của Nhiên Nhiên cũng mờ mịt như mình, Tô Á biết, trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình không muốn người khác biết.

Lúc này, cần anh đứng ra.

"Chào Hiên Viên tiên sinh, cảm ơn ngài đã quan tâm tới Nhiên Nhiên. Nhưng tôi sẽ chăm sóc Nhiên Nhiên thật tốt, bác sĩ chúng tôi cũng sẽ tự tìm, không phải phiền đến Hiên Viên tiên sinh đâu."

Tô Á mang đến cho người khác cảm giác như là hoàng tử trong truyện cổ tích, nhưng lại khí thế mười phần chứ không giống những kẻ mặt trắng ăn bám đang lưu hành hiện nay.

Nhìn người thanh niên đột nhiên từ đâu nhô ra hóa thân thành người cha nhị thập tứ hiếu này, Hiên Viên Phong lập tức nổi lên ý đề phòng: "Cậu là ai?"

Câu hỏi này quá sỗ sàng, hoàn toàn không hợp với hình tượng của Hiên Viên Phong. Tiếc là cứ mỗi khi gặp chuyện có liên quan đến Lãnh Tâm Nhiên thì Hiên Viên Phong lại khẩn trương quá độ, toàn bộ lý trí đã bị tình cảm che lấp, ông bây giờ chỉ chú tâm diễn vai một người cha nhị thập tứ hiếu mà thôi.

Sắc mặt Tô Á không có bất kỳ biến hóa nào, cũng không tức giận với câu hỏi quá mức sỗ sàng kia của Hiên Viên Phong, chỉ cười nhạt: "Tôi là Tô Á, là anh trai của Nhiên Nhiên."

Anh em, đây là quan hệ trước giờ Tô Á và Lãnh Tâm Nhiên công bố với bên ngoài. Mà trên thực tế, bình thường họ đối xử với nhau cũng giống hệt anh em. Điểm khác biệt duy nhất chính là, mặc dù bọn họ không có quan hệ máu mủ nhưng tình cảm giữa hai người còn sâu sắc hơn nhiều anh em ruột thịt khác.

"Anh trai?" Cái đầu tiên Hiên Viên Phong để ý không phải là tên "Tô Á", mà là anh trai. Nhóc có anh trai? Sao ông lại không biết? Phản ứng đầu tiên của Hiên Viên Phong là nhìn vào vị quản gia sau lưng ông, nghi là mình nghe lầm. Nhưng quản gia Tần cũng mờ mịt, cũng là lần đầu tiên nghe nói Lãnh Tâm Nhiên có anh trai.

Vẻ kinh ngạc trên mặt hai người được biểu hiện rất rõ. Mặc dù cảm thấy tình cảnh lúc này có chút kỳ dị, nhưn g Lãnh Tâm Nhiên vẫn hết lòng giới thiệu: "Chú Hiên Viên, bác Tần, đây là anh trai cháu Tô Á. Cháu thật sự không sao, cảm ơn sự quan tâm của hai người."

Hiên Viên Phong bị đả kích rất lớn, con gái bảo bối của ông sao lại có anh trai? Hàn Thu Sinh đã nói với ông Y Thanh không có tái giá, vậy người anh trai này của nhóc là từ đâu chui ra? Chuyện này...

"Chú không biết là cháu còn có một người anh đấy." Lời nói chưa kịp qua xử lý của não bộ đã trôi tuột ra miệng.

"Cháu với anh trai bị thất lạc đã lâu, mất liên lạc hoàn toàn, gần đây mới gặp lại nhau." Không biết ánh mắt kỳ quái trên mặt Hiên Viên Phong là có ý gì nhưng Lãnh Tâm Nhiên vẫn kiên nhẫn giải thích. Tuy nhiên đến cuối cùng, cô vẫn theo bản năng mà bổ sung một câu: "Tụi cháu không phải anh em ruột."

Những lời này nhanh chóng đánh tan vẻ rối rắm trên mặt Hiên Viên Phong, thậm chí ông còn buột miệng nói: "Thì ra là như vậy. Chú đã nói rồi mà."

Ông lầm bầm một câu rất nhỏ, nhưng với thính lực hơn người của mình, Lãnh Tâm Nhiên vẫn nghe rõ được câu đó. Nghi vấn trong lòng cô ngày càng nhiều, ông ta nói như vậy là có ý gì?

Nếu nói người Hiên Viên Phong ghét nhất trên đời này là ai, không cần phải nói, trừ những kẻ địch bên ngoài kia của ông thì chỉ có Hàn Thu Sinh. Hàn Thu Sinh vừa nghe được tin Lãnh Tâm Nhiên liền lập tức bỏ lại mọi chuyện bay thẳng về đây. Xuống máy bay, bật nguồn điện thoại lên xong, ông mới nhìn thấy tin hắn của Dạ Mộc Thần nói phẫu thuật lấy viên đạn ra rất thành công, Lãnh Tâm Nhiên không còn nguy hiểm gì cả. Tâm trạng được thả lỏng, nhưng ông vẫn lập tức chạy tới bệnh viện.

Chuyện gì thế này? Ông chỉ mới rời khỏi đây có mấy giờ thôi, sao Tâm Nhiên lại bị thương rồi? Hơn nữa còn là bị đạn bắn, là sao chứ?

Tâm tình ông vốn đã rất tệ, nhưng vẫn chưa phải là tất cả, vừa mở cửa bước vào, ông liền thấy người mình ghét nhất đang ngồi ở đây, như một tên ngốc mà trò chuyện với Tâm Nhiên.

"Tâm Nhiên."

Trong tình cảnh này, điều đầu tiên Hàn Thu Sinh quan tâm là Lãnh Tâm Nhiên. Đến khi xác định cô không bị gì nguy hiểm đến tính mạng cũng không để lại di chứng gì, ông mới khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng liếc mắt nhìn tên đáng ghét kia: "Ông tới đây làm gì?"

Giọng điệu này sao lại chứa đầy vẻ ghét bỏ thế! Đặc biệt là khi còn kết hợp với ánh mắt chán ghét đó, càng khiến cho vẻ mặt lấy lòng của Hiên Viên Phong trở nên cứng đờ, tâm trạng cũng tệ đi.

Ông là Hiên Viên Phong, là bá chủ cả vùng Đông Bắc, được người người sùng bái. Người bình thường gặp ông đều tôn kính gọi ông một tiếng "Tiên sinh", ngay cả kẻ thù của ông cũng không dám can đảm lên mặt với mình như thế.

Nếu là Hiên Viên Phong lúc trẻ, nhất định đã một phát bắn chết Hàn Thu Sinh rồi. Nhưng những năm gần đây, tuổi càng tăng thì khả năng kiềm chế cơn nóng giận của ông cũng tăng theo. Hơn nữa, Hiên Viên Phong quét mắt nhìn cô gái đang nằm trên giường, ông cũng không muốn khiến cô đau lòng.

Nhưng mà, tha thì tha, nhưng sự nhẫn nại của ông cũng có giới hạn.

"Hàn tiên sinh, tôi tới thăm Tâm Nhiên, không có bất kỳ quan hệ gì tới ông." Hiên Viên Phong cười lạnh nói, nếu còn tiếp tục nhẫn nhịn nữa thì không còn là Hiên Viên Phong nữa rồi. Mặc dù làm thế sẽ càng khó khăn trong việc tiếp cận Tâm Nhiên, nhưng vậy thì sao chứ. Nếu Hàn Thu Sinh muốn ngăn cản mình và Tâm Nhiên thân thiết với nhau, có bản lãnh thì cứ thử, mình chỉ cần gặp chiêu phá chiêu là được.

Hàn Thu Sinh giận hóa nói bừa: "Chỉ cần ông cách Tâm Nhiên xa một chút thì Tâm Nhiên sẽ không bị gì cả. Cho dù có xảy ra chuyện thì cũng là do ông mang đến."

Lãnh Tâm Nhiên đã sớm cảm thấy mâu thuẫn giữa Hàn Thu Sinh và Hiên Viên Phong có chút ly kỳ, dường như mỗi lần đều bùng lên xung quanh mình, nhưng sao mình lại không biết gì thế này? Biểu hiện của hai người quá mức khác thường khiến cho Lãnh Tâm Nhiên không khỏi nghi ngờ.

Đang lúc ấy, một bàn tay ấm áp nhẹ sờ đầu cô, cô ngẩng đầu, vừa lúc chống lại ánh mắt cưng chiều của Tô Á.

"Nhiên Nhiên, không sao."

Lãnh Tâm Nhiên gật đầu một cái. "Hàn tiên sinh, chào ngài, tôi là Tô Á." Tô Á biết Hàn Thu Sinh, ngược lịa, Hàn Thu Sinh không biết chuyện về Tô Á, nhưng lại từ miệng người khác biết được chuyện Lãnh Tâm Nhiên có anh trai. Ông vẫn luôn tò mò không biết Tâm Nhiên có anh từ lúc nào, sao cả ông cũng không biết. Ông muốn hỏi Tâm Nhiên, nhưng lại sợ hành vi của mình khiến cô ghét bỏ, cứ rối rắm như thế, cuối cùng vẫn giấu tất cả nghi vấn trong lòng không nói ra.

Thấy có người ngoài ở đây, Hàn Thu Sinh biết không thể tiếp tục cãi nhau như thế. Lúc nghe được giọng của Tô Á mới nhìn người đàn ông trẻ tuổi đứng bên người Tâm Nhiên đang vươn tay chào hỏi mình.

"Chào cậu, tôi là Hàn Thu Sinh, cậu là..." Bắt tay với Tô Á, Hàn Thu Sinh nghi ngờ nhìn Lãnh Tâm Nhiên đang nằm trên giường.

Hàn Thu Sinh lại quay sang nhìn Tô Á lần nữa, Tô Á cũng không ngại ánh mắt nghiên cứu này, vẫn ung dung như cũ, khóe miệng ẩn chứa nụ cười ôn hòa.

Ngược lại Hiên Viên Phong cảm thấy không được tự nhiên. Mặc dù không hối hận với chuyện mình đã làm, nhưng khi đối diện với đôi mắt đen láy của Lãnh Tâm Nhiên, chẳng biết sao lại thấy chột dạ. Một người đàn ông luôn đứng trên đỉnh cao nhất, lúc này lại hèn nhát né tránh tầm mắt của Lãnh Tâm Nhiên.

"Chú Hiên Viên, khuya lắm rồi, chú về trước đi. Cháu thật sự không sao, chờ vết thương của cháu tốt lên rồi sẽ đến thăm hỏi chú." Không đợi Hiên Viên Phong nói gì, Lãnh Tâm Nhiên đã chủ động nói lời tiễn khách. Quyết định này được cô đưa ra từ khi nhìn thấy hình thức "chung sống hài hòa" giữa Hàn Thu Sinh và Hiên Viên Phong. Mặc dù rất cảm kích Hiên Viên Phong đối tốt với mình, nhưng thái độ của cô ngay từ đầu đã rất rõ ràng. Nếu muốn cô lựa chọn giữa Hàn Thu Sinh và Hiên Viên Phong, vậy thì, chắc chắn cô sẽ chọn Hàn Thu Sinh.

Mặt Hiên Viên Phong cứng đờ, có chút bi thương nhìn về phía Lãnh Tâm Nhiên.

Ngược lại Lãnh Tâm Nhiên vô cùng bình tĩnh: "Cảm ơn quà của chú Hiên Viên, nhưng mà cháu chỉ bị thương nhẹ, những thứ này quả thật là không cần thiết lắm."

Vừa nói xong câu này, sắc mặt của Hiên Viên Phong lại càng khó coi.

Hàn Thu Sinh đang đứng một bên trò chuyện với Tô Á thấy thế, tâm tình rất tốt, vốn định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Biết được sự thật, quản gia Tần nhìn tiên sinh nhà mình mấy cái, lại nhìn tiểu thư trên giường một chút, cuối cùng vẫn đi tới nhỏ giọng nói vào tai tiên sinh: "Tiên sinh, chúng ta về trước đi. Trời cũng không còn sớm nữa, tiểu thư cũng nên nghỉ ngơi."

Lãnh Tâm Nhiên nghe ông nói chuyện thì trong mắt lóe lên một tia u tối, nhưng biến mất rất nhanh, những người ở đây không một ai phát hiện ra.

Hiên Viên Phong không thể làm gì khác hơn là cúi đầu nhượng bộ, đứng lên, nhìn Lãnh Tâm Nhiên: "Nhóc này, vậy chú về trước đây. Ngày mai chú trở lại thăm cháu. Nhưng những thứ này là tâm ý của chú, cháu đừng nên từ chối. Nghỉ ngơi thật tốt."

Nói xong, ông như mong đợi Lãnh Tâm Nhiên sẽ mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn phải thất vọng. Cuối cùng, ông chỉ đành lưu luyến nhìn Lãnh Tâm Nhiên một cái, xoay người rời khỏi.

Đến khi nghe được tiếng bước chân của đám người bên ngoài dần biến mất, phòng bệnh mới lần nữa khôi phục sự yên tĩnh. Chỉ, là, không khí cũng không mấy tốt. Lúc nãy Hàn Thu Sinh chỉ lo tranh cãi với Hiên Viên Phong, không để ý tới, giờ Hiên Viên Phong đi rồi mới nhận ra lúc nãy mình luống cuống đến mức nào. Bây giờ, ông thậm chí còn không dám nhìn Lãnh Tâm Nhiên, chỉ đứng đó. Lãnh Tâm Nhiên yên lặng nhìn ông, vẻ mặt hờ hững.

Tô Á thấy một màn như vậy, lại liên tưởng đến tình huống lúc trước, biết hai người bọn họ có lời muốn nói, đi đến bên bàn cầm lấy hộp giữ nhiệt, nhẹ nhàng nói: "Nhiên Nhiên, tớ đi rửa hộp thức ăn, cậu với chú cứ nói chuyện với nhau đi." Lãnh Tâm Nhiên biết Á Á đang cho mình và Hàn Thu Sinh không gian riêng, cũng không từ chối. Thật ra thì cô không có hứng thú muốn biết ân oán giữa Hàn Thu Sinh và Hiên Viên Phong, nhưng nếu chuyện này có liên quan đến bản thân mình thì lại là chuyện khác. Mặc dù không có hứng thú, nhưng không có hứng thú không có nghĩ là cái gì cũng không được biết. Nếu có liên quan đến thì mình cô cần phải biết rõ chân tướng mọi chuyện.

Dưới ánh mắt hờ hững của Lãnh Tâm Nhiên, Hàn Thu Sinh cảm thấy ngay cả thở cũng trở nên khó khăn. Ông không biết sao Tâm Nhiên lại có khí thế mạnh mẽ đến vậy, nhưng không thể không thừa nhận, lúc này ông đang chột dạ. Ông ý thức được thông qua cuộc tranh cãi vừa rồi, Lãnh Tâm Nhiên đã biết được chút gì đó, chỉ do ông trốn tránh không muốn tiếp tục đề tài kia.

Tô Á nhìn hai người một cái, không nói gì, đi thẳng ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa. Có thể là do trùng hợp, anh vừa đóng cửa, định ngồi trên ghế ngoài hành lang một lúc thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi tới. Bộ dáng kia, hiển nhiên chính là Dạ Mộc Thần.

"Sao thế?" Ngoài ý muốn nhìn thấy Tô Á đứng bên ngoài mà không vào phòng bệnh chăm sóc Nhiên, Dạ Mộc Thần nghi ngờ hỏi.

Sau khi biết Nhiên chưa chết, quan hệ giữa Tô Á và Dạ Mộc Thần cũng dịu đi đôi chút, nhưng cũng chỉ là đôi chút mà thôi, anh vẫn không có cách nào có thiện cảm với Dạ Mộc Thần cho được. Tuy nhiên, dựa trên nguyên tắc không muốn khiến Nhiên Nhiên khó xử, anh vẫn phải cố giữ tốt quan hệ với anh ta.

"Chú Hàn tới." Bởi vì quan hệ với Lãnh Tâm Nhiên, Tô Á cũng chủ động gọi Hàn Thu Sinh là chú.

Dạ Mộc Thần nhíu mi: "Vừa nãy tôi có gặp Hiên Viên tiên sinh ở ngoài cổng. Xảy ra chuyện gì?"

Tô Á rất ghét cảm giác chuyện của Nhiên Nhiên nhưng mình lại không biết chút gì thế này.

"Chú Hàn đang nói chuyện với Tâm Nhiên, có lẽ là chuyện quan trọng." Tô Á suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt không chút cảm xúc của Dạ Mộc Thần: " Có phải Hiên Viên Phong có quan hệ đặc biệt nào đó với Nhiên Nhiên bây giờ không?"

Dạ Mộc Thần trầm mặc nhìn anh ta một cái, ngồi xuống cái ghế bên cạnh. Con ngươi màu lam đầy vẻ thâm trầm, không nhìn ra được bên trong đang ẩn chứa thứ gì.

"Tôi không biết."

Dạ Mộc Thần đưa ra đáp án, chỉ là cái đáp án này nằm ngoài dự liệu của Tô Á, khiến sắc mặt anh ta trở nên khó coi: "Anh đang giỡn với tôi có phải không?"

Dạ Mộc Thần ngồi thẳng người dậy, chậm rãi tựa lưng vào ghế, một lúc lâu sau mới lắc đầu nói: "Tôi thật sự không biết, tôi không có điều tra. Nhưng mà, nếu tôi đoán không sai, rất có thể là quan hệ cha con."

Tô Á sắp bị tức đến hộc máu, lúc nãy thì nói không biết, giờ lại đột nhiên dùng giọng nói hờ hững như thế để đưa ra tin tức động trời như vậy. Tô Á không che giấu vẻ tức giận, hung hăng nhìn chằm chằm vào Dạ Mộc Thần, Tô Á không nhận thấy được, thật ra thì, không chỉ khi ở trước mặt Lãnh Tâm Nhiên mà ngay cả khi đối diện với đối thủ Dạ Mộc Thần của mình, anh ta cũng sẽ bất giác mà tháo dỡ phòng bị, bày ra mặt chân thật nhất của mình.

"Thân thế bây giờ của Nhiên anh hẳn đã điều tra qua. Lúc trước chẳng qua Hiên Viên Phong chỉ có chút thiện cảm với Nhiên, phải nói là cũng không tệ lắm, nhưng sau khi chạm mặt với Hàn Thu Sinh thì thái độ lại đột ngột thay đổi, trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều. Hơn nữa, Hiên Viên Phong còn từng nhắc đến một người với Nhiên. Lúc ấy chúng tôi cũng không để tâm đến chuyện này lắm, mãi đến khi Hàn Thu Sinh và Hiên Viên Phong chạm mặt, tôi mới nhớ tới, người kia chính là mẹ của Nhiên."

Trên hành lang yên tĩnh, giọng nói của Dạ Mộc Thần trầm thấp, nhưng Tô Á vẫn nghe rõ từng chữ anh nói. Anh biết anh ta không nói dối, nhưng sau khi nghe xong vẫn có rất nhiều nghi vấn: "Tại sao anh không nói cho Nhiên Nhiên biết?"

Chuyện này, hình như là Nhiên Nhiên vẫn chưa biết. Từ biểu cảm mờ mịt lúc nãy của Lãnh Tâm Nhiên, Tô Á đoán được chắc chắn là cô không biết gì về chuyện này cả.

"Hàn Thu Sinh sẽ nói cho cô ấy biết. Huống chi..." Dạ Mộc Thần quay đầu nhìn về phía Tô Á, nhìn người đàn ông có vẻ như là yêu Nhiên: "Anh cảm thấy, Nhiên sẽ để ý những chuyện này sao?"

Tô Á sửng sốt, rất lâu sau mới thở dài một tiếng. Đúng vậy, sao Nhiên Nhiên có thể để ý những chuyện này chứ? Những chuyện này rõ ràng không có bất kỳ quan hệ nào với cô. Nếu không phải vì tai nạn lần đó, cô vẫn còn là Nhiên Nhiên mà anh quen thuộc. Bây giờ chỉ tráo đổi thân thể thôi mà, nhưng đây cũng không đơn giản chỉ là tráo đổi thân thể, đổi thân thể, thân phận cũng đổi theo, ngay cả những mối quan hệ cũng cùng thay đổi theo.

Những chuyện này, vốn không dính líu gì đến Nhiên Nhiên, chỉ bởi vì cô tiếp nhận thân thể này, nên chuyện này trở thành chuyện của cô. Nhưng anh tin, đối với chút chuyện này, quả thật là Nhiên Nhiên không thèm để ý.

Bên trong phòng bệnh, Hàn Thu Sinh và Lãnh Tâm Nhiên nhìn nhau không nói gì, không khí trong phòng vô cùng lúng túng.

Trên thực tế, chỉ có một mình Hàn Thu Sinh cảm thấy lúng túng. Ngược lại Lãnh Tâm Nhiên không có cảm giác gì. Cô biết Hàn Thu Sinh có chuyện giấu mình, chẳng qua là cô vẫn cảm thấy mấy chuyện đó cũng không có quan hệ gì đến mình nên không mấy để tâm. Nhưng bây giờ xem ra, chuyện không chỉ có vậy.

"Chú, bây giờ chú có thể nói được rồi chứ?"

Lãnh Tâm Nhiên hờ hững nói.

Cả người Hàn Thu Sinh chấn động, không ngừng đi tới đi lui trong phòng, hồi lâu mới quyết định ngồi xuống cái ghế bên cạnh: "Tâm Nhiên, con còn nhớ được bao nhiêu về mẹ con?"

Lãnh Tâm Nhiên nháy mắt, vấn đề này thật đúng là nằm ngoài dự kiến của cô. Cô không biết Lãnh Tâm Nhiên nhó còn nhớ rõ bao nhiêu về mẹ cô ấy, nhưng cô không có trí nhớ của Lãnh Tâm Nhiên nhỏ, cho nên không nhớ được gì cả.

"Không nhớ."

Lãnh Tâm Nhiên đáp rất bình tĩnh.

Hàn Thu Sinh có chút thất vọng, nhưng cũng sớm dự liệu được câu trả lời này. Có những đứa trẻ có trí nhớ rất muộn, chị Y Thanh lại rời bỏ Tâm Nhiên lúc Tâm Nhiên còn nhỏ như vậy, con bé lại ở cô nhi viện nửa năm, trí nhớ mơ hồ cũng là bình thường. Mặc dù nghĩ thế, nhưng nghĩ đến chuyện chỉ còn mình mình nhớ đến cô gái hoàn mỹ dịu dàng đó thì trong lòng lại thấy chua xót.

"Mẹ con tên là Lãnh Y Thanh..." Hàn Thu Sinh từ từ kể lại.

Nghe được cái tên đó, Lãnh Tâm Nhiên sửng sốt, trong đầu bất chợt lóe sáng, cô nghĩ, cô đã đoán được gì đó rồi. Lúc trước khi ở nhà Hiên Viên Phong, ông ta có nhắc đến cái tên này. Chỉ là lúc đó cô không mấy để tâm nên cũng không để chuyện này trong lòng.

"Chị ấy là một cô gái hoàn mỹ, dịu dàng, lương thiện, lại xinh đẹp, là cô gái có sức hấp dẫn nhất mà chú từng gặp." Lúc Hàn Thu Sinh nhắc đến "Lãnh Y Thanh" thì ánh mắt vô cùng si mê, đối với người chị nhà anh mà ông thầm mến từ nhỏ ấy, ký ức vẫn vô cùng sâu đậm, mỗi lần khí đển đều có cảm giác tim đập thình thịch.


"Ông ngoại và bà ngoại cháu đều là giáo viên, mẹ cháu là con gái duy nhất trong nhà, từ nhỏ đến lớn đều rất vâng lời, thành tích học tập cũng rất tốt, còn biết chơi đàn dương cầm. Nhưng tất cả những chuyện này, lại bị một người phá hỏng." Lúc nhắc đến người kia, giọng nói ôn nhu của Hàn Thu Sinh lập tức trở thành nghiến răng nghiến lợi.

Hàn Thu Sinh chần chờ, ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Tâm Nhiên, thấy vẻ mặt cô vẫn không chút biến hóa, mới tiếp tục: "Người kia tên là Trần Phong. Sự xuất hiện của ông ta hoàn toàn phá hủy cuộc sống của mẹ cháu. Chú không biết sao bọn họ lại có thể quen biết với nhau, chỉ biết là, mấy tháng sau, mẹ cháu bị đuổi ra khỏi nhà, từ đó phải trải qua cuộc sống lang bạc vô cùng cực khổ. Quan trọng hơn là, mẹ cháu, còn có cháu. Lúc ấy, chị ấy vẫn chưa tới hai mươi tuổi. Trước khi gặp gỡ Trần Phong, chị ấy luôn là một cô gái ngoan ngoãn, chưa bao giờ cãi lời cha mẹ hay làm chuyện gì không tốt, ai biết được một khi chị ấy ngỗ nghịch lại làm ra những chuyện động trời đến vậy."

"Sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, mẹ cháu liền mất tích. Mãi cho đến vài năm sau, chú mới tìm được chút tin tức, nhưng đến khi chú tìm đến được đó thì đã không còn kịp nữa."

"Sau khi mẹ cháu mất, chú tìm được cháu ở cô nhi viện, mang cháu về nhà. Trước khi mẹ cháu mất đã kể rõ thân thế của cháu cho chú biết. Lúc đó chú mới biết đến sự tồn tại của người tên Trần Phong, mới biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, mà những năm đó, mẹ cháu đã chịu bao nhiêu khổ cực."

Nói xong câu cuối cùng, hai mắt Hàn Thu Sinh đã đẫm lệ, nhưng vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên vẫn hờ hững không quan tâm. Không phải cô vô tình, chỉ là cô vẫn không thể hoàn toàn hòa nhập với thân phận Lãnh Tâm Nhiên này, cho nên khi nghe chuyện này cũng chỉ có cảm giác mình là một người đứng xem, chứ không hoàn toàn bị tác động.

Ngay khi Hàn Thu Sinh còn đang chìm trong cảm giúc đau đớn và tức giận, Lãnh Tâm Nhiên lên tiếng: "Vậy nên, Hiên Viên Phong là cha ruột cháu?"

Giọng nói quá mức tĩnh táo và lạnh lùng của cô gái khiến cho Hàn Thu Sinh quên đi nỗi đau của mình, bất giác ngẩng đầu lên lại bắt gặp đôi mắt đen láy sâu thẳm kia bĩnh tĩnh như nước.

"Tâm Nhiên, cháu..."

Mặc dù không trực tiếp trả lời câu hỏi của mình, nhưng thái độ của Hàn Thu Sinh đã nói rõ mọi chuyện, Lãnh Tâm Nhiên thở phào một hơi, nhìn đối phương, giọng nói rất lạnh nhạt: "Cháu biết."

"Gì?"

Sau khi chạm mặt Hiên Viên Phong, Hàn Thu Sinh vẫn luôn suy tư về vấn đề Lãnh Tâm Nhiên và Hiên Viên Phong có quen biết nhau. Ông đã từng nghĩ đến rất nhiều phản ứng mà Lãnh Tâm Nhiên có thể có, vui mừng, tức giận hay gì gì đó, nhưng lại không hề nghĩ tới, sau khi cô nghe được tin này lại không biểu hiện chút cảm xúc nào. Đúng vậy, không cảm xúc, như thể chưa nghe được gì, trong đôi mắt đen láy thậm chí còn không có chút sương mờ nào.

"Tâm Nhiên..." Cẩn thận quan sát vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên, Hàn Thu Sinh cảm thấy tình huống bây giờ quá kỳ quái, nhưng lại sợ thái độ của mình sẽ khiến cô bị đả kích, chỉ có thể dè dặt hỏi: "Tâm Nhiên, cháu sẽ nhận lại ông ta sao? Cháu có hận ông ta không?"

Lãnh Tâm Nhiên mở to hai con ngươi đen láy nhìn ông ta một cái, mãi đến khi Hàn Thu Sinh khẩn trương đến mức sức hít thở không được thì cô khẽ lắc đầu: "Không hận."

"Tại sao? Ông ta hại mẹ cháu, bởi vì hắn mà cháu phải cô độc một mình, không có một gia đình hoàn chỉnh, sao lại không hận ông ta?" Hàn Thu Sinh kích động nói. Biểu hiện của Lãnh Tâm Nhiên quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức như thể là không có bất kỳ cảm xúc nào, bộ dạng này khiến ông cảm thấy rất tức giận. Nhưng vì sao lại tức giận, ông lại không nói rõ được. Trong chuyện này, người bị hại là mẹ Tâm Nhiên, nhưng mà người chịu thương tổn nặng nề nhất lại là Tâm Nhiên. Cô vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi! Nhưng mà hiện tại, đứa trẻ ấy lại dùng giọng điệu hờ hững nói cô không hận, ông sao có thể tiếp nhận nổi chuyện này chứ?

Lãnh Tâm Nhiên yên lặng nhìn ông, không ngăn cản mặc cho Hàn Thu Sinh tức giận gầm thét, đóng vai một người nghe thấu hiểu lòng người. Đợi đến khi tâm tình của ông ổn định trở lại, cô mới nhẹ mở môi mỏng: "Không quan tâm, cho nên không hận."

Chỉ một câu nói ngăn ngủi lại giống như một gáo nước lạnh tạt thẳng xuống đầu Hàn Thu Sinh, khiến cả người ông đều tỉnh táo lại, im lặng thật lâu cũng không nói gì.

Rất lâu sau đó, Hàn Thu Sinh mới tìm lại được lý trí của mình, nhìn lên khuôn mặt tinh xảo của cô gái trước mặt, khó khăn nói: "Tâm Nhiên, cháu..."

Thấy vẻ mặt rối rắm của Hàn Thu Sinh, Lãnh Tâm Nhiên cũng biết nhất định là ông đã nghĩ nhiều. Loại chuyện này thật đúng là bất đắc dĩ, bất kể làm thế nào cũng không ổn. Nhưng lời cô nói là thật, cô không phải Lãnh Tâm Nhiên nhỏ, cô là Huyết Sư Lãnh Tâm Nhiên, cho nên, đối với người cha ruột này, quả thật cô không có chút cảm giác nào. Chỉ là một người râu ria mà thôi, cần gì quan tâm? Nói chi đến hận? Cô chỉ tiếp nhận cuộc sống sau này của Lãnh Tâm Nhiên nhỏ, chứ không hề tham dự vào cuộc sống trước kia của cô ấy. Có lẽ cuộc sống trước kia của cô ấy quả thật rất khó khăn, có lẽ cô ấy sẽ hận Hiên Viên Phong, nhưng cô lại không phải cô ấy, những chuyện này vốn không có liên quan gì đến cô.

"Chú à, chú đừng nghĩ quá nhiều. Cháu thật sự không quan tâm, có cha hay không đối với cháu mà nói cũng không quan trọng. Không có cha, cháu vẫn sống đến bây giờ, huống chi, hiện tại cháu chỉ muốn dựa vào chính sức của mình mà thôi. Người cha này, với cháu mà nói cũng không có chỗ lợi nào. Chú không cần lo lắng đến chuyện cháu sẽ nhận lại ông ta."

Lãnh Tâm Nhiên đoán có lẽ Hàn Thu Sinh không muốn mình và Hiên Viên Phong có bất cứ quan hệ gì với nhau, nên trực tiếp đưa ra quyết định này. Sắc mặt Hàn Thu Sinh lúc hồng lúc xanh, đối mặt với lời nói của Lãnh Tâm Nhiên, anh muốn giải thích gì đó, nhưng rối rắm thật lâu vẫn không biết phải nói gì.

Ông đã sớm biết quan hệ giữa Hiên Viên Phong và Lãnh Tâm Nhiên, nhưng ông lại giấu giếm. Nếu xét theo quan điểm của ông, ông không muốn Lãnh Tâm Nhiên có bất cứ liên hệ nào với Hiên Viên Phong. Nhưng ông lại cảm thấy cách làm của mình quá ích kỷ, nội tâm ông vẫn luôn dằn vặt. Hiện giờ bị Lãnh Tâm Nhiên nói thẳng ra như thế, lại càng có cảm giác mặt xấu xa của mình đang bị vạch trần...

Nhìn sắc mặt khó coi của Hàn Thu Sinh, Lãnh Tâm Nhiên thở dài. Cô phát hiện yêu thương một người là phải chấp nhận cả mặt xấu xa của người đó. Quan tâm càng nhiều người thì càng có nhiều phiền não. Nếu là lúc trước, cô vẫn chưa chấp nhận Hàn Thu Sinh, vậy thì dù Hàn Thu Sinh có suy nghĩa hay tâm tình gì cũng không có liên quan gì đến cô. Nhưng mà bây giờ, cô đã gọi Hàn Thu Sinh là "chú", vậy thì, dù làm bất cứ chuyện gì cũng phải nghĩ đến tâm tình của ông.

"Chú, cháu không có ý gì khác. Cháu không hận Hiên Viên Phong là vì cháu không quan tâm, nên chuyện có nhận lại nhau hay không quả thật không mấy quan trọng với cháu, nếu chú không muốn cháu có bất kỳ liên hệ gì với ông ta vậy thì thôi. Nếu chú muốn thì cháu sẽ làm theo ý chú. Dù sao thì, chỉ cần chú vui là được."

Lãnh Tâm Nhiên đang cho Hàn Thu Sinh một lời hứa hẹn.

Buổi tối Dạ Mộc Thần ở lại bệnh viện, dĩ nhiên là anh không ngồi gác đầu vào giường bệnh như những người khác, mà ngủ trên giường dành cho người nhà trong phòng V.I.P của Lãnh Tâm Nhiên. Mặc dù chỉ là giường đơn, nhưng ga, gối đều rất mới, không có mùi thuốc khử trùng khó ngửi của bệnh viện.

Vốn dĩ Tô Á cũng muốn ở lại với Lãnh Tâm Nhiên, nhưng đã bị cô từ chối. Mặc dù Tô Á không nói, nhưng Lãnh Tâm Nhiên vẫn từ sắc mặt tái nhợt của anh mà nhìn ra được hiện tại sức khỏe Á Á không tốt, còn chuyện không tốt đến mức nào thì cô không biết. Chẳng qua là, nhìn thân thể gầy gò của Tô Á, cô cảm thấy rất đau lòng.

"Em biết?"

Đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, trong ánh sáng mờ tối, Dạ Mộc Thần đột nhiên lên tiếng.

Lãnh Tâm Nhiên sửng sốt, nhưng rất nhanh đã hiểu được Thần đang nhắc đến chuyện gì, gật đầu một cái: "Ừ, anh cũng biết?"

Dạ Mộc Thần lắc đầu: "Không, nhưng anh đoán được vài chuyện. Cái tên Lãnh Y Thanh này, lần đó nghe Hiên Viên Phong nhắc tới đã cảm thấy hơi quen, nhưng không nhớ được là đã nghe ở đâu. Nhưng sau đó thấy thái độ của Hiên Viên Phong, anh cũng cảm nhận được một chút."

Lãnh Tâm Nhiên trở mình. Trăng sáng bên ngoài rất đẹp, ánh sáng vàng nhạt bao trùm lên màu trắng nhạt nhẽo trong phòng.

"Cảm thấy rất kỳ lạ. Đời trước, em không cha không mẹ, đã quen sống nương tựa với Á Á. Giờ đổi lại thân thể, vốn dĩ em cũng là cô nhi, lại đột nhiên xuất hiện thêm một người cha ruột, nghe có chút cẩu huyết, chả khác gì mấy cái phim truyền hình vớ vẩn. Cuộc sống quả nhiên rất kỳ lạ, không ai đoán trước được một giây kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì."

Lãnh Tâm Nhiên nói, không chỉ chính cô nghĩ tới rất nhiều thứ mà cũng khiến cho Dạ Mộc Thần cảm khái không thôi.

"Ngày mai có lẽ nhà của tư lệnh Tào sẽ đến. Nếu em không muốn gặp thì anh sẽ giúp em từ chối." Trầm mặc giây lát, Dạ Mộc Thần chuyển đề tài.

Lãnh Tâm Nhiên không tiếp nhận đề nghị của Dạ Mộc Thần: "Em muốn gặp, mười vị đại tướng khai quốc, đến bây giờ em còn chưa được gặp nữa. Nhưng mà, Thần à, em thấy rất tò mò. Rõ ràng là có mười đại tướng quân, nhưng tại sao nổi danh nhất Yến Kinh chỉ có tứ đại gia tộc? Cho dù tứ đại gia tộc đó mỗi gia tộc đều có một vị tướng quân trấn giữ, cũng không phải chỉ có bốn mà. Gia tộc của sáu vị tướng quân còn lại không tốt sao?"

Đây là lần đầu tiên Lãnh Tâm Nhiên hỏi chuyện có liên quan đến chính trị. Cục diện chính trị có rất nhiều chuyện không muốn để người khác biết. Thường thì những chuyện này đều là tuyệt mật, ngay cả truyền thông cũng không được phép đụng đến. Cứ như thế, dần tạo thành hậu quả là trừ một vài người có thân phận cao quý, những người khác hầu như hoàn toàn không biết gì về những đại tướng kia.

Dạ Mộc Thần cười: "Trong mắt người ngoài, tứ đại gia tộc đúng là rất lợi hại, thậm chí có thể coi là đầu rồng của Yến Kinh. Những lão tổ tông của tứ đại gia tộc quả thật đều là những nguyên lão lập quốc, cũng nằm trong mười vị đại tướng. Còn sáu vị khác, bọn họ vẫn còn sống, chỉ là gia tộc của bọn họ không nổi danh bằng tứ đại gia tộc. Nguyên nhân trong này rất phức tạp, trong đó quan trọng nhất là tứ đại gia tộc không phải chỉ vì một lão tổ tông mới trở nên lợi hại như vậy. Tứ đại gia tộc, là gia tộc cổ xưa được kế thừa từ mấy trăm năm trước, lịch sử của gia tộc bọn họ đã có từ thời xưa. Còn sáu vị tướng khác đều chỉ có thân phận bình thường. Cho dù là trong gia tộc bọn họ có được một vị tướng quân, thì cũng chỉ là số ít, so với tứ đại gia tộc có lịch sử mấy trăm năm dĩ nhiên là không bằng rồi."

Lãnh Tâm Nhiên vẫn là lần đầu tiên nghe những chuyện thế này, cảm thấy rất thú vị. Cô lại hỏi tiếp: "Chẳng lẽ hiện tại gia tộc cao quý nhất Trung Hoa chính là tứ đại gia tộc sao?"

Dạ Mộc Thần quả quyết lắc đầu: "Không phải vậy. Tứ đại gia tộc chẳng qua chỉ là mặt nổi mà thôi, những gia tộc cao quý hơn tứ đại gia tộc ở Trung Hoa còn rất nhiều. Trước thời khai quốc, rất nhiều quý tộc vì chiến loạn mà di cư sang nước ngoài, phát triển thế lực ở hải ngoại cũng không kém hơn lúc còn ở trong nước. Trong những gia tộc đó, có rất nhiều người đều là hậu duệ của hoàng thất. Dĩ nhiên, ở trong nước cũng có những đại gia tộc như thế. Chỉ là những gia tộc này tương đối khiên tốn, rất ít người biết mà thôi."

Lãnh Tâm Nhiên đã hiểu, mặc dù Tứ đại gia tộc lợi hại, nhưng chỉ là lợi hại trên mặt mà thôi, không phải là vương giả chân chính, những gia tộc lợi hại hơn tứ đại gia tộc còn rất nhiều.

"Vậy còn anh? Nhà họ Dạ cũng là hậu duệ của hoàng tộc sao?"

Lãnh Tâm Nhiên chần chờ hồi lâu, cuối cùng cũng hỏi ra nghi vấn trong lòng. Cô biết thân phận của Thần rất tôn quý, nhưng cụ thể là gì thì lại không biết. Yêu nhau mấy năm, đây là lần đầu tiên bọn họ hàn huyên về vấn đề thân phận.

Sau khi hỏi ra câu nay, Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy nhẹ lòng đi rất nhiều. Giống như một chuyện khiến cô rối rắm rất lâu nay lại vì một số nguyên nhân mà bỗng chốc trở nên không còn quan trọng như thế nữa. Cô vẫn cố gắng làm cho bản thân trở nên mạnh mẽ, để thực hiện mơ ước của bản thân là một nguyên nhân, muốn mình có được thân phận xứng với Thần cũng là một nhân tố quan trọng.

Có lẽ bây giờ, trong mắt người nhà họ Dạ cô chỉ nhỏ yếu như một con kiến, nhưng đây chỉ là tạm thời. Cô tin mình sẽ trở thành vua trong vua. Cũng chỉ có mình mới có tư cách đứng bên cạnh Thần, sóng vai với anh đứng trên đỉnh cao nhìn xuống toàn bộ thế giới.

Lúc nghe Nhiên hỏi chuyện về cục diện chính trị thì Dạ Mộc Thần đã có cảm giác rất kỳ quái, giờ nghe được câu hỏi kia thì bỗng thấy bình tĩnh. Nhưng dù có bình tĩnh thì anh cũng phải trầm mặc thật lâu mới mở miệng giải đáp thắc mắc của Lãnh Tâm Nhiên.

Nhà họ Dạ, có thể coi là cơ mật tối cao của Trung Hoa. Ngoại trừ tứ đại gia tộc và một số người phải gánh trọng trách quan trọng trong các đại gia tộc thì những người khác thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của nhà họ Dạ.

"Đúng." Dạ Mộc Thần thận trọng gật đầu.

Lãnh Tâm Nhiên sửng sốt một chút, nhìn dung nhan tuấn mỹ của đối phương, khẽ cười: "Thì ra người em yêu là một hoàng tử tôn quý nha."

Giọng nói khoa trương của cô khiến Dạ Mộc Thần bật cười một trận. Dù sao cũng không còn buồn ngủ, anh bước xuống giường, đi đến mép giường cô ngồi xuống, con ngươi màu lam phát sáng như ngọc trong đêm đen: "Không phải hoàng tử, là hoàng (Từ hoàng trong hoàng đế)."

Dạ Mộc Thần quyết định, nếu Tâm Nhiên đã khơi lên vấn đề này, vậy thì, anh sẽ nắm lấy cơ hội này mà nói hết ra. Nếu không, đợi đến cơ hội lần sao, không biết còn phải chờ thêm mấy năm nữa. Anh biết Nhiên không để tâm đến thân phận của mình, bất luận là Dạ Mộc Thần có gia tài bạc triệu hai chỉ là kẻ bần hàn hai bàn tay trắng, thì Nhiên vẫn sẽ yêu mình. Nhưng mà, anh muốn nói cho cô biết tất cả mọi chuyện. Vậy mới thật sự là thẳng thẳn.

Lãnh Tâm Nhiên nháy mắt mấy cái, có chút không hiểu từ "Hoàng" này rốt cuộc là có ý gì. Nhưng dù không hỏi, cô cũng cảm giác được thân phận của Thần có lẽ còn tôn quý hơn những gì cô dự đoán rất nhiều. Chỉ là, hoàng? Cách gọi cổ xưa này sao lại xuất hiện ở nơi này? Hiện giờ chế độ phong kiến đã được thay thế bằng chế độ xã hội chủ nghĩa, người lãnh đạo được gọi là chủ tịch, cái từ hoàng này là sao chứ?

Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Lãnh Tâm Nhiên, Dạ Mộc Thần cười. Ở trước mặt cô, anh rất dễ cười. Thế nhưng, những người khác không phải ai cũng có được cái vinh hạnh đặc biệt đó. Cũng thế, khi ở trước mặt Dạ Mộc Thần, Lãnh Tâm Nhiên cũng thường bảy ra tính khí trẻ con của mình.

"Sự tồn tại của nhà họ Dạ là bí mật của toàn Trung Hoa. Em từng nghe nói đến Tứ đại gia tộc, nhưng chưa từng nghe nói đến nhà họ Dạ chính là vì nguyên nhân này. Không nói đến những nơi khác, chỉ riêng Yến Kinh thôi, người đến đến sự tồn tại của nhà họ Dạ cũng rất ít." Dạ Mộc Thần vuốt đầu Lãnh Tâm Nhiên, nhẹ nói.

Buổi đêm yên tĩnh rất thích hợp để nói đề tài này. Gió đêm từ từ thổi đến, vòng qua khe cửa, phả vào người, cảm giác nhẹ nhàng, thư thái.

"Anh là gia chủ đương nhiệm của nhà họ Dạ, gia chủ tiền nhiệm là ông nội anh." Dạ Mộc Thần không nói thẳng nhà họ Dạ có ý nghĩa thế nào, chỉ nói về người nhà họ Dạ trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro