233-234

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dạ Mộc Thần biết Lãnh Tâm Nhiên hiện tại rất hồi hộp, nhưng mà anh chính là cố ý nói rất chậm. Bây giờ mặc dù ánh sáng rất tối, nhưng đối với người từ nhỏ đã tập võ như anh mà nói thì muốn nhìn rõ thái độ của Nhiên còn rất dễ dàng. Lãnh Tâm Nhiên lại không biết tính toán của Thần lúc này, nhưng giữa người yêu với nhau đôi lúc cũng cần một chút thú vị, vì vậy cũng rất phối hợp: "Thần, nhà anh có những người nào?"

Trong con ngươi u lam hiện lên nụ cười ấm áp: "Rất nhiều người, nhưng người ở lại nhà tổ thì không nhiều lắm. Anh có hai bác một chú, cha anh là chi thứ hai. Nhưng anh và cha không thân thiết lắm, anh là do ông nuôi lớn. Mẹ đã qua đời nhiều năm, cha bây giờ đang ở nước ngoài hưởng thụ. Khác chính là ông nội anh hiện tại thân thể rất tốt hiện đang ở tại nhà tổ. Chú út còn chưa kết hôn, hiện tại cũng ở tại nhà tổ. Chú út là một hoạ sĩ, quanh năm suốt tháng phần lớn thời gian đều dành để đi du lịch toàn thế giới. Bác cả có một con gái, chính là chị Tĩnh, còn một người cô, đã gả đi nhiều năm, cũng giống như cha anh hiện đang ở tại nước ngoài. Bác hai có ba con trai, tuổi cũng lớn hơn anh, đều là những người có thành tựu nhất định. Về phần những họ hàng gần xa, người cũng không ít, chỉ là đều là mấy kẻ không ra gì mà thôi.

Thời điểm Dạ Mộc Thần đang nói về những họ hàng kia. Giọng nói không phải khinh bỉ, cũng không phải là khinh miệt, mà là chân chính hờ hững.

Đối với loại cảm xúc lạnh lùng này của Thần, Lãnh Tâm Nhiên cũng không có cảm thấy lạ gì. Bởi vì người cô quan tâm cũng không nhiều lắm. Trước kia chỉ có người trong Diêm Môn, hiện tại có thêm Triệu Nghị và Thẩm Quân. Nhưng chân chính như vậy vẫn coi như không tệ. Còn những người bạn học từ trước kia đến hiện tại, cô còn chưa có nhớ một ai.

"Nhà họ Dạ rốt cuộc là gì ? Em cảm thấy, nhà họ Dạ nếu so với Tứ Đại Gia Tộc còn tôn quý hơn. Lúc mấy người Đông Phương Trường Không thấy anh mặc dù rất nỗ lực che giấu, nhưng vẫn nhìn ra được thái độ rất cung kính."

Dạ Mộc Thần cười: "Mặc dù nói ở Trung Hoa, Tứ Đại Gia Tộc trên mặt thì rất chói lọi. Nhưng mà nếu Tứ Đại Gia Tộc mà so với Quý tộc thì ít tôn quý hơn rất nhiều, chỉ là cách đối nhân xử thế tương đối khiêm tốn nên ít nổi danh thôi. Mà nhà họ Dạ cũng là một trong những người đó. Thật ra thì bên cạnh em cũng có người có thân phận như vậy. Không biết em có chú ý đến hay không, thân phận của cô ấy so với con em Tứ Đại Gia Tộc cũng không kém chút nào." Lãnh Tâm Nhiên nháy mắt mấy cái, hồi tưởng những người đã từng xuất hiện bên cạnh mình . Trong nháy mắt, mặt một người liền xuất hiện ở trong đầu của cô. Ánh mắt trợn thật lớn, nhìn người đàn ông bên cạnh khóe miệng cười mỉm, không nhịn được nói: "Là Đông Phương Hiểu Diệc Diệc đúng không?"Dạ Mộc Thần tán thưởng gật đầu: "Xem ra em cũng phát hiện. Đông Phương Hiểu Diệc Diệc mặc dù cũng họ Đông Phương, nhưng mà cô ấy và nhà Đông Phương của Tứ Đại Gia Tộc cũng không phải là một nhà. Thật ra thì cũng không phải là không có quan hệ gì, trước cũng là một nhà. Chỉ là sau khi ở riêng phải xa cách liền thay đổi, đến bây giờ thì càng thêm không có bất kỳ quan hệ gì. Đông Phương Hiểu Diệc Diệc của nhà Đông Phương là gia đình trung y, đặc biệt là thuật châm cứu, truyền thừa hàng trăm năm, tổ thượng cô ấy có danh là Thần Y , hơn nữa còn là ngự y cổ đại dành riêng bên cạnh hoàng thượng. Nếu nói Trung y thế gia, thật ra thì đổi lại tên cũng có thể, vậy thì gọi là Ngự Y thế gia. Người nhà bọn họ, sau khi học thành xong đều đi vào cung phục vụ vì hoàng thượng. Cho nên nếu mà chân chính tính toán ra thì thân phận của Đông Phương Hiểu Diệc Diệc còn tôn quý hơn thân phận của Đông Phương Di và Đông Phương Mạn Lệ. Chỉ là nhà ngự y xử sự khiêm tốn, anh thấy Đông Phương Hiểu Diệc Diệc xem ra tính tình cũng trầm ổn." Lãnh Tâm Nhiên chú ý tới, thời điểm Thần nói về những gia tộc này. Loại giọng nói đó đều tựa như là phê bình. Giọng điệu như vậy, chỉ có một khả năng, đó chính là thân phận của Thần còn cao hơn bọn họ. Sự phát hiện này, làm cho lòng của cô trầm xuống. Cô thật không ngờ, mình lại gặp phải một người có thân phận tôn quý tới mức như thế .

Nếu như nói Đông Phương Hiểu Diệc xuất thân là nhà Ngự Y còn làm cho cô kinh ngạc. Thì thân phận của Dạ Mộc Thần chính là làm cho lòng cô nhíu chặt lại. Cố gắng để cho mình không nghĩ đến những chuyện này nữa , Lãnh Tâm Nhiên nhớ tới lúc trước kia cùng Đông Phương Hiểu Diệc nói chuyện, theo bản năng cau mày: "Những người của Đông Phương gia này, bây giờ còn vì quốc gia mà phục vụ mấy vị lãnh đạo?''

"Thật thông minh. Theo như anh được biết, ông của Đông Phương Hiểu Diệc, hiện cũng đang là gia chủ nhà Đông Phương, là bác sĩ riêng của chủ tịch nước, vẫn phụ trách việc chăm sóc sức khỏe cho chủ tịch. Mà cha của cô ấy và nhà họ Dạ ngược lại có chút quan hệ sâu xa."

Nghe thế, ánh mắt Lãnh Tâm Nhiên trợn thật lớn. Chuyện sâu xa này, không phải là. . . . . .

Dạ Mộc Thần vừa cười, anh hôm nay gặp được quá nhiều vẻ giật mình của Nhiên. Phải biết Nhiên bình thường đều là vẻ bình tĩnh ung dung, muốn xem biểu hiện cô luống cuống, thật sự là quá khó khăn. Hiện tại cảm giác này, ngược lại không tồi.Đúng, ông nội hiện tại lớn tuổi, còn cha của cô ấy có thể gọi là bác sĩ riêng của ông nội anh. Người của Đông Phương gia cũng sẽ lựa chọn một nhân vật quan trọng để đi theo. Những người khác theo đuổi cũng đều là những người lãnh đạo quốc gia rất quan trọng."

Đêm đã khuya, theo thời gian trôi đi, nhiệt độ cũng giảm theo chút. Nhưng mà lại để cho Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy lạnh cũng không phải là bởi vì thời tiết này mà là thân phận của Dạ Mộc Thần.

Mặc dù Thần không có nói thẳng nhà họ Dạ đến cùng có bao nhiêu lợi hại. Nhưng mà từ những thứ ở bên trong đôi câu lời nói kia có thể thấy được. Thế lực nhà họ Dạ trong tưởng tượng của cô còn rộng lớn hơn nhiều. Chỉ là khiếp sợ ngắn ngủi cô lại bắt đầu hăng hái . Thân phận của Thần càng tôn quý, thì càng thể hiện rõ cô càng cần thêm cố gắng, về phần những thứ khác, cũng không có cái gì.

"Thì ra là lựa chọn của em lại là một người đàn ông lợi hại như vậy."

Đợi đến khi tiêu hóa xong phần thân phận của Thần, khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên hiện lên một nụ cười hả hê y hệt như tiểu hồ ly.

Dạ Mộc Thần cũng không nhịn được cười: "Đúng vậy a, xem ra ánh mắt em thật tốt. Chẳng qua ánh mắt của anh cũng không tồi, anh cũng coi trọng một cô gái vô cùng lợi hại. Anh tin tưởng, trên đời này cũng chỉ có em, mới xứng được với anh."

"Tự luyến." Lãnh Tâm Nhiên tính trẻ con bĩu môi.

Dạ Mộc Thần cũng không tức giận, đứng dậy đem chăn đắp kín cho Lãnh Tâm Nhiên, mỉm cười: "Anh tin tưởng, mặc kệ thân phận của anh là gì, thì như vậy cũng không phải là quan trọng nhất. Quan trọng nhất là anh tin tưởng, Nhiên về sau sẽ có được thành tựu tuyệt đối không kém so với nhà họ Dạ." Lãnh Tâm Nhiên tự tin gật đầu: "Đó là đương nhiên."

Sau thời gian ngắn ngủi cười giỡn xong, hai người lại tiếp tục đề tài trước. Chỉ có điều lần này nói về đề tài trung tâm cũng không phải là nhà họ Dạ. Mà là về nhà ngự y, chuẩn xác hơn chính là về Đông Phương Hiểu Diệc .

"Thần, có phải Hiểu Diệc biết anh không? Giống như thời điểm mỗi lần gặp lại Thần ánh mắt của cô ấy đều có chút không được tự nhiên." Trước kia còn chưa có chú ý nên cho là Đông Phương Hiểu Diệc cũng bị khí thế của Thần kinh động đến. Bây giờ nhìn lại cũng thấy không có đơn giản như vậy. Khả năng lớn nhất là Đông Phương Hiểu Diệc cũng biết thân phận của Thần cho nên mới theo bản năng sinh ra tâm tình cung kính. Nhà Ngự Y đã lợi hại nhưng nếu là ba cô ấy lại theo đuổi nhà họ Dạ. Như vậy chỉ có thể nói rõ nhà họ Dạ gia so với nhà Ngự Y còn cao quý hơn.

"Ừ, cô ấy đi theo cha tới nhà tổ mấy lần chắc là khi đó nhìn thấy. Chỉ là có một quy định từ xưa truyền thừa tới giờ, đó chính là không thể đàm luận gia sự nhà họ Dạ. Coi như cô ấy biết thân phận của anh nhưng cũng không thể tuỳ tiện nhắc tới."

Dạ Mộc Thần đối với Đông Phương Hiểu Diệc ấn tượng cũng coi như không tệ. Mặc dù Đông Phương Hiểu Diệc bình thường biểu hiện có chút đần độn. Hơn nữa luôn trầm mặc không nói lời nào nhưng mà ánh mắt cô nhìn anh thì sáng ngời nhưng ngược ánh mắt đó lại tinh khiết cực kì. Lãnh Tâm Nhiên thật tò mò tại sao nhà họ Dạ tồn tại là một bí mật, nhưng mà cô cảm thấy có một số việc. Lập tức nói hết thì không được, giống như bây giờ từ từ vạch trần chân tướng, sẽ mang đến cho cuộc sống vui mừng vô hạn. Thời thời khắc khắc như vậy mới có cuộc sống vui mừng, mới đủ kích thích.

"Nếu như Đông Phương Hiểu Diệc cũng có thể đi theo bên em thì chuyện đó đối với em mà nói đó sẽ là trợ lực rất lớn. Đông Phương Hiểu Diệc mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng mà sẽ từ từ tiếp nhận học bổ túc của gia tộc. Hơn nữa cô ấy đối với trung y rất có thiên phú, đợi đến ngày cô ấy lớn lên, thành tựu sẽ không thua đời cha cô ấy."

Dạ Mộc Thần đối với Đông Phương Hiểu Diệc cũng đánh giá rất cao. Đánh giá như vậy, khiến Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên có suy đoán kỳ quái.

"Thần, anh có phải hay không đã nghe qua chuyện của cô ấy?" Nếu như không phải đã nghe qua thì Thần làm sao có thể nhớ rõ ràng những chuyện của cô ấy như vậy? Dĩ nhiên ý nghĩ này của Lãnh Tâm Nhiên không phải là ghen. Mà cô hiểu Dạ Mộc Thần, biết nếu như anh chú ý một người vậy thì đã nói rõ anh đối với người kia hẳn đã có sắp xếp của mình.

Dạ Mộc Thần cười cười, con ngươi u lam ôn tình một mảnh: "Cái gì cũng không gạt được em. Ừ, thời điểm ban đầu thấy cô ấy ở cùng một phòng cùng em thời thì liền chú ý tới. Tính tình của cô ấy cũng không tệ, không có ý xấu gì. Mặc dù là người đần độn một chút thế nhưng cũng coi như là một đặc điểm của Đông Phương gia. Ông nội,cha của cô ấy đều không phải là loại người nhỏ mọn."

Lãnh Tâm Nhiên gật đầu: "Em biết rồi."

Hai người trước kia thường nửa đêm tán gẫu như vậy, nhưng mà gần đây thời gian ở cùng nhau lại tương đối ít, cơ hội cũng thiếu như vậy. Hiện tại trò chuyện lại quên thời gian đã trôi qua bao lâu, cũng không cảm thấy buồn ngủ. Mãi cho đến khi Dạ Mộc Thần trong lúc vô tình liếc về phía đồng hồ treo trên tường mới ý thức được Nhiên bây giờ vẫn còn là bệnh nhân.

"Tốt lắm, không nói nữa, em nghỉ ngơi sớm một chút đi. Ngày mai là lễ mừng năm mới, đoán chừng thời điểm buổi sáng gia đình tư lệnh Tào sẽ đến, đến lúc đó lại bận rộn rồi."

Dạ Mộc Thần hôn trên môi Lãnh Tâm Nhiên một cái, sau đó chính mình trở lại nằm trên giường. Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau cười một tiếng, đồng thời nhắm mắt lại.

Cả đêm Vô Mộng, chỉ là hai người theo đồng hồ sinh học lúc bảy giờ buổi sáng liền mở mắt. Mặc dù thời gian ngủ không lâu, nhưng tinh thần lại rất tốt. Lãnh Tâm Nhiên ngày hôm qua bởi vì mất máu quá nhiều nên trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện tại có vẻ tái nhợt rất nhiều. Một đôi mắt đen nhánh hiện lên ánh sáng lóa mắt.Trong phòng bệnh có đơn độc một phòng rửa mặt, hai người vừa mới rửa mặt xong không lâu, đã có người gõ cửa. Người tới chính là Hàn Thu Sinh, cầm trên tay hai phần ăn sáng. Thấy Lãnh Tâm Nhiên tinh thần thoải mái thì trái tim vẫn treo lơ lửng nay cũng buông xuống chút.

Hàn Thu Sinh chính là tới thay phiên Dạ Mộc Thần, ông buổi sáng sáu giờ đã ra khỏi giường. Thấy phía dưới bệnh viện cửa hàng nên mua một chút, chính ông cũng là ở đó ăn, mùi vị coi như cũng không tệ."Mộc Thần, cháu đi về nghỉ ngơi đi, trong này Nhiên đã có ta rồi. Cháu bận rộn một buổi tối, cũng đã mệt mỏi. Hôm nay là năm mới, cháu trở về thăm người trong nhà đi."

Hiện tại, Hàn Thu Sinh đã có thể lấy thái độ bình thường mà đối đãi Dạ Mộc Thần rồi. Bởi vì Dạ Mộc Thần cho tới nay biểu hiện cũng rất ưu tú, cho nên đối với thái độ của ông cũng có vẻ ôn hòa rất nhiều.

Dạ Mộc Thần giống như Lãnh Tâm Nhiên gọi là chú Hàn Thu Sinh, nghe nói như thế, lắc đầu: "Đợi lát nữa còn có người tới. Cháu chờ bọn họ đi về sau đó mới trở về. Cháu không sao."

Thấy Hàn Thu sinh vẻ mặt nghi hoặc, hiển nhiên là tò mò "Bọn họ" chỉ là ai. Dạ Mộc Thần rất kiên nhẫn giải thích: "Ngày hôm qua Nhiên cứu một đôi mẹ con. Người nhà của bọn họ hôm nay sẽ đến thăm Nhiên. Thân phận của bọn họ có chút đặc biệt, nên cháu sẽ ở tại nơi này đợi đã."

Nghe giải thích, Hàn Thu sinh gật đầu một cái. Đối với chuyện thân phận bọn họ đặc biệt cũng không có quá để ý, ông hiện tại là ảo não chuyện Tâm Nhiên bị thương. Nếu như theo ý thật sự của ông, ông không cần thân phận đối phương kia tôn quý như thế nào. Chỉ cần Tâm Nhiên không bị thương, bất cứ chuyện gì ông đều không có quan tâm.

Mặc dù ông nghĩ như vậy, đợi đến thời điểm chín giờ sáng đoàn người xuất hiện ông còn bị đội hình đó dọa cho đầu óc choáng váng.

Lúc ấy ông chuẩn bị đi ra cửa hỏi vấn đề thương thế của Lãnh Tâm Nhiên. Đợi đến khi bác sĩ đi ra từ phòng làm việc, liền phát hiện trên hành lang vốn rất an tĩnh nay lại có vô số tiếng bước chân. Đợi đến khi ông mang theo bụng đầy nghi ngờ từ khúc quanh đi ra, thấy hai bên hành lang đứng đầy người thì thiếu chút nữa kinh sợ hô ra tiếng.

Lúc này đại khái chừng hai bên hành lang hơn mười mét, đứng đầy mười mấy người. Cứ cách hai ba thước đứng một người , quan trọng hơn là bọn họ đều mặc quân trang màu xanh lá cây, trên người vác súng. Cái đội hình thế, khiến người tự xưng là có kiến thức rộng như Hàn Thu Sinh cũng có chút không nhịn được trợn tròn mắt.

Ông nhớ tới lời Dạ Mộc Thần nói "Thân phận có chút đặc biệt." Bây giờ mới cảm nhận được đặc biệt tới trình độ nào rồi. Đợi đến khi tới gần, đã có người trực tiếp đi lên ngăn ông lại. Mãi cho đến thân phận của ông được xác định mới thả.

Ở trước cửa phòng bệnh của Lãnh Tâm Nhiên, cũng có hai quân nhân đang đứng nghiêm. Ánh mắt của Hàn Thu Sinh nhìn thấy trên vai hai người kia đều là sĩ quan cấp tá. Sự phát hiện này càng làm cho ông liền hút một ngụm khí lạnh càng thêm cẩn thận.

Đợi đến khi thật vất vả vào phòng bệnh, còn không đợi Hàn Thu Sinh thở nhẹ một hơi. Liền nhìn thấy trong phòng bệnh không coi là nhỏ được vây quanh bởi một nhóm người. Trong đó người ở giữa bị mọi người vây quanh là một ông lão đại khái hơn 80 tuổi. Trên mặt của ông lão có những nếp nhăn hiện đầy dấu vết năm tháng. Nhưng mà cả người đứng nghiêm, trên người có loại khí thế không giận mà uy. Mặc dù tuổi đã rất lớn rồi, nhưng mà ông lão tinh thần vẫn còn rất tốt. Trong ánh mắt ẩn chứa ánh sáng cơ trí , không hề giống một lão nhân ánh mắt vẩn đục.

Đứng ở bên người ông lão là một người đàn ông trung niên ba bốn mươi tuổi. Xem ra tuổi so với ông lớn hơn một chút, mặc tây trang, diện mạo giống như ông lão cũng là người đàn ông tuấn lãng. Đang cùng nói chuyện với Lãnh Tâm Nhiên chính là một đôi mẹ con. Mẹ xem ra chưa tới 30 tuổi, đứa bé thì 5, 6 tuổi, dáng dấp phấn điêu ngọc trác, thật đáng yêu. Lúc này cậu bé non nớt đang bỉu môi nói chuyện cùng Lãnh Tâm Nhiên chuyện gì.

"Vị này là chú Hàn Thu Sinh của tôi."

Lãnh Tâm Nhiên thấy Hàn Thu sinh đi vàohướng tới gia đình tư lệnh Tào giới thiệu Hàn Thu Sinh.

Hàn Thu sinh hướng mấy người gật đầu một cái, một người đàn ông trung niên tiến lên cùng ông tán gẫu mấy câu. Sau đó liền đem tiêu điểm đặt lên cho Lãnh Tâm Nhiên.

Thời gian Tư lệnh Tào ở chỗ này cũng không nhiều, chỉ đi về phía Lãnh Tâm Nhiên biểu đạt một chút cảm tạ sau đó liền rời đi. Gia đình ba người vẫn còn ở lại ,đặc biệt là người mẹ đang nói về chuyện xảy ra ngày hôm qua vẫn nhịn không được sợ hãi. Nhìn đứa bé hoạt bát đáng yêu, cô biết, nếu như không có cô gái gọi là Lãnh Tâm Nhiên này. Chỉ sợ bọn họ hiện tại đã sớm lành ít dữ nhiều.

"Lãnh tiểu thư, ngày hôm qua cám ơn em đã cứu chị và cục cưng. Nếu như không có em, chỉ sợ. . . . . ." Người mẹ trẻ tuổi cảm kích nói, còn lôi kéo đứa bé đang chơi đùa tới: "Cục cưng, nói cám ơn chị đi."

Bé trai chớp ánh mắt long lanh như nước lên, xem mẹ một chút lại xem chị đang ngồi trên giường một chút lập tức cười nói. Thời điểm cười lên khóe miệng còn có hai lúm đồng tiền, nhìn trông cực kỳ đáng yêu: "Cám ơn chị đã cứu em cùng mẹ."

Lãnh Tâm Nhiên đối với đứa trẻ thường không có cảm tình gì nhưng khi chứng kiến tới bé trai như vậy thì cũng không nhịn được sinh ra mấy phần trìu mến : "Không cần cám ơn, đây là chuyện chị nên làm."

Bé trai bỉu môi, nháy mắt một cái không nhìn Lãnh Tâm Nhiên nữa. Dáng vẻ tựa như đã phát hiện cái gì đó rất thú vị, làm mọi người một hồi buồn cười.

"Lãnh tiểu thư, cám ơn cô đã cứu vợ và con trai tôi, đây là danh thiếp của tôi. Nếu về sau có chuyện gì cần hỗ trợ có thể tìm đến tôi." Người đàn ông trung niên vẫn dùng ánh mắt rất dịu dàng nhìn hai mẹ con này. Ông diện mạo rất cường tráng , con người sắt đá nhu tình, xem ra là người cực kỳ ấm áp. Đặc biệt là khi hai người ăn ý nhìn thẳng vào mắt nhau, càng làm cho người nhìn thấy trong lòng ấm áp, hâm mộ không dứt.

Lãnh Tâm Nhiên nhận lấy danh thiếp người đàn ông đưa tới: "Cám ơn Tào tiên sinh."

Từ trong miệng Thần biết được thân phận gia đình này, Lãnh Tâm Nhiên biết căn bản không cần cùng những người này khách khí. Huống chi, nếu như cô không chấp nhận những ý tốt này , ngược lại sẽ làm cho bọn họ cảm thấy không được tự nhiên.

Thời gian cả nhà ba người bọn họ ở chỗ này cũng không phải rất dài, chỉ là hơn 10 phút sau đó rồi rời đi. Đợi đến khi đám người kia đi hết rồi, Hàn Thu Sinh mới nói vừa rồi mình trên hành lang nhìn thấy trận thế khổng lồ như thế nào , tò mò hỏi nói: "Tâm Nhiên, người lần này con cứu là ai? Ta thấy trên người bọn họ đeo vũ khí giống như đều là thật."

Vừa nghĩ tới, không nhịn được đi tới phía trước cửa sổ, vén màn cửa lên nhìn ra phía ngoài. Đồng nhất nhìn càng thêm không được, bởi vì ngoài cửa dừng năm chiếc xe Audi màu đen. Giống như trên hành lang nhìn thấy người hộ vệ mặc quân trang đang lên mấy chiếc xe, cảnh tượng oai phong mười phần.

Lãnh Tâm Nhiên theo bản năng nhìn Dạ Mộc Thần một cái. Thấy vẻ mặt anh buông lỏng, biết chuyện này có thể nói ra, lúc này mới lên tiếng: "Là Tướng quân."

"Hả?" Hàn Thu Sinh trợn to hai mắt, có chút không dám tin câu mình nghe được.

"Mới vừa rồi ông lão kia, là vị lão tướng quân. Người Nhiên cứu là con dâu cùng cháu trai của ông ta." Dạ Mộc Thần mở miệng nói.

Đối với điểm này, Hàn Thu Sinh không nhịn được nói liên tục vài câu bày tỏ lòng cảm cảm khái của mình. Chỉ là rất nhanh Dạ Mộc Thần liền đưa ra lời từ biệt.

Nếu như không phải là bởi vì gia đình tư lệnh Tào muốn tới thăm,thì buổi sáng anh đã rời đi rồi. Anh bây giờ là gia chủ đương nhiệm nên chuyện cần làm có rất nhiều. Bình thường anh đều hoạt động ở bên ngoài nhưng mà bây giờ là thời gian cả nhà đoàn tụ nên nhất định phải xuất hiện.


Đây là cái tết kỳ quái nhất của Lãnh Tâm Nhiên.

Bởi vì cô đón năm mới trong bệnh viện.

Ngay cả tiệc tất niên cũng ăn trong phòng bệnh.

Mặc dù Lãnh Tâm Nhiên đã nói rõ vết thương của mình đã không còn đáng ngại, hoàn toàn có thể xuất viện. Nhưng bác sĩ khuyên cô nên nằm trên giường bệnh nửa tháng, sau đó lại phải nghỉ ngơi thêm một tháng nữa mới có thể làm việc lại bình thường, vậy nên bất kể cô có nói thế nào thì mấy người... bá đạo kia vẫn không đồng ý. Người bá đạo nhất là Tô Á. Đối với những vấn đề có liên quan đến sự an toàn của Lãnh Tâm Nhiên, Tô Á luôn vô cùng để tâm. Lúc Lãnh Tâm Nhiên nói muốn xuất viện để đón năm mới, người đầu tiên đưa ra ý kiến phản bác chính là anh. Người ủng hộ thứ hai là chú Hàn Thu Sinh, ý kiến của ông cũng giống với Tô Á, đón năm mới không thể nào quan trọng bằng sức khỏe của Lãnh Tâm Nhiên được. Ngay cả người luôn chỉ có hứng thú với buôn bán là Thẩm Quân, lúc này cũng đứng ra hưởng ứng.

Kết quả là, lần đầu tiên Lãnh Tâm Nhiên đón năm mới trong bệnh viện.

Sau lễ mừng năm mới, Lãnh Tâm Nhiên bắt đầu trải qua cuộc sống dưỡng bệnh vô cùng nhàn nhã. Trong khoảng thời gian này, cô còn thuận tiện đón luôn sinh nhật mười tám tuổi của mình.

Qua tết Nguyên Tiêu, rốt cuộc Lãnh Tâm Nhiên cũng được phép rời bệnh viện. Chuyện đầu tiên cô làm sau khi được xuất viện chính là về nhà tắm suốt một tiếng đồng hồ, hòng rửa trôi mùi bệnh viện trên người mình. Lúc Lãnh Tâm Nhiên hoàn toàn được tự do thì tháng một đã trôi qua rồi.

Lúc bác sĩ kiểm tra cho cô xong, khẳng định vết thương của cô đã khỏi hẳn, hơn nữa còn không để lại bất kỳ di chứng nào, Lãnh Tâm Nhiên thiếu chút nữa rơi nước mắt.

Khoảng thời gian tiếp theo trong năm, Lãnh Tâm Nhiên từng bước thực hiện kế hoạch của mình.

Một năm này xảy ra rất nhiều việc, một trong số đó chính là Lãnh Tâm Nhiên bước từ sinh viên năm nhất sang đàn chị năm hai. KING hiển nhiên đã trở thành một trong những xã đoàn nổi danh nhất trong trường học. Trừ chuyện đó ra, mấy người Diêu Vũ, Triệu Nghị cũng đang ráo riết chuẩn bị thành lập công ty mới. Đối với chuyện của công ty này, Lãnh Tâm Nhiên hoàn toàn không nhúng tay vào. Trong một năm nay, lực chú ý của cô đa phần đều đặt ở chỗ Dương Lâm. Công tác chuẩn bị của cô đã gần như hoàn tất, mở công ty gì đó cũng chỉ vì muốn có nguồn tài lực dồi dào làm hậu thuẫn cho kế hoạch của mình mà thôi. Hiện tại dưới sự cố gắng của Thẩm Quân, phương diện tiền bạc đã không còn tồn tại bất cứ vấn đề nào cả. Cô có thể dời trọng tâm sang chuyện khác. Một năm nay, Hiên Viên Phong vẫn đối xử với Lãnh Tâm Nhiên vô cùng nhiệt tình, nhưng thái độ của Lãnh Tâm Nhiên vẫn trước sau như một, không quá nhiệt tình cũng không quá lạnh lùng, như thể đang đối xử với một người bạn bình thường. Tình trạng này khiến Hiên Viên Phong cảm thấy vô cùng thất bại.

Đối với chuyện này, ngược lại Hàn Thu Sinh không có bất cứ ý kiến nào. Kể từ khi nói rõ thân thế của Lãnh Tâm Nhiên cho cô biết, ông đã quyết định sẽ không can thiệp vào chuyện này nữa. Dù sao Tâm Nhiên cũng đã trưởng thành, có đủ năng lực để tự quyết định. Trong một năm nay, ông bắt đầu cố gắng phát triển công ty mình mới nhận. Bởi vì ông chủ phía sau có quan hệ với Lãnh Tâm Nhiên nên ông không phải kiêng kỵ điều gì, cũng không có ai dám cản trở quyết định của ông. Ông bắt đầu chỉnh đốn lại toàn bộ công ty, sau khi công việc hoàn tất, cả công ty đã bị ông cải tạo thành một công ty hoàn toàn mới. Chẳng những thế, cách làm việc của ông cũng đã có sự thay đổi cực lớn, trước kia ông luôn trầm ổn, thận trọng, giờ lại như những thanh niên mới lớn, thích mạo hiểm, ra tay mạnh mẽ, hào phóng. Sự thay đổi đó đối với công ty cũng không phải là chuyện xấu, từ việc giá cổ phiếu tăng vọt trên thị trường chứng khoán là có thể thấy được.

"Tiểu thư."

Nửa năm trước, Dương Lâm ra mặt, đặt tên cho thế lực trong tay mình là "Tung Hoàng", chính thức đặt chân vào giới hắc đạo ở Yến Kinh. Một năm, Dương Lâm cũng không có gì thay đổi, vẫn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn bảo thủ, quê mùa, ngay cả kiểu tóc cũng không chút thay đổi. Nhưng khí thế của ông đã thu liễm lại rất nhiều so với một năm trước. Ông bây giờ không còn phô bày sự sắc bén của mình ra ngoài nữa mà biết cách giấu nó vào trong, đóng vai một người nhã nhặn, vô hại. Dĩ nhiên, vẻ ngụy trang này là nhằm vào người lạ, những người quen thuộc với ông đều biết ông bây giờ còn nguy hiểm hơn nhiều so với một năm trước.

Lúc này ông đang đứng trước bàn làm việc bằng gỗ mộc, hơi cúi đầu, vẻ mặt cung kính.

Ngồi trước bàn làm việc là một cô gái ngũ quan tinh xảo, đôi mắt đen lộ vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, không thể xem thấu. Lúc này cô đang một tay nâng cằm, một tay cầm chuột, dáng vẻ ung dung, tự tại - đây chính là dáng vẻ của Lãnh Tâm Nhiên sau một năm. So với vẻ non nớt của một năm trước, Lãnh Tâm Nhiên bây giờ, khuôn mặt xinh đẹp, lộ vẻ phong hoa tuyệt đại. Lúc trước, khi không nói chuyện cô luôn mang đến cho người khác cảm giác đơn thuần của một học sinh, nhưng mà hiện tại, dáng người đặc trưng của Lãnh Tâm Nhiên kiếp trước đã bắt đầu lộ rõ trên người cô. Mặc dù vẫn là gương mặt ban đầu, nhưng khí chất lại thay đổi rõ rệt, đặc biệt là ánh mắt của cô, ánh mắt cười như không cười tản mát ra vẻ mị hoặc khó tả, vô cùng quyến rũ. Cô đang dần bước tới cái đích của một mỹ nhân tuyệt sắc, mỗi nhất cử nhất động của cô đều toát ra sức quyến rũ vô tận, khiến người xem say mê không dứt.

"Hả?" Lãnh Tâm Nhiên thả con chuột ra, mi mắt khẽ nâng, hàng mi dài cong vút hơi rung rung.

Ở trước mặt người khác, Dương Lâm luôn có bộ dạng bình tĩnh, ung dung, nhưng mỗi khi đối mặt với Lãnh Tâm Nhiên, ông lại luôn có cảm giác sợ hãi. Bất kể lúc nào, ông đều cung kính vâng lệnh.

"Người liên lạc bên Hồng bang nói, gần đây Hồng Cường bắt đầu liên lạc với một người. Có phải chúng ta nên thu lưới rồi không? Tôi đã phái người đi thăm dò tư liệu của người kia, hắn mới nhập cảnh gần đây, rất có thể là người cung cấp K cho Hồng Cường."

Một năm trước, loại ma túy K14 này bắt đầu được lưu hành trong các hội quán ở Yến Kinh. Sau khi điều tra rõ ngọn nguồn, họ phát hiện thứ ma túy này được Hồng bang tung ra, bắt đầu từ lúc đó Dương Lâm đã cho người giám sát mọi động tĩnh của Hồng bang, cũng thu mua một người bên đó để làm người liên lạc. Sở dĩ K14 không gây nguy hại quá lớn cho xã hội, trong đó phải kể đến công lao của thế lực dưới trướng Dương Lâm. Nói đúng hơn là bác sĩ hắc đạo Hạ Phàm và công ty dược của Lãnh Tâm Nhiên. Thuốc ức chế K là do hai nhân tố này hợp tác nghiên cứu.

Mặc dù vấn đề K14 đã được giải quyết, nhưng Lãnh Tâm Nhiên vẫn chưa buông lỏng, cũng không báo lại chuyện loại ma túy này là từ Hồng bang mà ra. K14 chỉ là chuyện nhỏ, cho dù hiện tại có đánh sập Hồng bang cũng không được lợi ích gì, trị ngọn không trị gốc, biện pháp tốt nhất là tìm được nguồn cung cấp ma túy cho Hồng bang. Bọn họ đã điều tra được, Hồng bang chỉ là công cụ để phán tán loại độc dược kia.

Nhưng người phát tán loại ma túy này cực kỳ giảo hoạt, làm việc vừa cẩn thận lại vừa đa nghi. Sau khi xuất hiện thuốc giải của K14, tất cả tin tức về hắn cũng bị cắt đứt. Bên Hồng Cường cũng hoàn toàn bình thường, không phát hiện được bất kỳ kẻ khả nghi nào. Suốt một năm, dưới sự phân phó của Lãnh Tâm Nhiên, Dương Lâm vẫn không rút người giám thị Hồng Cường về, hiện tại, cơ hội rốt cuộc cũng tới.

Nghe được lời của Dương Lâm, Lãnh Tâm Nhiên có chút hứng thú, cau mày nhìn ông: "Là ai?"

Dương Lâm vội vàng giải thích: "Theo như trong tài liệu thì người này dùng thân phận của một Hoa kiều trở về nước. Nhưng người bên cạnh hắn là người từng tiếp xúc với Hồng Cường lúc K14 xuất hiện một năm trước. Hắn tên là Thích Tường, năm nay 45 tuổi. Tôi đã điều tra tư liệu về người này, thân phận ở nước ngoài của hắn là một thương nhân, nhưng phạm vi hoạt động chủ yếu của hắn là ở nước I. Nhưng tôi hoài nghi hắn chỉ là một tên tay sai, ông chủ chân chính vẫn chưa trồi lên mặt nước."

Suy đoán này của Dương Lâm khiến Lãnh Tâm Nhiên đắn đo. Một năm qua, thế lực của Diêm Môn ở Mỹ phát triển nhanh chóng. Một tổ chức nước ngoài nhanh chóng vùng lên ở Mỹ đã tạo nên một thần thoại giống như truyền kỳ. Dưới sự nỗ lực của Diêm Môn, một vài bang phái ở Mỹ đã bắt đầu gây áp lực cho chính phủ, từ chối trợ giúp nước N cũng như can thiệp vào nội chính của Trung Hoa. Nhưng chuyện này lại tiến triển rất chậm chạp, những đảng phái ở Mỹ tranh đấu rất gay rắt, rất nhiều nghị viên đều có hắc bang làm chỗ dựa. Nhưng vấn đề là, quý tộc ở nước Mỹ quá nhiều, đặc biệt là những quý tộc lánh đời, mặc dù vẫn luôn khiên tốn nhưng hướng đi của cả quốc gia đều nằm trên tay bọn họ. Nếu những bang phái kia can thiệp quá nhiều vào chuyện chính trị, chạm đến ranh giới cuối cùng của bọn họ, chỉ sợ những bang phái kia sẽ không giãy giụa được lâu. Đây chính là thế cục hiện tại ở Mỹ.

Gần đây Diêm Môn cũng không yên bình, nguyên nhân chủ yếu là bị một vài quý tộc theo dõi. Thế lực bị đả kích không nói, kể cả ngành tư pháp cũng bắt đầu tìm tới họ, những bang phái trước kia luôn chân chó theo sau bọn họ, giờ cũng bắt đầu xa lánh họ. Hiện trạng này Dạ Mộc Thần đã sớm ngờ tới, cho nên khi nghe được mấy người Dư Tân báo cáo cũng không quá kinh ngạc, sau khi chuẩn bị kỹ càng thì lập tức chủ động tìm đến những quý tộc kia để đàm phán.

Bên này, sau khi Lãnh Tâm Nhiên và cục trưởng Lý của khu Chưng Hồ ký kết hiệp nghị xong thì không ngừng khuếch trương thế lực của mình, đồng thời cũng bận rộn bài trừ những giao dịch ma túy tồn tại ở giới hắc đạo Yến Kinh.

"Tiếp tục theo dõi. Hồng Cường vẫn đang tìm con gái Hồng Tiêu của hắn?"

Hồng Tiêu, chính là bước đột phá trong việc điều tra K14, một năm trước, bởi vì cô ta xuất hiện ở Kole mới giúp Lãnh Tâm Nhiên khóa chặt mục tiêu trên người Hồng bang. Cô gái Hồng Tiêu này, lúc đầu do tự mình nếm thứ K nên đã bị giao cho tên khoa học điên Hạ Phàm. Còn chuyện cuối cùng cô ta có kết quả thế nào thì không ai biết.

"Đúng vậy, tuy nhiên Hạ Phàm nói trên đời này trừ cậu ta ra thì không ai biết Hồng Tiêu đang ở đâu, cho nên tôi nghĩ dù ông ta có tốn bao nhiêu công sức và thời gian thì đều là công dã tràng thôi. Nhưng mà, tiểu thư, tôi nghe nói gần đây phía Tây Bắc không được an toàn. Vùng Tây Bắc rất gần nước I, rất nhiều thứ độc hại đều được nhập cảnh từ đó sang. Tên Thích Tường này dường như cũng đang có ý định chuyển địa bàn hoạt động sang phía Tây Bắc. Vậy chúng ta có nên..."

Tung Hoành vẫn là một thể lực mới nổi ở Yến Kinh, hành động lớn nhất là lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai để thâu tóm Huyết Ưng, sau đó cũng nhanh chóng thâu tóm hai bang phái còn lại. Nhưng trừ lần đó ra, họ cũng không có quá nhiều động tĩnh khác. Những người có thế lực ở Yến Kinh chỉ biết "Tung Hoành" là một bang phái mới do một người đàn ông tên Dương Lâm cầm đầu, những thứ khác thì đều không chú ý đến. Còn sự tồn tại của Lãnh Tâm Nhiên, là một bí mật của Tung Hoành. Không phải là cô lo lắng sẽ bị vạch trần chuyện gì đó, mà chỉ là ngại phiền toái. Huống chi, hiện tại tất cả mọi người đều trong rằng Dương Lâm là lão đại của Tung Hoành, việc này giúp cô giữ được một lá bài tẩy, khi thật sự có chuyện ngoài ý muốn nào đó phát sinh thì lá bài tẩy này có thể trở thành pháp bảo bảo vệ tính mạng rồi. Lãnh Tâm Nhiên cau mày, Tây Bắc là một cửa khẩu quan trọng của Trung Hoa, nhưng lại là cửa ải khó công phá nhất trong nhiều năm qua. Cô biết, ở Tây Bắc có hai đồn trú của bộ đội đặc chủng, hơn nữa đều là những đội quân vô cùng có tiếng ở Trung Hoa, thực lực tuyệt đối mạnh mẽ. Nhưng dù là như thế thì nơi đây vẫn không ngừng xảy ra phân tranh. Thế cục bên đó từ hơn trăm năm trước đã bắt đầu hỗn loạn. Ma túy ở Trung Hoa, gần như đều được phát tán từ Tây Bắc. Hơn nữa ở Tây Bắc còn có rất nhiều gia tộc buôn ma túy, những gia tộc này có địa vị rất cao ở đó, hơn nữa còn có thế lực ở hải ngoại, muốn bắt được họ quả thật vô cùng khó khăn.

Tuy nhiên, dưới sự cố gắng không ngừng của quân đội, những gia tộc buôn thuốc phiện này cũng đã bị tiêu diệt rất nhiều, cho dù có may mắn không bị tiêu diệt thì cũng chuyển phần lớn thế lực của mình sang nước ngoài, hoạt động trong nước cũng ngày càng giảm bớt. Dĩ nhiên, những gia tộc buôn thuốc phiện còn sót lại mới thực sự là cái gai khó nhổ, chẳng những có gốc rễ sâu, mạng lưới quan hệ phức tạp, mà quan trọng hơn là những thành viên trong gia tộc bọn họ không bao giờ tự mình lộ diện trước mặt đại chúng, tất cả hoạt động của họ đều có người ra mặt giúp, muốn bắt được nhược điểm của bọn họ chẳng khác gì lên trời.

"Tiểu thư, bang chủ của Nghĩa Minh tổ chức một bữa tiệc, muốn mời tiểu thư tham dự..." Nghĩa Minh được xem là một bang phái có lịch sử khá lâu ở Yến Kinh. Bang chủ tiền nhiệm họ Cam, không lâu trước đã tuyên bố về hưu, người nối nghiệp là con trai độc nhất của ông Cam Phi. Cam Phi từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, hai năm trước mới bắt đầu tiếp xúc với chuyện trong Nghĩa Minh. Quan mới nhậm chức phải lấy uy, hiện tại phần lớn nguyên lão của Nghĩa Minh đều thần phục bang chủ cũ, không có chút cảm tình nào với con trai ông, cũng có thể nói là không tín nhiệm anh ta. Lãnh Tâm Nhiên đã từng gặp mặt Cam Phi một lần trong một bữa tiệc. Lúc ấy cô tham gia với tư cách là bạn gái của Dương Lâm. Hiện tại trong hắc đạo cũng có không ít người tới chào hỏi cô, nhưng cũng chỉ xem cô là người của Dương Lâm, vốn không nghĩ tới cô mới là lão đại chân chính của Tung Hoành. Nói thật, Lãnh Tâm Nhiên có ẩn tượng không tệ với Cam Phi. Lãnh Tâm Nhiên phát hiện thân thể mới này của mình rất tốt, hiện tại đang dần phát triển theo con đường yêu nghiệt. Một năm qua, ánh mắt mọi người nhìn cô đều ít nhiều mang theo vẻ dâm tà. Nếu không phải tính khí cô hiện tại đã tốt hơn trước rất nhiều, hẳn đã bộc phát tại chỗ. Nhưng Cam Phi này, ánh mắt khi nhìn cô lại rất điềm tĩnh, hơn nữa lúc nói chuyện với cô cũng rất khách khí, không có chút ý nghĩ không trong sáng nào. Chính điểm này đã dành được thiện cảm của Lãnh Tâm Nhiên.

"Tôi đi."

Nếu bang chủ Nghĩa Minh là Cam Phi, cô cũng muốn đi gặp một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro