29-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Quân có cảm giác là mình điên rồi, chắc chắn là điên rồi. Bởi vì, anh lại bị một cô gái nhỏ mười mấy tuổi thuyết phục, quyết định dựa vào chính thực lực của mình để báo thù, cho những người phản bội kia một bài học.

Nhưng mà, vừa nghĩ tới một ít chuyện, anh lại có chút nhụt chí.

"Gây dựng sự nghiệp cần tiền bạc, coi như là tôi có năng lực đó, nhưng không có tiền cũng không được, 'không bột đố gột nên hồ'."

Lãnh Tâm Nhiên lại cười. Chuyện này, cô đã sớm nghĩ đến. Mặc dù cô cần dựa vào việc làm mới có thể tự trả tiền sinh hoạt học phí sau này, nhưng cũng không có nghĩa là cô không có tiền. Lãnh Tâm Nhiên nhỏ không có tiền, trừ tiền tiêu vặt người đàn ông kia cho thì không có bất kỳ nguồn thu nào khác. Nhưng cô khác, cô là 'Huyết sư', tài sản của cô, tuyệt đối không ít hơn những tập đoàn nhỏ.

Nhưng mà, nếu muốn lấy được số tiền kia, cô nhất định phải đi đến thành phố A một chuyến. Chỉ có lấy được chiếc chìa khóa trong nhà cũ của cô, cô mới có thể lấy được số tìền đó.

"Tiền, tôi có. Tôi có thể cho anh mượn, nhưng mà tôi có điều kiện."

Thẩm Quân cảm thấy, không phải mình đang ngồi nói chuyện phiếm với một cô gái nhỏ vị thành niên, mà là đang đối mặt với một lão hồ ly gian xảo. Nụ cười trên mặt cô, nhìn thế nào cũng thấy thật chướng mắt. Nhưng mà, lúc này, trừ 'đập nồi dìm thuyền' (quyết tâm bằng mọi giá để giành được) thì không còn lựa chọn nào khác, anh quyết định liều một lần. Dù sao, cùng lắm là chết, hiện tại anh đã hai bàn tay trắng, kết quả tệ nhất cũng chỉ là vứt bỏ cái mạng này mà thôi. Tánh mạng của anh là do người trước mắt này cứu, trả lại cho cô cũng là chuyện đương nhiên./

"Nói đi, điều kiện gì?"

Sau khi suy nghĩ thông suốt, đôi mắt ảm đạm của Thẩm Quân rốt cuộc cũng phát ra tia sáng. Lúc này, anh đã một lần nữa khôi phục dáng vẻ tự tin tôn quý của Thẩm Quân - chàng trai vàng của thương giới.

"Tôi vay tiền để làm vốn. Nhưng mà, tôi là ông chủ, còn anh, là cấp dưới của tôi, nhất định phải nghe tôi."

Lãnh Tâm Nhiên biết điều kiện này của mình đối với một người cao ngạo tự ái là vũ nhục rất lớn, nhưng bây giờ, trong tình huống này cô không còn lựa chọn nào khác. Cô phải nhanh chóng tạo ra thế lực cho mình, tìm được nội gián, sau đó trở về Diêm Môn. Diêm Môn vẫn đang trong trạng thái đi lên, vì thế cô cần phải cố gắng hết sức. Bởi vì, Diêm Môn không chỉ là toàn bộ tâm huyết của cô, còn là toàn bộ tâm huyết của anh, cô nhất định phải làm cho Diêm Môn ngày càng lớn mạnh, thống nhất hắc đạo Trung Quốc.

Nếu đúng như dự đoán của Lãnh Tâm Nhiên, nghe được điều kiện này, phản ứng đầu tiên của Thẩm Quân chính là tức giận, cảm thấy mình bị làm nhục. Thà chịu chết không chịu nhục, đây là nguyên tắc nhất quán của anh. Nhưng mà hiện tại....Trước thực tế này, cho dù có tức giận hơn nữa cũng dần trở nên bình thản, đợi đến khi tỉnh táo lại, Thẩm Quân mới giữ nguyên vẻ mặt nói: "Cô có biết những lời này của cô, đối với tôi mà nói, có ý nghĩa như thế nào không?"

Vốn dĩ tâm tình của Lãnh Tâm Nhiên đang lo sợ, bất an, nhưng nghe được những lời này của Thẩm Quân thì nội tâm yên tĩnh trở lại. Mặc dù sắc mặt anh ta vẫn rất khó coi, nhưng cô biết, chuyện này có khả năng.

Dù cho sớm đã quen với cuộc sống mưa máu gió tanh nhưng Lãnh Tâm Nhiên vẩn không khỏi đổ một trận mồ hôi lạnh. Chuyện này rất quan trọng đối với cô, nếu như không thể đi con đường này, trong thời gian nhanh nhất cô phải tìm ra con đường khác. Nhưng mà, rất hiển nhiên, nếu muốn tìm một đối tượng xuất sắc giống người trước mắt, thật sự là không dễ dàng một chút nào. Cho nên, cô nhất định phải nắm chắc cơ hội lầnnày, tuyệt đối không thể tức giận.

"Tôi biết, điều kiện này, sẽ khiến anh cảm thấy bị vũ nhục. Nhưng xin hãy tin tưởng tôi, tôi tuyệt đối không có ý này. Tôi chỉ đơn thuần muốn mời anh giúp đỡ thôi. Tôi muốn tạo một thế lực cho riêng mình, bởi vì, tôi cũng có chuyện rất quan trọng phải làm. Không có hậu thuẫn vững chắc, chuyện tôi muốn làm sẽ không thể hoàn thành, để đạt được mục đích của mình, đây là lựa chọn duy nhất."

Cô hơi ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn, cặp con ngươi đen nhánh phát ra ánh sáng lấp lánh chói mắt, xinh đẹp hơn bất kỳ viên bảo thạch nào trên thế gian này.

Thẩm Quân không nghĩ đến, cô gái bình thường trước mắt này lại có lỷ tưởng lớn như vậy. Mặc dù không biết 'chuyện rất quan trọng' mà cô nói là chuyện gì, nhưng từ giọng nói của cô, anh có thể đoán được, chuyện này tuyệt đối không đơn giản. Một cô gái nhỏ còn chưa trưởng thành, đã có lý tưởng và quyết đoán làm chuyện lớn như vậy, có lẽ, đi theo cô, cũng không phải không thể chấp nhận được như trong tưởng tượng. Không chừng, còn là một lựa chọn rất tốt.

"Vậy, cô muốn tôi làm gì?"

Thái độ của Thẩm Quân đã chuyển biến. Mà ánh mắt anh nhièn Lãnh Tâm Nhiên cũng có sự biến hóa, không còn là ánh mắt người lớn nhìn một đứa nhỏ, người trên nhìn người dưới, mà là ánh mắt nhìn bạn cùng lứa tuổi, nghiêm túc và nghiêm túc.

"Tôi muốn anh, cố gắng hết sức, thành lập một đế quốc thương mại mạnh hơn cả tập đoàn Thẩm thị. Còn những chuyện khác, đợi đến lúc thích hợp tôi sẽ nói cho anh biết."

Trong giọng nói của Lãnh Tâm Nhiên mang theo sự kiêu ngạo đánh đâu thắng đó, khí thế kinh người không gì cản nổi. Dưới loại khí thế này, thậm chí Thẩm Quân còn sinh ra một cảm giác muốn cúi đầu phục tùng với người đi trước.

Biết mỗi người đều có bí mật của riêng mình, Thẩm Quân cũng không tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa. Nói lâu như vậy, có chút khát nước. Cầm chai nước suối lên ngửa mặt nhấp một hớp, lúc dòng nước lạnh chảy qua cổ họng, anh có cảm giác như vừa sống lại.

"Vậy, còn một vấn đề nữa, cũng là vấn đề cuối cùng."

Nhìn cô gái trước mặt, mặc dù khuôn mặt còn non nớt, nhưng ánh mắt của cô lại thâm trầm, không phải là ánh mắt một đứa bé có thể có, ngay cả người làm ăn như anh cũng nhìn không thấu. Đối với thân phận của cô gái nhỏ này, càng ngày anh càng hiếu kỳ.

"Cô vì nguyên nhân này nên mới cứu tôi?"

Thật ra thì, Thẩm Quân đã có quyết định. Đáp án của vấn đề này cũng không quan trọng, chỉ là anh muốn hỏi. Anh muốn biết, tẩt cả chuyện này, là sự trùng hợp do ông trời an bài, hay là kế hoạch từ trước. Mặc dù kết quả thế nào thì anh cũng sẽ trở thành cấp dưới cho một người chưa trưởng thành, ra sức vì cô, nhưng anh vẫn muốn biết.

Lãnh Tâm Nhiên sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: "Lúc nãy tôi đã nói. Tôi cứu anh rồi mới nhận ra anh. Anh không cần hoài nghi, tôi phải phải người lương thiện, không phải chúa cứu thể, nếu như không phải trước khi hôn mê anh nói những lời đó, tôi sẽ không cứu anh. Cho nên, nói đến cùng, chính là anh tự cứu mình."

Lời nói trước khi hôn mê?

Thẩm Quân mê mang, thật lâu sau mới nhớ ra mình đã từng nói cái gì mà có người xấu, chạy mau gì gì đó. Cũng bởi vì nguyên nhân này, cô liền mang một người xa lạ về nhà? Hơn nữa còn là một người đem lại cho mình rất nhiều phiền toái? Anh nên nói cô chín chắn hay là ngây thơ đây?

Thẩm Quân không biết phải làm sao.

Lãnh Tâm Nhiên cũng không quan tâm những chuyện này, cô đã đợi rất lâu, tâm tình của cô càng ngày càng kích động, nếu như không nhanh chóng xác định phải làm gì, cô lo lắng mình sẽ mất khống chế.

Đứng lên, đi đến trước mặt Thẩm Quân, sau đó vươn tay, trên khuôn mặt trắng noãn mang theo nụ cười: "Vậy, sau này hợp tác vui vẻ, có gì cứ chỉ bảo, tôi là Lãnh Tâm Nhiên."

Thẩm Quân bị cái tên quen thuộc này làm cho kinh ngạc, nhưng Trung Quốc lớn như vậy, trùng họ trủng tên cũng rất bình thường, cho nên rất nhanh liền bình thường trở lại, cũng vươn tay ra, cầm lấy bàn tay nhỏ bé kia: "Hợp tác vui vẻ, tôi tên Thâm Quân."

Mặc dù đã đạt được thỏa thuận với Thẩm Quân, nhưng Lãnh Tâm Nhiên cũng không lập tức triển khai kế hoạch.

Chuyện này cô chỉ mới định sơ lược, chưa có kế hoạch cặn kẽ, cần thời gian để chuẩn bị.

Huống chi, vết thương trên người Thẩm Quân, ít nhất phải hơn một tháng mới có thể tốt lên được. Cũng may thân thể anh ta tương đối khỏe mạnh, mặc dù trong khoảng thời gian này phải chịu rất nhiều giày vò, nhưng chỉ cần từ từ điều dưỡng, rất nhanh là có thể hồi phục.

Tranh thủ khoảng thời gian này, cô có thể chuẩn bị tốt chuyện trong trường.

Cách thời gian thi tốt nghiệp còn ba bốn tháng, chỉ cần sống sót qua ba bốn tháng này, cô có thể trở về thành phố A mà mình quen thuộc nhất, nhìn thấy người mà mình quen thuộc nhất.

Kết quả là, trong thời gian Thẩm Quân dưỡng thương, Lãnh Tâm Nhiên cũng lật xem tài liệu ôn tập cho cuộc thi toán. Cô chỉ lật sơ qua, mỗi đề chỉ liếc qua một cái, không có liều mạng làm như người khác. Làm như thế, chủ yếu vẫn là để cho bản thân làm quen một chút cách ra đề, kích thích tư duy, để đến khi thi có thể làm nhanh hơn một chút.

Bất quá, nhìn những thứ đồ ăn vặt và sách tham khảo chất đầy trên bạn, Lãnh Tâm Nhiên đã sống qua hai đời cũng có chút không nhịn được cười khổ. Kể từ khi người trong lớp biết cô muốn tham gia cuộc thi toán học này, mỗi ngày đều có người đem thức ăn từ nhà lên, dâng lên cho cô giống như dâng cúng tổ tiên. Ngay cả cái người hễ nghe được chút nhạc là nhảy lên bàn khiêu vũ Chu Bình cũng chạy ra ngoài phòng học để khiêu vũ. Tóm lại, chính là tận tâm tạo ra một không gian yên tĩnh cho cô học.

Thay đổi như vậy, khiến cho Lãnh Tâm Nhiên dù lạnh như băng nhưng mỗi ngày đều cảm động. Trước kia nghĩ muốn đến lớp này vì lớp học này tự do giống cuộc sống trước kia của cô nhất, nhưng mà hiện tại, cô đã bắt đầu để những đứa trẻ khả ái này ở trong lòng. Ở lớp F, cô mới biết những học sinh lớp này chịu biết bao bất công và vũ nhục. Không nói đến những học sinh lớp khác đặc biết là những người tự cho mình là đúng của lớp A, ngay cả các thầy cô giáo, nhìn thấy học sinh lớp F, đều ra vẻ chán ghét.

Mỗi lần có tiết học tập trung, lớp F luôn bị ép ở góc cuối, còn phải chịu đựng ánh mắt chán ghét của thầy trò cả năm lớp, hơn nữa lúc nào cũng phải chuẩn bị tư tưởng bị đưa ra làm ví dụ mặt trái trong giờ giảng.

Những chèn ép cô gặp ở lớp A, so với lớp F, chỉ là 'cửu ngưu nhất mao' (chín con trâu mất một sợi lông), hoàn toàn không đáng để nhắc đến. Không có gia thế ưu việt như lớp A, mỗi người trong lớp F dường như đều có một quá khứ, vài người cần phải làm thêm ngoài giờ mới có thể trả được học phí, cũng có, người bị tàn tật, người sống lang thang trên đường.

Cũng không phải tất cả mọi người đều ghét việc học, bọn họ cũng hi vọng có một tương lai tươi sáng, cũng hy vọng có được sự công bằng như những người khác. Nhưng mà, nền tảng kém, bị giáo viên bỏ bê, nhiều nhân tố kết hợp lại, thành tình huống của A Đấu không gượng dậy được giống như hiện tại. (A Đấu: con của Lưu Bị thời tam quốc, ví với kẻ bất tài)

Thu hồi ánh mắt quan sát bọn nhỏ khả ái này, lại nhìn một chút cái người ở đây ngủ quanh năm suốt tháng mỗi cuộc thi đều không vượt quá điểm 2 Dung Thiếu Tuyệt, Lãnh Tâm Nhiên có chút ngạc nhiên, vì sao anh ta học ở lớp này? Còn có Triệu Nghị đó, là thiên tài máy tính, tuyệt đối không đơn giản như vậy.

"Dậy đi, tiết cuối là thể dục."

Triệu Nghị ôm máy tính bước tới, vỗ vai Dung Thiếu Tuyệt. Cả lớp F, trừ Lãnh Tâm Nhiên, cũng chỉ có cậu ta mới dám làm thế với vương.

"Thể dục?"

Nghĩ đến chuyện học thể dục ở trường này, khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên co rút. Tiết thể dục ở đây, bố trí một mục khiến cho cô phát điên.

"Làm giả giúp tôi nghỉ đi."

Triệu Nghị nhịn cười: "Sợ rằng không được, tiết thể dục nam nữ tách riêng ra. Thật ra thì, mình có đề nghị, cậu có thể thảo luận với giáo viên, chuyển qua học thể dục chung với nam sinh chúng tôi, dường như chuyện này rất hợp với cậu."

Anh cũng không nghĩ tới, nữ sinh có công phu quyền cước rất lợi hại này tập thể dục lại không theo bất kỳ một nhịp nào, tiết thể dục trước, đã gây nên chuyện huyên náo lớn.Lãnh Tâm Nhiên không biết phải làm sao, lúc trước ở lớp A vừa đúng tiết thể dục thì thầy giáo xin nghỉ, giáo viên dạy thay mỗi nghĩ chỉ dạy các cô những bài tập phổ biến, ví dụ như đánh bóng, nhảy ngựa gì đó, cho nên có cảm giác tiết thể dục rất đơn giản. Nhưng mà hiện tại............

Đợi đến khi cô thay xong quần áo đi đến sân tập, nơi đó đã bị một đám người vây quanh. Thật bất hạnh chính là, cô thấy được thấy bóng dáng người quen —— hôm nay lại học chung tiết thể dục với lớp A?

Quả thật là xui xẻo, uống nước cũng mắc kẽ răng!

Có chút cứng nhắc bước tới, không để ý đến mấy người ............kia đang giơ tay múa chân ríu rít nghị luận không ngừng về mình, mà đi về phía hàng ngũ lớp F.

"Tâm Nhiên, cậu đã đến rồi. Hôm nay tiếp tục tập thể dục nhịp điệu, động tác tuần trước, cậu còn nhớ không?"

Nói chuyện với Lãnh Tâm Nhiên, chính là nữ sinh đánh nhau đùa giỡn với nam sinh hôm Lãnh Tâm Nhiên tới lớp F, tên là Lâm Lâm, là một cô gái nhỏ rất hoạt bát, dĩ nhiên, thông thường mà nói, nữ sinh thích học võ như vậy sẽ có chút nóng tính. Mặc dù dáng dấp Lâm Lâm nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng tính khí lại cực kỳ phóng khoáng, cũng là một trong số ít người có thể đối nghịch với lớp F.

Vừa nhìn thấy vẻ mặt chế nhạo của Lâm Lâm, khóe miệng của Lãnh Tâm Nhiên cũng không tự chủ được rút rút mấy cái. Xem ra buổi tập trước đã để lại cho cô ấy ấn tượng vô cùng sâu sắc.

"Thật xui xẻo, hôm lại lại cùng những người này học thể dục."

Thanh âm của Gian Sảng bên kia mang theo vẻ bén nhọn chán ghét trước sau như một.

Lãnh Tâm Nhiên rất bình tĩnh, Lâm Lâm lại không khống chế tốt như vậy, mới vừa rồi còn đang cười, trong nháy mắt liền chuyển thành cơn bão nhỏ. Hung tợn nhìn chằm chằm mấy nữ sinh trang điểm lộng lẫy cằm hất cao đến trời bên kia, khuôn mặt nhỏ nhắn căng ra.

"Được rồi, chúng ta đi thôi."

Lãnh Tâm Nhiên buồn cười, thủ đoạn nhỏ này, cô không quan tâm, nhưng muốn khích bác đứa nhỏ này, vẫn đủ xài.

"Ây nha, người đó không phải là học sinh cũ của lớp chúng ta hay sao? Xem ra Nhiên háo sắc rất quen sống ở lớp F."

Những nữ sinh khác đang nhìn Lãnh Tâm Nhiên cũng châm chọc khiêu khích.

Vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên vẫn vô cảm như cũ, kéo Lâm Lâm sắp bộc phát: "Giáo viên đang ở đây, không nên."

Ý của cô rất rõ ràng, giáo viên ở đây, nếu các cô tiến lên phản bác, trách nhiệm sẽ bị đẩy tới cho các cô. Dù sao, giáo viên cũng rất thiên vị, giữa lớp A và lớp F, nhất định sẽ chọn lớp A.

Lâm Lâm cũng biết điều này, biết là những người kia cố ý, nhưng lại vô cùng bực bội, nụ cười trên mặt tắt ngấm, cả người tức giận, giống như cái bánh bao nhỏ.

Ngược lại Lãnh Tâm Nhiên rất thích tính tình thẳng thắn này, buồn cười chọc chọc mặt cô, cũng không nói gì, cứ chọc chọc như vậy, mềm mềm rất thoải mái. Trong mắt cô, nhưng người 'bạn cùng lứa tuổi' mười bảy mười tám tuổi này, chỉ là con nít, vẫn còn ngây thơ. Nhưng mà, con nít cũng đứa đáng yêu, đứa đáng ghét, đứa bên cạnh cô là đáng yêu, còn mấy người kia làm cho người ta cảm thấy ghê tởm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro