31-32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ là thấy mấy lời khích bác của mình thất bại, người của lớp A có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh, Bắc Âu Hân mở miệng, lực sát thương gấp mấy trăm lần Giang Sảng.

"Đó chính là Lâm Lâm lớp F sao? Nghe nói trước kia cô ta có học nhảy, nghe nói vốn là dạ hội lần trước do cô ta và Trần Phong hợp tác chủ trì, chẳng qua là không nghĩ tới thầy Vương muốn mình lên diễn, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đổi cô ta. Thậy may là cuối cùng kết quả cũng không tệ lắm, nếu không, mình thật đúng là mất hết mặt mũi."

Bắc Âu Hân giả bộ thẹn thùng cười cười.

Lãnh Tâm Nhiên nhạy bén phát hiện được Lâm Lâm đã bắt đầu không khống chế được mà run rẩy, hiển nhiên là đang cố gắng nhịn xuống sự tức giận. Dường như, chuyện cũng không đơn giản như Bắc Âu Hân nói vậy.

Quả nhiên thanh âm léo nhéo bên kia lại truyền tới.

"Hân Hân cậu thật là khiêm tốn, cái gì mà không tệ chứ, quả thật là muốn nổ tung nha. Hơn nữa, thật may là thầy đã cho cậu lên, nếu không nhất định sẽ hỏng hết rồi. Người kia vóc dáng nhỏ như vậy, khuôn mặt lại bình thường, đứng bên cạnh vương tử Trần Phong giống y như một con vịt xấu xí. Chỉ có cậu, mới xứng được đứng ở đó."

Giang Sảng liếc mắt nhìn nói.

Lãnh Tâm Nhiên thật tò mò, chẳng lẽ thời thế thay đổi, ngay cả "bọn nhóc" mười tám tuổi trong trường học cũng trở nên ác độc nhẫn tâm như vậy? Tâm kế sâu, lòng dạ độc ác,khiến cho cô đã trưởng thành nhìn thấy cũng có chút bội phục.

"Nói láo. Nếu không phải tiện nhân cô đi đâm chọc, thầy ấy sẽ thay tôi sao?"

Rốt cuộc Lâm Lâm nhịn không được xông tới, nổi giận mắng Bắc Âu Hân.

"Thầy ấy đổi cô, liên quan gì đến tôi? Hơn nữa, Trần Phong cũng nói hợp tác với tôi rất dễ chịu." Hai tay Bắc Âu Hân khoanh trước ngực, giống như một công chúa ngạo mạn.

"Cô cô thật là không biết xấu hộ, ỷ vào bản thân vóc dáng xinh đẹp liền đi khắp nơi quyến rũ người khác. Tôi nghe nói cô còn kể với người khác Dung Thiếu Tuyệt tỏ tình với cô, thật là không biết xấu hổ, rõ ràng là ai kia từ lớp mười đã bắt đầu quấn lấy Dung Thiếu Tuyệt. Bây giờ lại tráo trở, lớp A các người, thật là khiến cho người ta ghê tởm."

Lâm Lâm cũng không phải là người dễ chọc, ngay trước mặt mọi người nói ra tất cả bí mật mà mình biết. Thanh âm của cô rất lớn, trên căn bản là người xung quanh đều nghe được lời của cô. Mặc dù không quá tin tưởng hoa khôi của trường Bắc Âu Hân sẽ là loại chuyện đó, nhưng trong ánh mắt ít nhiều cũng mang theo chút hoài nghi.

Khuôn mặt Bắc Âu Hân đỏ lên trong nháy mắt, trong lòng vô cùng hốt hoảng, cô không hiểu tại sao lại có người biết chuyện này. Thấy Lãnh Tâm Nhiên đứng bên kia xem náo nhiệt, rất nhanh trong lòng liền có đáp án, nhất định là con tiện nhân Lãnh Tâm Nhiên nói ra. Mặc dù chột dạ, nhưng trên mặt vẫn bày ra dáng vẻ vô cùng ủy khuất: "Cô nói cái gì đó, tôi thích Dung Thiếu Tuyệt lúc nào chứ?"

Giang Sảng đương nhiên là cố giúp Bắc Âu Hân: "Đúng vậy, Hân Hân làm sao có thể thích người lớp F như các người chứ? Phải biết, người muốn theo đuổi Hân Hân nhiều đến xếp thành một đội. Cũng không nhìn lại mình xem mình thế nào, lại còn nói Hân Hân thầm mến hắn, thật là không biết xấu hổ."

Phụ nữ gây gổ, luôn rất ồn ào. Bởi vì tính tình cao ngạo lạnh lùng, Lãnh Tâm Nhiên rất ít khi cãi vả với người khác. Thông thường mà nói, cô luôn có thói quen dùng hành động để giải quyết vấn đề, cô cũng không phủ nhận sự thực mình là một đứa con gái bạo lực.

"Người đang làm trời đang nhìn, 'người muốn mặt thụ muốn vỏ' (ý là người cần mặt mũi đó), cô tự muốn ti tiện thì tôi cũng chả quản! Không phải là dáng dấp thanh thuần thôi sao? Ai biết trong bụng cô chứa cái gì? Ai biết thân thể cô bẩn đến mức nào?"

Lâm Lâm miệng mồm lanh lợi đáp lại, nữ sinh ban A sắc mặt ngày càng khó coi.

"Hân Hân, sao thế?"

Một nam sinh rất cao đi tới, thấy khuôn mặt Bắc Âu Hân đầy nước mắt, đau lòng hỏi.

Lãnh Tâm Nhiên nhạy bén nhận ra được lúc Lâm Lâm nhìn thấy người này thì cả người run một cái, sau đó khuôn mặt chói sáng trở nên ảm đạm hẳn đi. Tò mò, cô cũng nhìn sang, lại phát hiện thì ra là người quen bấy lâu. Chính là nam sinh ở cùng với Bắc Âu Hân lúc cô tỉnh lại, trong trí nhớ hắn ta luôn nói gì nghe nấy với Bắc Âu Hân, chẳng lẽ lại là một thần tử dưới váy Bắc Âu Hân? Bất quá, nhìn dáng vẻ của Lâm Lâm, giống như giữa bọn họ còn có xích mích gì đó.

"Anh Phong."

Bắc Âu Hân uốn éo kêu một tiếng.
Lãnh Tâm Nhiên nghe được nổi da gà khắp toàn thân.

"Trần Phong, cậu tới thật đúng lúc. Hân Hân bị người ta khi dễ, chính là cái đám người lớp F kia, cậu nhìn xem Hân Hân cũng bị tức đến khóc." Giang Sảng lập tức làm kẻ xấu cáo trạng trước, ra vẻ bất bình thay Bắc Âu Hân.

Lãnh Tâm Nhiên ôm ngực đứng ở một bên, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh.

"Kẻ nào?"

Ba của Trần Phong làm ở tập đoàn nhà Bắc Âu Hân, là cấp dưới tín nhiệm của ba Bắc Âu Hân, còn Trần Phong thì luôn xem Bắc Âu Hân là thần tượng để phấn đấu, xem Bắc Âu Hân là nữ thần trong mộng. Lúc này thấy Bắc Âu Hân bị khi dễ, không nhịn được, lập tức muốn đòi lại công đạo cho nữ thần.

"Anh Phong, em không sao."

Bắc Âu Hân bày ra bộ dạng ủy khuất lau nước mắt, giọng nói uốn éo lại vang lên.

Cô biết Trần Phong có ý với mình, mặc dù từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng ở trong lòng cô, vẫn luôn phân biệt giai cấp, Trần Phong là người làm, căn bản không xứng với mình. Nhưng mà, thấy một người thần hồn điên đảo vì mình cũng là một chuyện rất vui, cho nên mới làm bộ như không biết, thuận tiện thỏa mãn tính hư vinh của mình.

"Cô thật giả dối."

Lâm Lâm không nhịn được nổi giận đùng đùng nói.

"Là cô? Hân Hân, có phải nó khi dễ em hay không?"

Trần Phong căm tức nhìn Lâm Lâm, khuôn mặt tuấn lãng đầy vẻ giận dữ.

"Chính là nó, nó nói xấu Hân Hân nhiều lắm, chính là làm cho Hân Hân tức đến phát khóc."

Giang Sảng lại lắm mồm nhảy ra.

Người này thật sự là quá chướng mắt, nếu cô ta thích nói chuyện như vậy, vậy hãy để cho cô ta không thể nói được nữa. Nhìn dáng vẻ cao ngạo của Giang Sảng, trong lòng Lãnh Tâm Nhiên yên lặng tính toán.

Vừa nghe được con nhỏ xấu xí này gây phiền phức cho Hân Hân, Trần Phong không nhịn được nữa, cũng không nhìn đến giáo viên đang đứng cách đó không xa, nâng tay chuẩn bị cho con nhỏ lắm mồn này một bài học.

Lâm Lâm ngơ ngác nhìn nam sinh này, mặc cho bàn tay đó rơi xuống. Nhưng mà, đợi nửa ngày cũng không có cảm giác đau đớn, vừa mở mắt, lại phát hiện một cánh tay nhỏ bé trắng nõn bắt được cánh tay giáng xuống kia, chính là Lãnh Tâm Nhiên vẫn không lên tiếng nãy giờ.

"Tâm Nhiên?"

Lâm Lâm ngơ ngác nhìn nữ sinh mặc không biểu tình trước mặt.

"Là mày? Nữ sinh không biết xấu hổ như mày còn dám đứng ở chỗ này?"

Rất nhanh Trần Phong đã nhận ra được nữ sinh cản trở mình chính là Nhiên háo sắc đã bỏ thuốc Bắc Âu Hàn, tức giận trên mặt càng sâu.

Bắc Âu Hân đang giả khóc cũng thấy được màn này, sau đó ủy khuất oán trách với nam sinh "si tình": "Anh Phong, chính là nó khích bác, nói xấu em nên mới phát sinh những chuyện không vui này."

Chuyện tỏ tình đó, nhất định là do Lãnh Tâm Nhiên này nói. Mấy người lần trước............mấy tên côn đồ kia cũng không biết là ăn cái gì lớn lên, ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không được, lại trực tiếp mất liên lạc. Cô không biết, mấy người kia............mấy tên côn đồ bị cô tốn tiền thu mua đi hại Lãnh Tâm Nhiên, đang ôm nhau chịu khổ trong nhà giam.


"Bắc Âu Hân, người như cô, thật đúng là ti tiện đến mức khiến người khác phải tự ti."

Lãnh Tâm Nhiên cuối cùng cũng mở miệng. Giọng nói của cô luôn trong trẻo lạnh lùng, cho dù là lời nói cảm khái vạn phần như lúc này, cũng chỉ nhàn nhạt. Trên mặt không cảm xúc, tùy ý hất cái tay vừa bắc được ra, sau đó kéo Lâm Lâm đang ngơ ngác ra phía sau đứng cho ngay ngắn.

"Con tiện nhân này, không biết tự xấu hổ còn dám mắng Hân Hân, xem ra dạy dỗ lần trước còn quá nhẹ."

Mặt Trần Phong đen đến mức dọa chết người, đưa tay chuẩn bị đánh Lãnh Tâm Nhiên.

Động tĩnh bên này quá lớn, không chỉ hấp dẫn sự chú ý của thầy giáo, cũng thu hút sự chú ý của nam sinh ba lớp. (Trần Phong ở lớp C)

Dung Thiếu Tuyệt đi tới, vừa nhìn thấy Trần Phong động thủ với Lãnh Tâm Nhiên, cười lạnh một tiếng, không báo trước tiếng nào trực tiếp một cước đạp bay Trần Phong.

Động tác của anh quá cuồng ngạo quá mạnh mẽ, rõ ràng thầy giáo đang nhìn, cũng không chút kiêng kỵ. Rốt cuộc Lãnh Tâm Nhiên cũng biết, tại sao nam sinh trầm mặc ít nói này lại trở thành vương lớp F. Không hổ danh là vương nha, che chở do thần dân của mình, cực kỳ đẹp trai!

"Đánh người, đánh người!"

Không biết là người nào phát ra một tiếng thét chói tai, rất nhanh, người vây xem nhiều hơn, đi đầu chính là nhóm thầy giáo từ nãy đến giờ vẫn đứng một bên xem chuyện vui.

Nhìn thấy mấy ông thầy lộ ra vẻ mặt lo lắng, ý giễu cợt trên mặt Lãnh Tâm Nhiên càng sâu. Đây chính là nhà giáo nhân dân sao? Mới vừa rồi lúc Trần Phong động thủ với Lâm Lâm, chắn chắn bọn họ nhìn thấy được, lại làm như không nhìn thấy, tiếp tục trò chuyện. Nhưng bây giờ bất quá chỉ là đá một người lớp khác, lại khẩn trương như vậy, đúng là đủ thực tế.

Mấy giáo viên thể dục kia hiển nhiên biết Dung Thiếu Tuyệt, một mặt kêu người đưa Trần Phong đến bệnh viện kiểm tra, một mặt hướng về phía Dung Thiếu Tuyệt nói: "Đám người lớp F này, không lo học hành còn chưa tính, sao ngày ngày luôn đi gây chuyện thế? Bọn họ đều có tương lại tươi sáng, thì vào đại học tốt nhất cả nước, nếu bởi vì các anh chị mà bị trễ nãi, các anh chị gánh được trách nhiệm này không?"

Lời nói vũ nhục rõ ràng như vậy, khiến cho sắc mặt những người lớp F trở nên cực kỳ khó coi. Nam sinh tỏ ra biểu cảm quật cường muốn phản bắt nhưng lại cố nén không nói gì, nhưng mấy nữ sinh tính tình ôn hòa liền nhịn không được nhỏ giọng khóc thút thít. Lãnh Tâm Nhiên đặt tất cả những chuyện này vào trong mắt, những học sinh lớp khác bày ra bộ dạng hả hê và nụ cười khinh miệt, trong mắt mấy giáo viên đầy vẻ chán ghét và ruồng bỏ, còn có ánh mắt bi thương của các bạn cùng lớp, không nói một lời, ghi tạc toàn bộ vào trong lòng.

Đây chính là giáo viên sao? Cái này gọi là người giáo dục con em? Cái này gọi là giáo viên trung học? Đồ cặn bã. Lại đi vũ nhục học sinh của mình, dựa vào thành tích kết luận hết thảy, chẳng qua là thành tích học tập kém một chút, nên bị vũ nhục như vậy sao? Nếu là bị học sinh chèn ép, còn có thể nói bọn họ là con nít tuổi nhỏ. Nhưng những người này đều là giáo viên, thân là giáo viên, sao có thể vũ nhục học sinh của mình như vậy?

Lãnh Tâm Nhiên không có phát hiện, tâm luôn bình thản như nước từ lúc trọng sinh tới giờ lúc này đã hừng hực lửa giận. Ngay cả cặp mắt đen nhánh sâu thẳm kia, cũng nhuộm ánh đỏ đến kinh người. Đây mới thực sự là cô, cả người tản mát ra khí chất Huyết sư, nữ vương hắc đạo lãnh khốc vô tình!

"Dung Thiếu Tuyệt, cậu đã cam kết trước trường, vậy thì phải chịu trách nhiệm. Đừng quên, hiệp nghị ban đầu là, nếu người lớp F gây ra phiền toái gì, trường học sẽ xỏa bỏ lớp F, đuổi học toàn bộ học sinh trong lớp."

Giáo viên mang theo uy hiếp nói.

Dung Thiếu Tuyệt giận đến đỏ bừng cả mặt, nhưng anh vẫn cố nén, anh biết, nếu muốn bảo vệ những học sinh này, nhất định phải nhẫn nại, anh không thể để cho những bạn học này vì sự tức giận nhất thời của mình mà phải nghỉ học.

"Người mới vừa rồi chính là Trần Phong lớp C, nếu như không phải cuộc thi lần này cậu ta bị bệnh không thi được, ít nhất có thể lên tới lớp B. Một đám các ngươi, đương nhiên không hiểu người có thể lên tới lớp B có tương lai tươi sáng đến cỡ nào, tôi nói cho các người biết, chuyện lần này, tôi nhất định sẽ báo cáo lên trên. Mọi người trong lớp F các người, đều phải bị trừng phạt. Đặc biệt là Dung Thiếu Tuyệt, đợi đến khi Trần Phong tỉnh, cậu phải đứng trước mặt toàn trường nói xin lỗi với cậu ta."

Có lẽ vì thấy Dung Thiếu Tuyệt nhẫn nhịn, biết anh ta không dám gì mình, mấy giáo viên kia cũng càng ngày càng lớn lối. Ngay cả những học sinh xem náo nhiệt xung quanh, cũng lộ ra nụ cười hả hê.

Bắc Âu Hàn đứng trong đám người, nhìn nữ sinh đang đứng cùng với đám người lớp F, ánh mắt có chút phức tạp. Nhưng rất nhanh, nghĩ đến chuyện xảy ra với Trần Phong, liền xoay người đi đến phòng cứu thương.

"Tôi nói các người, cho dù các người đần giống heo. Không đúng, tôi nói như vậy là làm nhục heo. Các người không đọc sách, trong đầu đều là rơm rạ, không đúng là giống mảnh giấy vụn, nhưng mà xin các người làm ơn ít gây phiền toái đi, chẳng lẽ các người còn chê các người chưa đủ mất thể diện? Tổng điểm cả lớp còn thấp hơn điểm của người đứng nhất, các người không biết xấu hổ sao?"

Nhưng người này đều là những đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi, trước mặt mọi người bị giáo viên nhục mạ như vậy, giận đến mức mặt đỏ bừng, còn nhỏ tâm hồn rất dễ bị tổn thương.

Rốt cuộc Dung Thiếu Tuyệt không nhịn được, nghe được tiếng khóc của các nữ sinh sau lưng, nhìn lại khóe miệng xấu xí của những người trước mắt, tay âm thầm nắm thành quả đấm, chuẩn bị động thủ.

Đang lúc này, bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm quả đấm của anh. Kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện Lãnh Tâm Nhiên không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh mình. Khuôn mặt vẫn vô cảm như cũ, giống như hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Nhưng cặp mắt màu đen kia, lúc này lại đỏ như máu, thoạt nhìn vô cùng kinh người.

"Lần này, để tôi đi."

Theo thanh âm nhẹ nhàng kia, chỉ thấy thân hình người bên cạnh chợt lóe, bên kia liền truyền đến mấy tiếng tát tay lanh lảnh.

"Cặn bã!"

Tiếng tát tay lrong suốt kết hợp với hai chữ lạnh như băng kia, khiến cho đám người đang nghị luận xung quanh yên tĩnh trong nháy mắt, không dám tin nhìn nữ sinh đang động thủ với giáo viên trước mắt.

Đám thầy giáo mới vừa rồi còn nói không ngừng như chim sẻ, lúc này dường như đang chịu kinh sợ rất lớn, ánh mắt mở thật to, trên mặt mang theo dấu tay đỏ ửng.

"Mày, lại dám đánh giáo viên? Mày là ai?"

Cho dù là ai cũng không dám tin có người dám đánh giáo viên ở trong trường trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa còn là một nữ sinh dịu dàng yếu đuối. Mắt ông thầy như gà chọi che miệng chỉ vào Lãnh Tâm Nhiên, thanh âm có chút run rẩy.

"Đánh chính là đánh loại người cặn bã như ngươi. Những người như các ngươi, là cặn bã của xã hội, căn bản không xứng làm giáo viên!"

Lãnh Tâm Nhiên kéo ra một nụ cười thật tươi, chẳng qua là cặp mắt đỏ kia không có bất kỳ nét vui nào, đôi mắt lạnh như băng đỏ như đuốc chăm chăm khỏa chặt mấy người trước mắt.

"Mày, mày, mày thật to gan! Đáng chết, mày rốt cuộc là đứa nào? Tao nhất định phải đuổi học, còn có đám bỏ đi lớp F tụi bây, đều phải đá hết ra khỏi trường này."

Mấy ông thầy nhìn nữ sinh trước mặt, tức giận gầm thét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro