Chương 100: Yêu quái (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Băng Ly liếc mắt nhìn Diệp Hồng Khải, cười lạnh một cái nói:

“Được, tôi chờ ngày đó!”

Diệp Hồng Khải này thật sự quá ngây thơ và buồn cười, ngay cả em gái Diệp Hồng Tuyết hắn cũng không bằng, nếu không phải hắn là con trai độc nhất của Diệp Thiên Hạo, chỉ sợ đã sớm không được cưng chiều như bây giờ!

Diệp Hồng Khải nhìn dáng vẻ của Băng Ly  không hề có tí sợ sệt nào, hắn liền tức điên, nắm chặt nắm đấm, giờ phút này, hắn hận thấu xương Băng Ly, ngay cả cha của mình hắn cũng căm hận:

“Khốn nạn mà, tại sao lại đưa một đứa con hoang như vậy về nhà họ Diệp? Đây không phải là cố ý để cho người khác cười nhạo hay sao?”

Thế nhưng hắn đã quên, hắn căm ghét Băng Ly như thế, cũng bởi vì ở trong lòng hắn, Băng Ly chẳng là cái thá gì, không có khúm núm mặc hắn dẫm đạp vì thế hắn mới khó chịu.

Thật ra, của cải danh lợi mà hắn có, ở trong mắt Băng Ly chẳng đáng là cái gì, đừng nói là hắn, cho dù là toàn bộ gia sản khổng lồ của nhà họ Diệp, Băng Ly cũng không có để ở trong mắt.

Chẳng biết từ lúc nào, Diệp Hồng Tuyết đã đứng ở trước cửa, cô ta tận mắt nhìn thấy một màn phát sinh mâu thuẫn giữa Băng Ly và anh trai, đặc biệt khi nhìn thấy dáng vẻ hung hăng của Băng Ly, quả thật muốn tức điên lên.

Thế nhưng, lần này cô ta đã khôn hơn, bởi vì chính miệng Triệu Uyển Nghi đã nói cho cô ả biết, Băng Ly không hề giống như bọn họ tưởng tượng, có thể tùy ý nắm ở trong lòng bàn tay, nếu không có kế sách tốt, thì trước tiên không nên trêu chọc Băng Ly, miễn cho trộm gà không xong còn mất một nắm gạo, nếu có thể thì trước tiên nên làm bạn tốt với cô ta, thăm dò rõ ràng mọi chuyện của cô ta rồi hãy quyết định.

Diệp Hồng Tuyết mím môi, ả hoàn toàn không ủng cách làm án binh bất động của Triệu Uyển Nghi, nhưng bởi vì Triệu Uyển Nghi ngày đó xác thật bị đùa giỡn nên mới làm ra chuyện hoang đường kia, trong lòng cô ta vẫn còn sợ hãi, thật sự không dám làm gì Băng Ly , trước tiên phải quan sát mấy ngày đã.

Ngay khi phát hiện ánh mắt Băng Ly  nhìn lại đây, Diệp Hồng Tuyết ngay lập tức lộ ra dáng vẻ hiền lành, tiến lên đón Băng Ly, nói:

“Em gái, sáng hôm nay em đi chỗ nào vậy, ba mẹ lo lắng cho em lắm đó, em cũng biết, nhà họ Diệp chúng ta là một đại gia tộc, không biết có bao nhiêu kẻ mơ ước, nếu như em còn chưa về, cha mẹ sẽ báo cảnh sát, sau này, em cũng đừng hòng được đi đâu!”

Vốn trong lòng Diệp Hồng Tuyết vô cùng căm ghét Băng Ly, hận không thể lập tức đuổi Tô Vũ ra khỏi nhà họ Diệp, nhưng ngoài miệng lại nói ra những lời tình thâm ý thiết, ngay cả bản thân cô ta cũng cảm thấy buồn nôn.

Băng Ly mĩm cười, nếu Diệp Hồng Tuyết đã diễn cực khổ như vậy, cô cũng nên phối hợp một chút, nhân tiện nói:

“Chị, chị thật tốt, em còn tưởng chị cũng giống như những người kia, ước gì em bị đuổi khỏi nhà họ Diệp.”

Diệp Hồng Tuyết nghẹn họng, lập tức điều chỉnh lại giọng nói:

“Em đang nói anh hai sao? Chao ôi, anh ấy là người trong nóng ngoài lạnh, em không nên trách anh ấy, thật ra, anh chị có thêm một đứa em gái, trong lòng vô cùng vui vẻ đấy.”

Băng Ly ứng phó gật đầu, đang muốn nói điều gì, bỗng nhiê , cô lại cảm giác được một luồng yêu khí nồng nặc tỏa ra từ bên trong biệt thự nhà họ Diệp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro