Chương 102: Bí ẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói xong, đoàn yêu khí kia chậm rãi rời khỏi căn phòng Triệu Uyển Nghi, bay ra ngoài biệt thự, Băng Ly lập tức xoay người, chạy xuống dưới lầu.

Vừa vặn đụng phải Diệp Hồng Tuyết đang vội vã lên lầu.

“Em gái, em làm sao thế?”

Diệp Hồng Tuyết hô một tiếng, không hề phát khí với Băng Ly, chỉ nhíu mày, cô vốn chuẩn bị kéo tay Băng Ly, nhưng lại chụp hụt.

“Em có việc phải đi, chị không cần để ý dến em!”

Băng Ly nói xong câu này, cũng không quay đầu lại chạy ra ngoài biệt thự, đuổi theo phương hướng của đoàn yêu khí.

Rất nhanh, Băng Ly liền đi đến sân sau của biệt thự, ở đó chỉ có những bãi cỏ được cắt tỉa sạch sẽ, bình thường rất ít người tới đây.

Sau đó, Băng Ly nhìn thấy một đoàn sương mù dày màu xanh lục từ bên trong biệt thự nhẹ nhàng hạ xuống, trong sương mù dày đặc là một khuôn mặt người, đó là một khuôn mặt già nua xấu xí vô cùng khó coi.

Lúc Băng Ly đuổi tới, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, đoàn sương mù kia vừa hạ xuống mặt đất, liền lập tức chui vào trong lòng đất, trong chớp mắt liền biến mất không thấy tăm hơi.

Băng Ly cẩn thận kiểm tra một phen, đây chỉ là một khối đất bình thường, không có chỗ nào khác lạ, cũng không biết đoàn sương mù kia đã đi đâu.

Băng Ly nở nụ cười:

“Xem ra nhà họ Diệp này cũng đầy tàng long ngọa hổ, chắc hẳn sau này sẽ không còn nhàm chán nữa, thú vị, thật sự quá thú vị!”

Cho dù kiểm tra nữa cũng nhìn không ra cái gì, Băng Ly xoay người trở lại, đi được nửa đường, lại bắt gặp Diệp Hồng Tuyết.

Nhìn sắc mặt Diệp Hồng Tuyết khó coi, Băng Ly cũng không biết rồi gì cho phải:

“Xin lỗi chị, tại lúc nãy em nhìn thấy một chuyện khá thú vị, nên đã thất lễ với chị!”

Diệp Hồng Tuyết rõ ràng không tin Băng Ly, thở phì phò hỏi:

“Em nhìn thấy cái gì?”

Băng Ly:

“Vừa nãy em nhìn thấy một đứa bé chạy lên lầu hai, lại từ lầu hai chạy xuống, sau đó, em cũng chạy theo, nhưng không biết đứa bé kia đã đi đâu mất rồi!”

Băng Ly vốn chỉ thuận miệng nói bừa vài câu, thế nhưng, sau khi Diệp Hồng Tuyết nghe xong, khuôn mặt bỗng biến sắc, nói:

“Em thật sự nhìn thấy ? Đứa bé kia, mặc quần áo gì? Khuôn mặt ra sao?”

Băng Ly thấy vậy, nghi hoặc, hỏi ngược lại:

“Chị, làm sao vậy?”

“À, không có gì!”

Diệp Hồng Tuyết lập tức hồi tỉnh lại, liên tục xua tay, nói:

“Không có gì, chị chỉ cảm thấy hiếu kỳ, thuận miệng hỏi một chút mà thôi, em đừng có để trong lòng, đúng rồi, đêm nay chị sẽ dẫn em đến một nơi rất thú vị, bảo đảm em sẽ rất thích!”

Băng Ly nhìn biểu hiện của Diệp Hồng Tuyết, một cỗ nghi hoặc cùng tò mò nổi lên trong cô. Xem ra, Diệp gia này cất giữ ko ít điều bí ẩn đâu nha!!!.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro