Chương 24: Thu Văn Thiên (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Băng Ly đi vài bước, tùy ý nhìn xung quanh, ánh mắt lập tức nhìn về phía một cái sạp nhỏ, sạp nhỏ này cũng rất bình thường, chỉ bày ra vài món ngọc khí, đồ cổ, Băng Ly chậm rãi đi tới, ánh mắt của cô dừng lại ở một vật có màu vàng nhẹ, một tượng phật Di Lặc nở nụ cười.

Ông chủ nhìn thấy khách đến, vội vàng giới thiệu:

“Ha ha, cô bé, cháu đã đến đúng nơi rồi đó, tượng phật Di Lặc này được làm từ gỗ cây lê Hải Nam ngàn năm, cháu ngửi mùi này, nhìn màu sắc này đi . . . . .”

“Ba mươi đồng, ông bán hay không?”

Không đợi hắn nói xong, Băng Ly đã báo giá, tuy rằng cô không có kinh nghiệm giám định đồ vật, nhưng gỗ cây lê kém nhất cũng sẽ tỏa ra linh mẫn bốn phía, chứ không phải có không khí trầm lặng giống như bây giờ, thậm chí có cảm giác gần đất xa trời, quả thực giả không thể giả hơn.

Ông chủ cả kinh há to miệng, hắn còn chưa kịp mở miệng rao giá trên trời, vị này đã trả giá trước .

Vẻ mặt Băng Ly lạnh nhạt, nói:

“Ba mươi đồng, ông rốt cuộc bán hay không, không bán tôi đi!”

“Bán, bán!”

Ông chủ nhanh chóng đồng ý, tuy rằng tượng phật Di Lặc này hắn bỏ ra hai mươi đồng mua ở trong thôn, nhưng tốt xấu cũng lời được mười đồng, cũng đỡ hơn là không bán được gì.

Băng Ly nở nụ cười, đang muốn trả tiền, nhưng khi sờ vào túi tiền của mình, đột nhiên im lặng, trong túi tiền chỉ còn mười đồng tiền tiêu vặt do mẹ đưa vào buối sáng khi cô đi học, căn bản không đủ ba mươi đồng để mua tượng gỗ điêu khắc Di Lặc.

“Cháu, đừng nói là cháu không có tiền nha!”

Ông chủ liếc mắt nhìn Băng Ly một cái, không khỏi có chút ủ rũ, tưởng rằng sẽ kiếm được một ít sinh ý từ cuộc buôn bán này, không nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy.

“Đại sư, đại sư, ngài như thế nào ở chỗ này?”

Đúng lúc này, phía sau Băng Ly vang lên một giọng nói kinh hỉ, cô nhìn lại, trước mắt là một người đàn ông mặc tây trang chân mang giày da, người này chính là người mà Tô Vũ đã cứu một mạng Văn Thiên!

“Đại sư, tôi rốt cục tìm được ngài, thật sự tốt quá!”

Bộ dáng Văn Thiên quá mức hưng phấn, ngày đó, ông ta thông qua khách sạn tìm được địa chỉ nhà cô, lúc hắn đi đến, mẹ con 2 người đã chuyển nhà.

Văn Thiên buồn bã thất vọng, tưởng rằng sẽ không còn gặp được vị đại sư này nữa, không nghĩ tới lúc hắn đi dạo chợ đồ cổ, thế nhưng ngẫu nhiên gặp được đại sư.

"Đại sư?”

Xưng hô thế này cô không quen, nhíu nhíu mày, thoáng gật đầu, hai người chỉ gặp mặt có một lần, không coi là thâm giao, cô cũng không có để ý nhiều đến Văn Thiên.

Băng Ly sờ túi tiền, tuy rằng cô có thể về nhà lấy tiền, nhưng làm như vậy sẽ mất rất nhiều thời gian, tượng gỗ điêu khắc có khả năng sẽ bị người khác mua mất, cô âm thầm cân nhắc, thầm nghĩ:

'Hiện tại nên làm thế nào cho phải? Chẵng lẽ. . . . . . mạnh mẽ cướp lấy sao?'

Văn Thiên là một thương nhân, rất giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt, lúc này, hắn lập tức hiểu được tâm tư của cô, nếu đại sư thích, vừa vặn có thể mua để tạo quan hệ, vội vàng nói:

“Ông chủ, tượng gỗ điêu khắc bao nhiêu tiền?”

Ông chủ mừng rỡ, báo giá, dù sao giá cũng không mắc, Văn Thiên sảng khoái trả tiền, đưa tượng gỗ điêu khắc phật Di Lặc đến trong tay cô, nói:

"Đại sư, coi như tôi hiếu kính cho ngài!”

“Đa tạ!”

Băng Ly nở nụ cười, cầm tượng gỗ điêu khắc, chậm rãi rời khỏi sạp nhỏ, tuy Văn Thiên bị hất hủi, nhưng không dám chậm trễ, vội vàng đi theo.

Đi được hai bước, hai người đi tới một góc không có người, cô hung hăng đập phật Di Lặc trên mặt đất, ba một tiếng, phật Di Lặc bể thành bốn năm miếng, một đoạn tơ lụa màu đỏ rớt ra, Tô Vũ mỉm cười, mở ra từng tầng tơ lụa màu đỏ, rốt cục, một cái ngọc trụy màu xanh biếc xuất hiện ở trên tay cô.

Đây mới là vật mà Băng Ly chân chính muốn tìm, sự thật, khi Băng Ly  nhìn thấy tượng phật Di Lặc, liền cảm nhận được ở trong Di Lặc tràn đầy linh khí, nhưng linh khí cũng không phải phát ra từ thân tượng phật Di Lặc, cho nên, cô nghĩ trong cơ thể tượng phật Di Lặc có khả năng có vật khác, quả nhiên, phán đoán của cô là hoàn toàn chính xác .

“Này, đây là đá Phỉ Thúy? Giá trị của vật này tối thiểu là ba trăm vạn, trời ạ!”

Văn Thiên  không dám tin mở to hai mắt nhìn, rõ ràng chỉ dùng ba mươi đồng để mua vật này, tiền cũng là do hắn chủ động đưa, tuyệt đối không thể làm giả, nếu ông chủ kia biết chân tướng, chỉ sợ sẽ hộc ra ba lít máu .

Giờ khắc này, hắn vô cùng bội phục cô, đồng thời hắn cũng thề, vô luận như thế nào, cũng phải tạo quan hệ tốt với cô, với hắn mà nói, tuyệt đối là trăm lợi mà không có một hại.

Băng Ly trực tiếp đeo ngọc trụy lên cổ, thông linh đồng tử đã sớm cảm giác vật này tràn đầy linh khí, cũng lập tức chui vào, Băng Ly quay đầu nhìn về phía Văn Thiên, nói :

“Xem ra ông cũng là người rất có quyết tâm, ông tìm tôi có việc sao?”

“Đại sư, là như vậy. . . . . .”

Văn Thiên kể lại việc buôn bán thất bại của mình, những việc gì quan trọng đều được hắn kể lại đầu đuôi ngọn nguồn, lại nói:

“Đại sư, nếu ngài có thể chỉ điểm một hai cái cho tôi, tôi nhất định có thể trở lại thời huy hoàng giống như ngày xưa!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro