Chương 32: Cứu người (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Ly những điều con nói là thật???"

Băng Y Y cũng từng chứng kiến qua thực lực của cô nên cũng biết qua, chỉ là bà ko muốn nhắc lại thôi.

"Vậy Tiểu Ly con mau đi cứu Tiểu Nam đi."

"Phải rồi, phải rồi mau đi.."

Nói rồi cậu mợ vội vã dẫn cô và mẹ tới bệnh viện nơi Băng Nam đang ở.

Lý Hà mở cửa phòng bệnh, mẹ con Băng Ly đi vào, nằm trên giường bệnh là một thiếu niên mười tám mười chín tuổi, sắc mặt trắng bệch, bên cạnh thiếu niên là một bà lão hơn sáu mươi tuổi, chính là bà ngoại Băng Ly!

"Mẹ!"

Tim Băng Y Y như bị dao cắt, hô một tiếng.

"Tiểu Y!"

Bà ngoại Băng Ly quay đầu, kinh ngạc một chút, từ khi Băng Y Y chưa kết hôn mà có con, con dâu liền nhất định không cho bọn họ lui tới, trước đây bà còn có thể lén lén lút lút đến thăm con gái, bây giờ già cả, đi đứng bất tiện, muốn gặp con gái cũng không dễ dàng .

"Tiểu Ly của chúng ta đã trổ mã thành cô gái rồi!"

Bà ngoại Băng Ly thân mật lôi kéo cô, trên mặt hơi lộ ra vẻ vui mừng.

Cô cũng vui vẻ hỏi thăm một tiếng:

"Dạ, bà ngoại khỏe!"

Băng Y Y cắn môi, nói:

"Mẹ, khoảng thời gian này mẹ có khỏe không?"

"Mẹ vẫn còn tốt lắm!"

Bà ngoại Băng Ly gật gù, ánh mắt nhìn vào Băng Nam trên giường bệnh, suýt chút nữa rơi nước mắt:

"Chỉ là, Tiểu Nam, nó. . . . . . , Băng gia chúng ta đến cùng tạo ra cái nghiệt gì, đứa con độc đinh duy nhất lại thành bộ dạng này. . . . . ."

Băng Y Y đi lên, sờ sờ cái trán Băng Nam, sắc mặt trắng bệch không hề có một chút máu, hơi thở mong manh, xem ra thật sự không tốt.

Cô cũng liếc nhìn Tô Nam, ấn đường màu đen, tử khí quấn quanh, hỏa khí yếu ớt, ba hồn bảy vía rời thể, rõ ràng là điềm đại hung, không còn sống bao lâu nữa .

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Băng Nam không sống quá mười hai giờ khuya đêm nay.

Lý Hà nhìn thấy bộ dáng con trai mình lúc này, cũng không có đứng lên, nằm nhoài trên giường bệnh, gào khóc:

"Con trai yêu của mẹ, nếu con thật sự xảy ra chuyện, mẹ cũng không muốn sống nữa!"

Băng Y Y chóng an ủi chị dâu, trong lòng cũng không khỏi sốt ruột, tuy nhiều năm nay, người nhà mẹ đẻ đối xử với bà không được tốt, nhưng trong lòng Băng Y Y vẫn tồn tại hình bóng của bọn họ.

Sau đó, Lý Hà liền nhanh chóng hướng cô nói:

"Tiểu Ly, cầu xin con, mau cứu Tiểu Nam."

Cô ko nói gì chỉ nhẹ gật đầu, đôi mắt lập tức chuyển thành Thông Linh Thiên Nhãn, niệm chú thuật, trong tay ngay lập tức xuất hiện mộc đào kiếm. Cô có thể thấy, hồn phách Băng Nam đã rời đi thân thể, chính xác mà nói, là bị vật bẩn thỉu câu đi rồi!

Nếu muốn Băng Nam trở về, phải dùng chiêu hồn thuật ( trong Âm Dương thuật ), nhưng cô không dự định làm như thế, bởi vì, chiêu hồn có thể tìm về hồn phách, nhưng cũng sẽ chiêu những hồn phách khác mà tà vật câu đi, vì lẽ đó, chỉ có thể dùng biện pháp khác.

Tô Vũ mở miệng nói:

" Hãy lấy vài giọt máu và một ít tóc của cậu mợ lại đây cho con, tay đứt ruột đau, dùng máu ở đầu ngón tay là được rồi!"

Hai người họ nghe vậy liền nhanh chóng làm theo.

Băng Ly cầm lấy ly trà, dùng sức hất ra, nửa chén máu quỷ dị bay ở giữa không trung, Băng Ly tùy tiện vạch một đường nơi ngón tay, trong chớp mắt, vẽ ra một tấm bùa chú quỷ dị.

Tiếp theo, cô ném hai lọn tóc vào trong bùa chú, hồng quang quanh bùa chú ngày càng lớn hơn, phát ra từng trận âm thanh xì xì, lại một lúc, hai lọn tóc biến thành một sợi tơ, sợi tơ đỏ như máu tung bay ở không trung.

"Xong rồi!"

Băng Ly khẽ mỉm cười, cái mà cô luyện hóa chính là bùa chú mẫu tử liên tâm, sợi tơ này sẽ mang bọn họ tìm tới vị trí hồn phách của Băng Nam.

Bọn họ nhìn thấy 1 màn này ko khỏi kinh sợ kể cả mẹ cô.

"Bây giờ con sẽ đi tìm và thu hồi hồn phách của anh họ, mọi người ở đây đợi đừng có đi đâu, nguy hiểm lắm!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro