Chương 50: Cương thi đột kích (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Đình Đình sợ đến nỗi tim muốn ngừng đập, vội vàng kéo kính chắn gió lên, ngồi trên xe không thể nghi ngờ là chờ chết, nhưng xuống xe thì sẽ chết nhanh hơn,cô hay xem phim có cương thi, biết cương thi có thính giác và khứu giác vô cùng phát triển,côchắc chắn sẽ chạy không thoát!

Tài xế gần như sắp khóc, khổ sở cầu xin:

“Đại tiểu thư, cầu xin cô, chúng ta lái xe đi thôi, đây nhất định không phải là người giả cương thi, người bình thường nào có thể lực tốt và mùi thối như vậy?”

Lúc này, cương thi đã đi tới trước mặt, một khuôn mặt nhợt nhạt dán chặt vào cửa xe, răng nanh sắc nhọn toả ra ánh sáng chói lóa, hai móng vuốt dài ngoằn không ngừng cọ vào kính chắn gió, trong miệng không ngừng mà phát ra tiếng gầm gừ khủng bố của dã thú.

Trương Đình Đình sợ đến nỗi không thể động đậy, giờ phút này, cô chỉ cách cương thi qua cái kính chắn gió, chỉ cần ngẩng đầu, là có thể nhìn thấy gương mặt kinh khủng của cương thi, loại tự vị khủng bố đến cực hạn này, quả thật giống như sống không bằng chết, ngược lại Triệu Viện ngồi ở bên kia, có mấy phần an toàn hơn, một tay Trương Đình Đình bịt chặt miệng mình, chỉ lo không cẩn thận thét ra tiếng chói tai.

Lúc này, Triệu Viện có ngốc cũng đã biết vật trước mặt đúng là cương thi hàng thật giá thật, không phải là người giả dạng, nếu là người giả dạng, diễn viên này chắc chắn có thể thắng giải Oscars .

Cương thi không tìm thấy gì, không cam lòng nhảy xung quanh ô tô, Triệu Viện bị doạ đến điên rồi, nhỏ giọng nói:

“Tài xế, nhanh lái xe, nhanh lái xe.

Tài xế cũng sợ đến nỗi tay chân lạnh lẽo, nào dám lộn xộn, nếu bây giờ lái xe, tiếng vang sẽ kinh động đến cương thi, hậu quả như thế nào không cần đoán cũng biết.

Không hề nghĩ tới, vừa vặn lúc đó, điện thoại của Triệu Viện không đúng lúc vang lên, Triệu Viện ngay cả thời gian khóc cũng không có, vội vàng tắt điện thoại, thế nhưng, đã quá muộn.

“Răng rắc!”

Cương thi nghe được tiếng vang, gầm gừ một tiếng, hai móng vuốt cào vào kính chắn gió, răng rắc một tiếng, kính chắn gió bị bể thành nhiều mảnh!

Vô số mảnh kiếng bể rơi xuống, thân thể Triệu Viện bị nhiều mảnh kiếng vỡ văng trúng, cô ta nhịn không được kêu thảm một tiếng!

Đúng lúc này, hai móng vuốt của cương thi tàn nhẫn nắm lấy cánh tay Triệu Viện, nó đưa đầu vào, mở ra cái miệng rộng, hướng về cái cổ trắng nõn của Triệu Viện cắn tới!

Trương Đình Đình sợ đến nỗi khóc không thành tiếng,cô xin thề, nếu hôm nay có thể tránh được một kiếp,côsẽ ăn chay tích đức cả cuộc đời này, cũng càng ko dám cao ngạo nữa.

Cương thi mở ra cái miệng rộng, hai chiếc răng nanh trắng toát sắc nhọn, một mùi hôi thối phả vào mặt, hai tay cương thi cứng như cọng kiềm, gắt gao nắm lấy cánh tay của Triệu Viện, cánh tay bị nắm chặt đến mất cảm giác .

“A. . . . . .”

Triệu Viện vô cùng hoảng sợ, đầu óc trống rỗng, trong miệng không tự chủ phát ra tiếng kêu, trong lúc hốt hoảng,côlập tức giơ lên một cánh tay khác, dựa vào bản năng đánh vào đầu của cương thi, ra sức chống cự.

“Xì. . . . . .”

Đúng lúc này, trên xe lóe lên một tia sáng màu vàng, cương thi kêu thảm một tiếng, thả Triệu Viện ra, kinh hoảng lui về phía sau vài bước. Hóa ra, từ sau sự việc bút tiên kia, trên tay Triệu Viện liền có thêm một phật châu Khai Quang, vào lúc mấu chốt, phật châu đã cứu Triệu Viện một mạng.

“Nhanh, nhanh lái xe!”

Trương Đình Đình gấp gáp hô to một tiếng.

Tài xế như ở trong mộng mới tỉnh, lập tức khởi động xe, phần phật một tiếng, xe đã khởi động xong, nhanh chóng lao đi.

“Thùng thùng. . . . . .”

Cương thi ở phía sau đuổi theo một hồi, rốt cục từ bỏ mấy người Triệu Viện, dựa vào cảm ứng huyết thống mà nhảy về phía cục cảnh sát.

Ba người Triệu Viện rốt cục tránh được một kiếp, liều mạng chạy xe về, mãi đến khi chạy đến dưới nhà Triệu Viện, mới chịu ngừng lại.

Triệu Viện rốt cục có cũng có cảm giác sợ hãi, mang theo tiếng khóc nức nở vỗ vỗ lồng ngực, nói:

“Quá đáng sợ, hù chết tớ, tớ suýt chút nữa bị cương thi cắn, trấn Thanh Sơn Trấn từ lúc nào lại có cương thi, sau này làm sao mà sống đây? Ô ô. . . . . . , ô ô. . . . . .”

Trương Đình Đình tỉ mỉ quan sát Triệu Viện, bỗng nhìn thấy trên cánh Triệu Viện có một lỗ máu mà giật mình, sắc mặt củacôcàng thêm trắng xám mấy phần, run giọng hỏi:

“Viện Viện, cánh tay của cậu bị thương, có đau hay không?”

Triệu Viện cũng chú ý tới vết thương của mình, nhưng lắc đầu, nói:

“Vẫn còn tốt, vừa nãy đau chết, hiện tại không có cảm giác gì, ngày mai đi bệnh viện bôi ít thuốc cao là hết!”

Lập tức, mặt Trương Đình Đình tái mét,cômím môi mấy lần, cuối cùng không nói câu nào, quay qua tạm biệt Triệu Viện:

“Viện Viện, cậu về nhà đi, để tài xế chở tớ về nhà là được rồi!”

“Được, tạm biệt!”

Triệu Viện nhanh chân xuống xe, nhưng không có nhìn thấy thân thể Trương Đình Đình lúc này đang kịch liệt run rẩy .

“Làm sao bây giờ, Viện Viện bị cương thi cào tổn thương, cậu ấy cũng sẽ biến thành cương thi!”

Trương Đình Đình ngồi ở trên xe, vô cùng bối rối, cảm thấy sợ hãi không ngớt, tự nhủ:

“Mình có nên nói cho cậu ấy biết dùng gạo nếp trừ độc không nhỉ? không, không, đã quá muộn, vết thương Viện Viện đã xơ cứng, ngay cả gạo nếp cũng cứu không được, Viện Viện, xin lỗi. . . . . .”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro