Chương 49: Cương thi đột kích (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói xong, thị trưởng cầm điện thoại lên, gọi cho cục cảnh sát, kể lại toàn bộ sự việc, chỉ có điều nói thành thú dữ xổng chuồng thay cho cương thi mà thôi.

Mặc dù toàn bộ sự việc có nhiều chỗ sơ hở, nhưng thị trưởng hạ lệnh, cảnh sát trưởng đương nhiên không dám thất lễ, rất nhanh, cục cảnh sát đã có hành động.

Một nhóm cảnh sát đi đến làng Thanh Thủy, bọn họ còn mang theo mười mấy tấm võng lớn để bắt dã thú, mặc kệ như thế nào, chỉ cần làm vậy trong một giờ, cho dù cương thi thật sự gây hại cho người dân của làng Thanh Thủy, thì Băng Ly và những người khác vẫn có đủ thời gian để chạy xe đến.

Mặt khác, lúc sắc trời vừa tối đi, một nhà ba người thị trưởng đi tới cục cảnh sát, trở thành đối tượng được chăm sóc đặc biệt, đội trưởng Chu và những cảnh sát khác đích thân bảo vệ cả nhà thị trưởng.

Tuy nhiên, phu nhân thị trưởng vẫn còn sợ hãi vô cùng, bà run lập cập hết nhìn về phía cửa cục cảnh sát rồi lại nhìn cô và đội trưởng Chu, run cầm cập nói:

“Con cương thi, không, không phải, lúc thú dữ đến, mấy người nhất định phải bảo vệ chúng tôi!”

“Phu nhân, xin yên tâm, đây là trách nhiệm của cảnh sát chúng tôi!”

Đội trưởng Chu nói, nhưng trong lòng lại không cho là đúng, cho dù có thú dữ trong trấn Thanh Sơn đi chăng nữa, nhưng thị trưởng là một nhân vật lớn, hành động như vậy thật sự có chút khoa trương, hơn nữa phu nhân thị trưởng luôn luôn mắt cao hơn đầu, hiện tại lại bị doạ thành bộ dáng như vầy, thật sự có chút mắc cười.

Nghe được đội trưởng Chu bảo đảm, phu nhân thị trưởng an tâm không ít, nói:

“Vậy là tốt, vậy là tốt, cảm ơn. . . . . . Đội trưởng Chu!”

Băng Ly không nói gì, mắt không chớp nhìn sắc trời, lẳng lặng chờ đợi .

Lúc này, Triệu Viện và Trương Đình Đình đang ngồi ở trên xe, mắt vẫn nhìn chằm chằm trước cửa cục cảnh sát, trong lòng bực mình không thôi.

Lại không ngờ, nhìn thấy Băng Ly
và một nhà Lục Hoàn Vũ tiến vào cục cảnh sát, những người đó đã ở trong đấy vài giờ, cũng không thấy đi ra, bọn họ muốn đi vào tìm hiểu một chút, lại bị bảo vệ ngăn cản, đồng thời dùng lời lẽ đanh thép cảnh cáo bọn họ nên nhanh chóng về nhà, tuyệt đối không nên ở lại cục cảnh sát.

Triệu Viện là tiểu thư nhà có tiền, làm sao có thể chịu được đối xử như vậy? Cộng thêm những việc hôm nay không được suôn sẻ, đã sớm tức giận muốn bóc khói..

“Thôi, Viện Viện, chúng ta trở về thôi!”

Trương Đình Đình từ khi trải qua sự việc bút tiên, đã không còn vênh váo hung hăng như trước kia nữa, nói:

“Chao ôi, Viện Viện, tớ nghĩ đêm nay cục cảnh sát có khả năng phát sinh chuyện lớn, chúng ta vẫn nên về sớm một chút đi!”

Triệu Viện cười nhạo một tiếng, nói:

“Về cái gì? Chúng ta cứ chờ ở đây, bổn tiểu thư ngược lại muốn xem, sẽ phát sinh chuyện gì?”

Trương Đình Đình biết thuyết phục Triệu Viện không được, chỉ có thể thở dài.

“Tùng tùng tùng. . . . . .”

Đúng lúc này, cô bỗng nghe được có tiếng bước chân của ai đó ở phía xa, hơn nữa còn có âm thanh gầm gừ của dã thú.

“Viện Viện, cậu nghe thấy gì không, giống như âm thanh của dã thú!”

Nói xong, Trương Đình Đình kéo kính chắn gió xuống, nhìn thấy một màn khó quên trong đời.

Xa xa, dưới ánh trăng, trên con đường cái rộng lớn có một bóng người mặc áo liệm màu xanh đậm, bóng người thẳng tắp hai tay duỗi ra, hai chân nhảy từng bước một. Tuy Trương Đình Đình không thấy rõ diện mạo của bóng người này, nhưng cũng tinh tường nhìn thấy móng tay dài ngoằn, cùng với răng nanh sắc nhọn!

“A a! ! Cương thi! !”

Trương Đình Đình theo bản năng kêu thảm một tiếng, cương thi Hồng Kong ở thập niên 90 phổ biến một thời, cùng với cương thi này không khác gì nhau!

“Cương thi, cậu đùa à!”

Triệu Viện tự nhiên cũng nhìn thấy cương thi cách đó không xa, không chút nào không để ý, nói :

"Giả thần giả quỷ thôi, nếu như trên đời có quỷ, tớ còn có thể tin mấy phần, nếu như nói có cương thi, bổn tiểu thư một chữ cũng không tin, người chết như đèn tắt, ở đâu ra cương thi? Có đoàn kịch đóng kịch ở trấn Thanh Sơn sao, cương thi này hóa trang thật giống nha, ha ha, tớ rất thích!”

Trương Đình Đình khóc không ra nước mắt, lớn tiếng nói:

“Bác tài xế, mau mau lái xe, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi nơi này!”

Tài xế cũng là người, đã sợ đến mất hồn, chỉ đợi câu nói này .

Ngay lúc tài xế chuẩn bị lái xe, Triệu Viện lại ngăn cản, nói:

“Tài xế, không được lái xe, bằng không, tôi sẽ kêu ba tôi đuổi việc ông, hừ, một nhà ba người của ông cứ việc chờ chết đi!”

Đúng lúc này, cương thi tựa hồ nghe thấy cái gì, tùng tùng tùng. . . . . . , nhanh chân nhảyvề phía mấy người Trương Đình Đình, chỉ chốc lát, gần như xuất hiện ở trước mặt mấy người Triệu Viện, nhất thời, mùi bùn đất hỗn tạp cùng mùi xác thối mãnh liệt phả vào mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro