Chương 57: Nửa người nửa thi (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Băng Ly chấn động một chút, không nghĩ tới, Triệu Viện lại bị cương thi độc thủ, đáng tiếc đã trôi qua hơn buổi tối, đoán chừng thi độc đã đi vào tim, không cứu kịp rồi, duy nhất có một điểm không hiểu, chính là tại sao Triệu Viện đã biến thành cương thi, mà vẫn có thể giữ lại suy nghĩ của con người?

Chẳng qua, chỉ cần Triệu Viện không đến trêu chọc cô, cô sẽ không quan tâm. Sau đó, Băng Ly khẽ lắc đầu, nói: 

"Tớ với cậu không có quen thân, tại sao tớ phải giúp cậu, cương thi sợ nhất là gạo nếp và máu chó, nếu như cậu vẫn còn sợ hãi, hãy mang theo hai vật này bên người, chú ý nhiều một chút là được ."


Bị Băng Ly lạnh lùng từ chối, nước mắt Trương Đình Đình rơi như mưa, chỉ cảm thấy bầu trời như muốn sụp xuống, cả người sợ phát run, cắn môi, một lát sau, mới âm u rời đi .

Băng Ly cô không muốn giúp cô ta, cũng là chuyện thường tình, dù sao, cô ta đã từng làm nhiều chuyện để hại, trêu trọc Băng Ly, Trương Đình Đình thở dài, Băng Ly có lẽ sẽ không lừa cô ta, hazz bên cạnh trường học có một tiệm bánh ngọt, đành mua trước một ít gạo nếp phòng thân vậy. Còn mọi chuyện thì đành tính sau vậy...

Sau một thời gian, chuông vào học lần thứ hai reng lên, các lớp năm ba lại tiến vào những giờ học tập căng thẳng.

Chớp mắt một cái, một buổi chiều lại trôi qua, Trương Đình không giống như những bạn học khác họ vui vẻ hả hê mà ra về, còn cô  ta thì lại vừa sợ lại vừa lo, dường như lúc này đối với Trương Đình Đình sống một ngày chính là bằng thời gian một năm, làm thế nào để thoát khỏi vụ này đây?

Rốt cuộc, chuông tan học vang lên, tim Trương Đình Đình đập nhanh hơn, đeo cặp sách trên lưng theo dòng người rời khỏi trường học, thế nhưng, khi cô sắp về đến nhà, người chung quanh càng ngày càng ít, trong lòng Trương Đình Đình cầu khẩn vô số lần, chỉ mong, chỉ mong đừng gặp lại Triệu Viện .

Thế nhưng, thường thường cái gì mà mình không mong muốn, càng không hy vọng xảy ra, thì chuyện đó lại càng xảy ra.

"Đình Đình à...!"


Đúng lúc này, một tiếng kêu quen thuộc, ở phía sau lưng Trương Đình Đình vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro