Chương 58: Nửa người nửa thi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Đình Đình vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy phía trước có một cô gái mặc quần áo màu trắng đang đứng, cô gái mỉm cười giơ tay, vẫy tay về phía cô, không phải Triệu Viện thì là ai?

Lúc này, Trương Đình Đình sợ đến tê cả da đầu, hoảng sợ lui về phía sau vài bước, nói: 

"Viện Viện, cậu không nên đến đây, không nên đến đây!"

Thế nhưng, Triệu Viện lại bước từng bước đến gần, đồng thời lộ ra một nụ cười tựa như không cười, lạnh lùng nói:

 "Ha ha, Đình Đình, tớ là bạn thân tốt nhất của cậu, sao cậu lại làm bộ như không quen biết tớ!"

"Cầu xin cậu, cậu đừng có tới đây, đừng có hại tớ!" 

Trương Đình Đình muốn khóc, Triệu Viện đang chặn đường về nhà của cô, cô nên làm gì bây giờ?

"Đình Đình, tại sao cậu lại sợ tớ, tại sao tớ phải hại cậu?" 

Triệu Viện từng bước một đến gần. Lúc này, Trương Đình Đình mới nhìn thấy rõ, sắc mặt Triệu Viện trắng bệt không hề có một chút máu, thật đáng sợ, trên mặt cậu ta nở nụ cười, nhưng nụ cười này thấy thế nào cũng có vẻ âm u quỷ dị.

Cô thật sự nghĩ không ra, Triệu Viện bị cương thi trúng, hẳn phải biến thành cương thi mới đúng, tại sao lại biến thành nửa người nửa quỷ như thế này?

Triệu Viện bước tới gần, tốc độ của cô chẳng hề nhanh, nhưng mỗi một bước đều đánh vào trong linh hồn của Trương Đình Đình, giống như đang chơi trò mèo vờn chuột vậy.

"A. . . . . ."

Trương Đình Đình rốt cục không chịu nổi nữa, cô kêu thảm một tiếng, chạy về phía ngược lại, đành phải mặt dày tìm Băng Ly, Băng Ly nhất định có biện pháp đối phó với tà vật này.

Thế nhưng, đúng lúc này, một cái bóng trắng đã nhanh chóng xuất hiện, rất nhanh đã đứng ở phía trước mặt Trương Đình Đình, ngăn cản đường lui của cô.

Trong tình thế cấp bách, Triệu Viện lấy ra một bịch gạo nếp rồi đổ lên người Triệu Viện, đồng thời cũng run cầm cập, lớn tiếng nói: 

"Viện Viện, cậu đã không phải là người, cầu xin cậu, buông tha cho tớ đi!"

Lúc này, dị biến nảy sinh, chỉ thấy Triệu Viện bị gạo nếp công kích, kêu thảm một tiếng, lùi lại vài bước, cả người bốc lên một đám khói trắng, đặc biệt gương mặt của cô vốn rất bình thường, bây giờ lại bị bỏng thành nhiều lỗ máu to nhỏ, nhìn qua vô cùng đáng sợ.

"Trương Đình Đình, ngày đó mày trơ mắt nhìn tao bị cương thi cào bị thương, hại tao biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, làm hại tao phải giết chết cha mẹ mình, tao sẽ không tha mày, tuyệt đối sẽ không!"

Nói xong, trong mắt Triệu Viện hiện lên vô số oán độc, quát chói tai một tiếng, nhào tới Triệu Viện.

"Cứu mạng!"

Trương Đình Đình kêu thảm một tiếng, liều mạng chạy về phía nhà mình, chạy được một khoảng thời gian, quay đầu nhìn lại một chút, bỗng nhìn thấy bóng dáng phía sau chợt xa chợt gần, giống nhưng là cố ý. Trương Đình Đình thật vất vả mới chạy về đến nhà, đầu tiên là bấm chuông cửa, sau đó run cầm cập móc ra chìa khoá chuẩn bị mở cửa

"Khanh khách. . . . . ." 

Trương Đình Đình nghe được một tiếng cười trêu tức, tiếp theo, tay phải của cô bị một bàn tay lạnh như băng tóm lấy .

Trương Đình Đình hoảng hốt, tay trái vội vàng lấy ra một túi gạo nếp rồi dựa vào cảm giác mà ném ra ngoài, sau đó liền nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, bàn tay lạnh lẽo đang nắm lấy tay cô đã biến mất không còn tăm hơi. Vào lúc này, cánh cửa rốt cuộc mở ra .

Trương Đình Đình nhanh chóng mở cửa, lách người chui vào. Thế nhưng, lúc cô chuẩn bị đóng cửa, một bàn tay trắng bệt thò vào, chắn ở khe cửa, lực của cô ta lớn vô cùng, vô tình tạo ra một vết thương nhỏ trên tay Trương Đình Đình. Triệu Viện máu me đầy mặt, trắng bệch như tờ giấy chen ở chỗ khe cửa, đôi mắt nhìn chằm chặp Trương Đình Đình, khuôn mặt hai người chỉ cách nhau không tới một thước.

Triệu Viện bỗng nở nụ cười thê lương, có thêm vài phần điềm đạm đáng yêu, nói:

 "Đình Đình, chúng ta là bạn tốt, cậu cho tớ vào có được không?"

Trong lòng Triệu Viện mềm nhũn, nhưng đã kịp thời tỉnh táo lại, lấy tay móc ra một ít gạo nếp, lần thứ hai ném về phía Triệu Viện. Trên người Triệu Viện bốc lên khói trắng, lại lần nữa hét thảm, cuối cùng rút bàn tay ra ngoài.

"Đùng" một tiếng, Trương Đình Đình rốt cuộc đóng cửa lại, thở phào nhẹ nhõm, nhanh chân chạy vào nhà, về đến phòng, đóng chặt cửa lại, không dám tùy tiện mở cửa nữa.

Cô ở trong phòng, cắn chặt răng, ở chỗ vết thương đắp một ít gạo nếp, tư tư. . . . . . , cảm giác nơi cánh tay giống như bị lửa thiêu đốt, Trương Đình Đình đau khổ mím môi, thi độc gần như đã được loại bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro