Chương 65: Diệp Hạo Thiên (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay lúc Băng Ly đi tới cổng trường, Lục Hoàn Vũ bỗng dưng gọi cô, nói:

“Băng Ly, tối nay, tớ có tổ chức một bữa tiệc liên hoan ở quán rượu lớn nhất trấn X, mời tất cả các bạn trong lớp, có khả năng đây sẽ là lần cuối cùng học sinh năm ba chúng ta ở cùng một chỗ, cậu cũng tới tham gia đi!”

Băng Ly muốn cự tuyệt, nhưng biểu hiện của Lục Hoàn Vũ quá khẩn thiết, cô cũng không muốn tránh xa người ngàn dặm, liền gật đầu, nói:

“Được rồi, lúc nào?”

Lục Hoàn Vũ nhìn thấy Băng Ly đồng ý, lập tức vui mừng, nói:

“Tối thứ bảy hôm nay, Tiểu Ly, không gặp không về!”

Băng Ly gật đầu, sau khi hai người tạm biệt nhau, Băng Ly trở về nhà, Băng Y Y lập tức lôi kéo cô hỏi han, nghe con gái nói bài thi lần này làm rất tốt, bà cười tươi như một bông hoa.

Cùng lúc đó, Băng Ly thấy rõ ràng trong mắt mẹ mình hiện lên đau thương. Quả nhiên, một lúc sau, Băng Y Y lại nói:

“Ly nhi, trước đây mẹ có nói với con, muốn con học trung học ở thành phố Tây Giang, anh Hạo Thiên bạn của mẹ sẽ chăm sóc cho con, chỉ cần đến thành phố lớn là có thể mở mang được tầm mắt, tương lại sau này sẽ càng rộng mở, có được hay không?”

“Mẹ, vậy còn mẹ thì sao?”

Băng Ly ngay lập tứ quay đầu, liền nhanh chóng hướng Băng Y Y  hỏi ngược lại.

“Mẹ. . . . . .”

Băng Y Y nghẹn lời, lúng túng nở nụ cười, nói:

“Mẹ không đi, mẹ ở lại trấn X cùng với gia đình bà ngoại con, Ly nhi, con hãy nghe lời mẹ, không được tùy hứng, có được không?”

Từ khi Băng Ly cứu Băng Luân, mợ Băng Ly đã không còn khắt khe như trước, ngược lại đối với Băng Y Y còn có mấy phần khách khí và tôn trọng.

Băng Ly  lắc đầu, nói:

“Mẹ, mẹ đi với con đi, nếu mẹ không đi, vậy con cũng sẽ không đi thành phố Tây Giang kia nữa!”

Băng Y Y buồn bã, bà chung quy không thuộc về chỗ đó, Băng Ly cô dù cho tốt xấu gì cũng là con gái của anh Hạo Thiên, trong khi đó bà có là cái gì đâu.

Biết đâu đến lúc đó, người ta còn gọi bà là người thứ ba, không biết liêm sỉ nữa không chừng.

Băng Ly thở dài, mặc kệ thế nào, mẹ của cô thật sự quá yếu đuối, làm sao cô có thể yên tâm để mẹ sống một mình ở trấn X.

Đến lúc đó mẹ bị bắt nạt thì làm sao bây giờ?

Hơn nữa, trong lòng Băng Ly cho rằng, người đàn ông tên Diệp Hạo Thiên đã phụ lòng mẹ cô, nhất định phải sám hối vì hành vi vô liêm sỉ năm đó, có như vậy cô mới có thế chân chính nuốt xuống cơn giận này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro