Chương 70: Rời đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Băng Ly nói:

 "Mẹ, ba ngày này mẹ hãy nhượng lại tiệm bánh mì, đổi ít tiền để khi đến thành phố Tây Giang chúng ta có thể bắt đầu lại, những đồ còn lại chúng ta cũng không cần thu xếp, chúng ta sẽ sắp xếp lại khi đến thành phố Tây Giang!"

Băng Y Y gật đầu, không biết tại sao, đi tới thành phố Tây Giang là có thể nhìn thấy anh Hạo Thiên, nghĩ tới đây, trong lòng bà lại dâng lên một loại tư vị nói không nên lời, nhưng điều gì nên đối mặt thì phải đối mặt, Diệp Hạo Thiên đã lừa dối vứt bỏ bà một lần, thì sẽ không có cơ hội lần thứ hai .

Trong lòng dâng lên vô số ý nghĩ, Băng Y Y thở dài, hồi xưa khi còn trẻ bà quá ngây thơ, nên mới bị người ta lừa dối tình cảm, hiện tại, bà phải vì Tô Vũ, nhất định phải làm một người phụ nữ có ý chí tự lập, Băng Y Y suy nghĩ một chút, lại nói:

 "Tiểu Ly, chúng ta sắp phải đi rồi, chúng ta đi thăm mợ, cậu và bà ngoại con đi!"


Băng Ly gật đầu, hai người rời tiệm bánh mì, một đường đi tới nhà bà ngoại. Từ lần trước cứu người anh họ kia, người mợ luôn luôn hung hăng với mẹ con Băng Y Y đã phát sinh biến hóa lớn, tuy không đến nỗi nịnh bợ, nhưng cũng không nói ra lời lẽ vô tình.

Băng Y Y gõ cửa, không lâu sau, Băng Nam mở cửa, vừa mừng vừa sợ, nói:

 "Cô, Băng Ly, hai người sao lại tới đây?"

Băng Y Y gật đầu, nói:

 "Tiểu Nam ba mẹ con và bà nội có ở đây không?"                   

"Có, bọn họ có ở nhà, cô và em vào đi!"

 Cậu nhiệt  tình mời mẹ con cô vào nhà, sau đó, hai người hỏi thăm từng người trong nhà.

Mẹ con Băng Ly hiếm khi đến nhà, mợ Băng Ly liền chuẩn bị một bàn cơm trưa thịnh soạn, mỗi người ngồi vào bàn rồi bắt đầu động đũa.

Thế nhưng, vẫn phải trở lại chủ đề chính, mẹ con cô nói rằng hai người chuẩn bị chuyển tới thành phố Tây Giang sinh sống, vì thế nên đến đây chào tạm biệt mọi người.

"Cái gì, con muốn đến thành phố Tây Giang?" Bà ngoại Băng Ly là người giật mình đầu tiên, thậm chí có chút kích động: 

"Y Y, con đi tìm người đàn ông kia sao? Con cần phải nhớ, chính hắn là người đã phá huỷ hạnh phúc cả đời con!"

"Mẹ, mẹ đừng kích động!" 

Băng Y Y nhanh chóng giải thích, nói:

 "Mẹ, con đi đến đó là vì Tiểu Ly, con bé đi tới thành phố Tây Giang, tương lai sau này mới có thể rộng mở, dù sao nơi đó cũng lớn hơn trấn X này rất nhiều, mẹ, con vốn nghĩ rằng cả đời sẽ không gặp lại anh ấy, cũng không biết tại sao, anh ấy tới tìm con, hơn nữa còn muốn đưa Tiểu Ly  trở lại Diệp gia, con kỳ thật cũng không muốn, nhưng vì Tiểu Ly, con chỉ có thể chấp nhận, mẹ yên tâm, con đã không còn quan hệ gì với anh ấy, hiện tại con đến thành phố Tây Giang, cũng là vì muốn chăm sóc con gái, để khi con gái bị người ở thành phố Tây Giang ức hiếp cũng có chỗ kể ra."


Băng Y Y giải thích một phen, mới bỏ đi sự hoài nghi của bà ngoài  và những người khác.


Một lúc sau, mợ cô cảm thấy hứng thú với tiệm bánh mì hạnh phúc của mẹ cô. Thật ra, sau khi Băng Y Y mở tiệm, bởi vì mùi vị của bánh mì đặc biệt, chuyện làm ăn luôn rất tốt, mợ Băng Ly bỏ ra hơn sáu vạn nguyên để thuê lại tiệm bánh mì, ngược lại khiến cho hai mẹ con yên tâm không ít.


Ăn cơm trưa xong, Băng Ly đi tới đồ cổ trai. Giữa trưa, đồ cổ trai không có mấy người, Băng Ly đi tìm Văn Thiên, nói thẳng vào vấn đề:

 "Ông chủ Văn, ông chuẩn bị một chút, ba ngày sau, tôi sẽ chuyển đến thành phố Tây Giang sinh sống, ông và An đại sư cũng chuyển tới đi, chúng ta ở thành phố Tây Giang bắt đầu lại sự nghiệp!"

Trong lòng Văn Thiên  hừng hực, hắn đã sớm có ý nghĩ này, chỉ vì Băng Ly không có động tĩnh, nên chỉ có thể đè ép xuống!

Ngừng 1 lúc cô lại nói:

"Nhớ kỹ, những đồ vật khác của đồ cổ trai có thể mặc kệ, chỉ có nữ thi Tống Triều, cùng với những đổ thạch kia nhất định mang tới thành phố Tây Giang, những vật này chính là vốn liếng để chúng ta phát triển ở thành phố Tây Giang!"

Ông liền gật đầu, hắn từng có vợ có con, đáng tiếc sau khi hắn làm ăn thất bại, hai người đó đã bỏ hắn đi, còn An đại sư chính là một thần côn, không có ràng buộc, sau khi nghe Băng Ly nói như vậy, cũng nguyện ý đi theo cô đến thành phố Tây Giang. Lúc này, Văn Thiên đang cân nhắc nên mang theo những vật gì, bởi vì không thể mang theo những vật không ra hồn đến thành phố Tây Giang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro