Chương 71: Vương đại sư (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chớp mắt một cái, ba ngày trôi qua thật mau, mẹ con Băng Ly đi theo quản gia và một nhóm người rời khỏi trấn X, ngồi xe tới một thành phố xa lạ, thành phố Tây Giang.

Thành phố Tây Giang là thành phố đứng thứ hai chỉ sau thủ đô Hoa Hạ, so với mức độ phồn hoa thì trấn X kém xa rất nhiều, điều này cũng là nguyên nhân tại sao Băng Y Y dốc hết sức lực muốn đưa Băng Ly trở lại Diệp gia.

Diệp quản gia và những người khác xuất phát từ lúc sáng sớm, đi đường đã hơn mười tiếng. Từ lúc bắt đầu đi, Băng Ly còn rất tò mò nhìn phong cảnh và dòng người ở bên ngoài xe, nhưng sau đó cũng mất hứng, cho dù cô đã đạt tới cảnh giới thứ ba, nhưng vẫn có chút mệt mỏi . Cũng bởi thể chất thân thể này khá yếu kém còn bị mắc 1 chứng bệnh tên là say xe, cô như vậy là đã tốt lắm rồi.

Lại một giờ nữa trôi qua, mặt trời chậm rãi xuống núi, sắc trời trong nháy mắt ảm đạm hẳn, xe đang chạy lên một con dốc hiểm trở, chạy dọc theo những con đường uốn lượn, xung quanh không một bóng người.

"Diệp quản gia, chúng ta sắp đến rồi sao?" 

Băng Ly dụi dụi con mắt, nhàn nhạt hỏi, cho dù cô có mệt đến đâu, cũng không dám ngủ ở trên xe, đặc biệt khi có ông lão sâu không lường được đi cùng, không thể không đề cao cảnh giác.


Diệp quản gia an vị ở phía trước, nghe thấy Băng Ly nói chuyện, vội vàng quay đầu, trên mặt mang theo vẻ cung kính, nói:

 "Tam tiểu thư, cô không cần gấp gáp, qua hai ba tiếng nữa, là sẽ đến thành phố Tây Giang!"

Băng Y Y cũng mệt mỏi vô cùng, bà xốc lại tinh thần an ủi con gái mình, nói: "Đúng vậy, Tiểu Ly, con không cần gấp, trước tiên nhịn một chút đi, xe này đi rất nhanh, nếu đi những xe bình thường khác, tối thiểu phải mất một ngày một đêm mới đến được đó."

"Dạ mẹ, con không gấp gáp nữa, con chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi!"

 Băng Ly nói xong, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nghỉ ngơi dưỡng sức, trong khoảng thời gian ngắn, trên xe không còn ai nói chuyện.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Băng Ly đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng dưng tỉnh lại, bởi vì trong phút chốc, cô cảm giác được có một luồng oán khí mãnh liệt phả vào mặt, quanh quẩn ở trong xe thật lâu không tiêu tan. Mà cùng lúc đó, Băng Ly nhìn thấy ông lão thần bí ngồi ở vị trí kế bên tài xế đang đề cao cảnh giác, quan sát chung quanh, tìm kiếm điều bất thường.

Đúng lúc này, tài xế bỗng đánh tay lái, lái xe vào một con đường lạ, cô nhất thời có dự cảm không tốt, cô không lo được nhiều như vậy, đột nhiên mở quỷ đồng đỏ như máu, lần này cô hoàn toàn sợ hết hồn.

Hóa ra, lúc xe chuyển hướng, không biết tài xế làm sao, đánh tay lái đi thẳng vào vực sâu cuối con đường, chỉ cần hơi chậm mấy giây, sợ rằng chiếc xe không thể may mắn thoát khỏi.

"Dừng xe, nhanh dừng xe!"

 Băng Ly chưa  kịp mở miệng nói chuyện, ông lão thần bí đột nhiên hô to một tiếng, thân thể của hắn nhảy về phía trước, đoạt lấy tay lái của tài xế, nhanh chóng đạp phanh lại, trong giây lát, chiếc xe chậm rãi dừng lại, nhưng bánh xe trước đã có một nửa bay ra khỏi đường cái, chỉ cần hơi chậm một chút, là đã có kết cục xe hư người chết.

"Vương đại sư, làm sao vậy?" 

Đám người của Diệp quản gia hoảng hồn, bị dọa sợ gần chết, đặc biệt là tài xế kia, hắn thật sự không hiểu, rõ ràng hắn đang lái đúng đường, vì sao lại lái xe vào vực sâu?

"Nhanh xuống xe!"

 Ông lão thần bí tiếp tục hô to một tiếng.

Mọi người dường như vô cùng tin phục Vương đại sư kia, không dám thất lễ, vội vàng đi xuống xe, mẹ con cô 2 người thấy vậy cũng xuống xe theo mọi người, Băng Ly không chút biến sắc, cô muốn nhìn một chút, Vương đại sư này rốt cuộc có bản lĩnh gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro