Chương 98: Tranh đoạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quan sát đã được một lúc, nhưng đông đảo mọi người ở đây rõ ràng còn chưa hết thòm thèm, đột nhiên, lão Mạnh mở miệng nói: 

"Ông chủ Văn, tôi ra giá là 60 triệu, nữ thi Đại Tống này bán cho tôi đi!"

Hội trưởng Hàn Cổ thế nhưng lại cười:

 "Lão Mạnh, lão nhân gia ngài thân là thủ tịch của công ty đấu giá nhà họ Long, kiến thức rộng rãi, vậy mà cũng có hứng thú với nữ thi Đại Tống này sao? Vậy không bằng ông nể mặt tôi, tặng nó cho tôi đi, lão già nhà tôi mà thấy, nhất định sẽ rất vui mừng!"

Lão Mạnh không vui hừ một tiếng. Hàn Cổ nhắc đến cha của hắn, chỉ đủ để lão coi trọng, nhưng còn chưa đủ để lão kiêng kỵ, xem dáng dấp của ông ấy, hình như không có ý định buông tay.

"Này, hai người ồn ào cái gì thế? Lão Giang còn chưa mở miệng đấy?" 

Lúc này, có người cười hì hì nói một tiếng, nhất thời, lão Mạnh và Hàn cổ đều im miệng lại. Hóa ra, lão Giang trong miệng của bọn họ chính là cha của thị trưởng thành phố Tây Giang hiện nay, tuy bây giờ đã về hưu, cũng không có cái ham muốn gì khác, chỉ yêu thích một việc đó chính là thu gom đồ cổ, đồng thời ông ấy cũng rất có nhãn lực, vì thế, ông ấy có sức ảnh hưởng không nhỏ trong giới đồ cổ.

Văn Thiên lén lút đưa cho Băng Ly một ánh mắt, dường như đang dò hỏi ý tứ của Băng Ly, nhưng cô phản ứng chỉ có một, đó chính là lắc đầu!

Băng Ly còn đang hi vọng dựa vào bộ nữ thi Đại Tống này để một phát nổi tiếng đấy? Làm sao có khả năng tùy tiện bán đi? Còn nữa, cô gái này có oán khí trùng thiên, người khác không cảm giác được, nhưng chỉ cần người có hơi hiểu một chút về pháp thuật liếc mắt một cái sẽ nhìn ra ngay, lâu dần, sẽ ảnh hưởng không tốt với người bình thường!

Văn Thiên vội vàng nói: 

"Ông Mạnh, hội trưởng Hàn, ông Giang, mọi người nghe tôi nói một câu, bộ nữ thi Đại Tống này chính là chi bảo trấn điếm của Trân Bảo Trai chúng tôi, không thể dễ dàng bán đi được, thật xin lỗi!"

Lão Giang là một ông lão mi từ mục thiện, hắn gật đầu, nói:

 "Các người chuẩn bị dùng nữ thi này để phát triển danh tiếng của Trân Bảo Trai, tôi có thể hiểu được, sẽ không làm khó mọi người đâu!"

Lão Giang là một người có thân phận, đương nhiên sẽ không ép buộc Văn Thiên, Nữ thi Đại Tống là đồ cổ hiếm thấy, nhưng cứ âm thầm ra tay như thế, chắc chắn sẽ không có lời. Sau đó, giọng nói lão Giang xoay chuyển, nói:

 "Đúng rồi, nếu như tôi nhớ không lầm, chín ngày sau, công ty đấu giá của nhà họ Long sẽ tổ chức một buổi bán đấu giá kì trân dị bảo long trọng, đây chính là thời cơ tốt để các người phát triển danh tiếng của Trân Bảo Trai, đến lúc đó, tôi xuất tiền mua lại nó là được rồi!"

Lão Mạnh cũng gật đầu, nói:

 "Không sai, đến lúc đó người của tôi cũng sẽ ra tay, bộ nữ thi Đại Tống này rốt cuộc rơi vào tay ai, thì phải dựa vào bản lãnh của từng người!"

Văn Thiên vội vàng nói: 

"Văn Thiên đa tạ ông Giang, ông Mạnh lão và đông đảo các vị tiền bối đã cân nhắc, khi nào buổi đấu giá của Long thị chính thức tổ chức, tôi nhất định sẽ mang theo nữ thi Đại Tống đến!"

Hàn hội trưởng nói: 

"Vậy chúng ta một lời đã định!"

Nói chuyện thêm một lúc, lão Mạnh, lão Giang và những người khác lưu luyến rời khỏi Trân Bảo Trai. Ba người Băng Ly, cô và An đại sư tự mình tiễn mọi người ra cửa, đến khi bọn họ lên xe rời đi, ba người mới quay trở về lầu hai.

"Diễm tiểu thư!"

 Văn Thiên hỏi: 

"Trân Bảo Trai chúng ta sẽ tham gia buổi đấu giá chín ngày sau sao?"

Băng Ly gật đầu, nói:

 "Đương nhiên, đây là cơ hội để Trân Bảo Trai chúng ta chính thức tiến vào giới đồ cổ, còn nữa, ông đã đáp ứng lão Mạnh và hội trưởng Hàn, chẳng lẽ chỉ nói mà không giữ lời?"

Văn Thiên lại hỏi: 

"Diễm tiểu thư, vậy còn ngài? Chín ngày sau, ngài có đi cùng tôi đến buổi đấu giá không?"

Băng Ly do dự một chút, nói: 

"Ông cũng biết hiện tại tôi còn có một thân phận khác, chính là con gái nuôi nhà họ Diệp, nếu nhà họ Diệp tham gia, tôi có thể sẽ dựa vào thân phận của người nhà họ Diệp mà đến tham dự, nhưng hai người không cần phải để ý đến chuyện này, làm tốt chuyện của mình là được, tôi chỉ có một yêu cầu, là phải khiến cho người khác chú ý tới sự tồn tại của Trân Bảo Trai!"

"Đã rõ!" 

Văn Thiên nhìn bộ dáng nghiêm túc của Băng Ly, nhanh chóng gật đầu, đáp một tiếng.

''Đúng rồi, An đại sư, tuy tôi ko thể nhận ông làm đồ đệ nhưng dù gì thì ông cũng là người của tôi. Tôi đã chuẩn bị 1 ít công pháp tu luyện ở đây. Ông cầm lấy, tu luyện cho tốt, có gì ko hỏi có thể liên lạc với tôi!''

Bằng Ly vừa nói vừa lấy ra 3, 4 cuốn sổ công pháp mà cô đã ghi chú đưa cho An đại sư. 

Ông thấy vậy liền nhanh chóng  tiếp nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro