Chương 78: Luân hồi kính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huyết hải dưới chân Hàn Tuyết Băng bạo động, không phân rõ địch ta mà cắn nuốt, Thao Thiết cảm thấy không ổn khi thấy huyết hải dần mở rộng mà ra tiếng nhắc nhở.

" Trở lại thành ngày, mở hộ thành đại trận " âm thanh mang theo linh lực vang khắp không gian, mọi người sôi nổi bay trở về thành, ánh sáng của trận pháp lóe lên sáng nửa không trung màu máu. Huyết hải hóa thành một con quái vật khổng lồ há to miệng máu lao nhanh về phía huyết khí nồng đậm nhất ở đây,như muốn một hơi nuốt hết mọi thứ vào bụng. Lại bị trận pháp bắn ngược ra, gầm lên một âm thanh giận dữ xuyên thấu qua không gian chấn động linh hồn tất cả sinh vật sống.

Bên môi Hàn Tuyết Băng chảy xuống dòng máu có màu sắc đặc biệt, sắc tím đỏ gần như đen lại lóe ra một ít màu bạch kim, biểu tình trên mặt nàng cũng vặn vẹo mang theo vẻ điên cuồng ma mị chết người. Chùi máu bên khóe miệng biểu tình của nàng lại trở về vẻ hờ hững ban đầu, bàn tay hướng về huyết hải bên dưới khẽ nắm, con quái thú vặn vẹo gầm lên đầy không cam lòng mà trở lại trong người Hàn Tuyết Băng.

" Trở lại lúc này thật đúng là không nên" Hàn Tuyết Băng lẩm bẩm trong miệng, vẫn chưa hoàn toàn khống chế được nguồn sức mạnh này, chỉ sợ lần sau bạo phát sẽ càng khó mà trấn áp. Nếu không phải phát hiện Lãnh Dạ, Lãnh Thủy gặp nguy hiểm nàng cũng không cần gấp gáp như vậy trở về làm gì mà ở lại nơi đó khi hoàn toàn nắm giữ được nguồn sức mạnh này mới trở lại. Nhất là khi phong ấn của thứ kia đã bị phá hủy gần một nửa rồi, thật phiền phức.

Như cảm nhận được ánh mắt bất thiện chứa đầy sát ý nhìn về mình Hàn Tuyết Băng lần theo ánh mắt mà tìm kiếm, chủ nhân của ánh mắt nhìn thấy Hàn Tuyết Băng nhìn qua thì nghiến răng nói ra ba chữ mà nàng ta đã quên rất lâu trước đây.

" HÀN-TUYẾT-BĂNG" Hàn Tuyết Nguyệt treo trên mặt vẻ mặt đầy vặn vẹo dữ tợn còn nội tâm thì gào thét đầy ghen tỵ và bực bội, người này rõ ràng đã chết rất lâu rồi, làm sao lại xuất hiện ở đây với địa vị và tu vi cao đến vậy? Rõ ràng đây hoàn toàn không phải tình tiết trong cốt chuyện, rốt cuộc thì chuyện này là sao?

Đến bây giờ Hàn Tuyết Nguyệt vẫn chưa hề nhận ra rằng cốt chuyện đã sớm lệch khỏi quỹ đạo rất xa và không thể quay lại đúng cốt chuyện ban đầu mà nàng ta đã biết.

Hàn Tuyết Băng nheo lại mắt đầy nguy hiểm, bàn tay hướng về phía Hàn Tuyết Nguyệt nhẹ nắm và lôi kéo, Hàn Tuyết Nguyệt liền bị một lực lượng vô hình bắt lấy kéo đến trước mặt Hàn Tuyết Băng. Bàn tay bóp chặt chiếc cổ mảnh mai của Hàn Tuyết Nguyệt, biểu tình lạnh lẽo đến chết người mà nhìn nàng ta.

" Lâu rồi không gặp, tam muội " Khẽ kéo khóe môi tạo thành nụ cười như có như không càng làm lòng người lạnh lẽo, Hàn Tuyết Nguyệt khẽ biến sắc mặt, dù nàng ta biết bản thân được thế giới này bảo vệ nhưng cái giá phải trả đó là nàng ta phải bị thương nặng nhẹ khác nhau. Cho dù sau đó sẽ được đồ tốt và tu vi tăng lên nhưng nàng ta cũng không muốn a, bởi vì nó rất là đau đớn và nàng ta không thích vậy.

" Ai là tam muội của ngươi chứ, nghiệt chủng" Hàn Tuyết Nguyệt giãy dụa muốn thoát ra, trong miệng còn nói bậy, Hàn Tuyết Băng bóp chặt bàn tay nắm cổ Hàn Tuyết Nguyệt cười xán lạn nhưng ý cười không đạt đáy mắt mà nói.

" Nghiệt chủng nói ai?" Hàn Tuyết Nguyệt bị bóp đến nghẹn thở vẫn cố ra tiếng mà nói với Hàn Tuyết Băng đầy mặt ý cười.

" Nghiệt chủng nói ngươi" nghe thấy câu trả lời ấy Hàn Tuyết Bằng cười khẽ ra tiếng, trong giọng nói không che giấu được sự khinh thường mà cất tiếng.

" Đúng vậy, nghiệt chủng là ngươi a" Hàn Tuyết Nguyệt lúc này mới nhận ra là nàng ta bị Hàn Tuyết Băng lừa vào tròng thì khí đến xanh cả mặt bàn tay lật ngược một thanh chủy  thủ theo đó bay thẳng về phía Hàn Tuyết Băng.

" Đê tiện " Hàn Tuyết Nguyệt thẹn quá hóa giận mà hét lên, động tác trên tay cũng càng sắc bén, chiêu chiêu trí vào chỗ hiểm của địch nhân mà công. Hàn Tuyết Băng dễ dàng hóa giải đòn tấn công của Hàn Tuyết Nguyệt và phản lại đòn làm Hàn Tuyết Nguyệt bị thương nhiều chỗ. Khi bàn tay đang chuyển đòn tấn công của Hàn Tuyết Nguyệt về phía tim của nàng ta thì ngừng lại, trở tay đem Hàn Tuyết Nguyệt ném ra xa kèm theo một chưởng mang theo khí tức của huyết hải.

Hàn Tuyết Nguyệt bị đánh cho nội thương trầm trọng, khí tức âm hiểm của huyết hải không ngừng phá hủy kinh mạch và ăn mòn tu vi của nàng ta, trước khi ngất đi nàng ta chỉ muốn một kiếm đâm chết Hàn Tuyết Nguyệt.

Bầu trời màu đỏ như máu nứt ra, như mạng nhện lan tràn cả không trung, từng mảnh rơi xuống và hóa ra thành từng hạt mưa. Khung cảnh trước mắt mọi người biến đổi, từ bầu trời đỏ như máu biến trở lại bầu trời âm u mặt đất tràn đầy sương đen, mặt đất cây cối không có sức sống. Một thân hình mặc bạch y lao đến ôm Hàn Tuyết Nguyệt đang rơi tự do, bầu trời cũng vội vàng rơi xuống đầu Hàn Tuyết Nguyệt một đạo lôi màu đen.

Lôi điện xoẹt qua bầu trời như thể cắt ngang bầu trời tạo nên một đường sáng trắng trên nền trời âm u. Hàn Tuyết Băng đánh một chưởng về phía lôi điện, đánh tan chín thành còn dư lại đều tùy ý chúng rơi xuống trên người mình. Nơi lôi điện đi qua nguồn sức mạnh táo bạo trong người Hàn Tuyết Băng được tạm thời bình ổn lại, đưa mắt nhìn về phía người nam nhân vừa mới xuất hiện.

" Lâu rồi không gặp, Phượng Kiêu " Hàn Tuyết Băng cười như không cười nhìn khuôn mặt vừa quen lại lạ kia, trước đây vào cung tìm Cẩn nàng vô tình gặp qua y vài lần khi đó y vẫn còn là trẻ con. Khuôn mặt này dù đã rút đi nét non nớt và nhiều thêm sự thành thục thì vẫn không khác nhau là bao nhiêu. Lúc trở lại biết y mất tích nàng đã có nghi ngờ rồi, thật không ngờ đó lại là sự thật, tu vi vậy mà không phân biệt với Cẩn, đã thế còn có pháp bảo có thể phá vỡ huyễn tượng của nàng.

" Chúng ta có quen biết?" Phượng Kiêu lạnh lùng hỏi, Hàn Tuyết Băng chỉ cười không nói, chỉnh lại vạt áo bị loạn của mình Hàn Tuyết Băng nhàn nhạt nói.

" Chuyện này không quan trọng, bản tôn thật muốn biết là kẻ nào lại có gan nhận ngươi làm đồ đệ? Kẻ đó không sợ bản tôn sẽ xử lý mình sao?" Nơi không xa một bạch y nam tử cầm chiếc dù màu trắng che đi nửa khuôn mặt như cảm ứng được gì mà ngẩng đầu lên đưa ánh mắt về nơi diễn ra trận chiến. Cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân xuyên thấu đến tận đáy lòng y, khẽ rùng mình một cái, y lẩm bẩm tự nhủ, giọng nói như chuông bạc nhè nhẹ mà thủ thỉ.

" Tại sao lại cảm thấy có chút bất an vậy?" nam nhân nghi hoặc, cất bước tiến đến trận chiến muốn nhìn rõ nơi đó có chuyện gì xảy ra mà đồ đệ nhỏ của y đi lâu vậy mà vẫn chưa trở lại. Nam nhân nếu biết bản thân đi qua đó là bị ma quỷ đó hành hạ thì nhất định sẽ hối hận quyết định chạy qua xem náo nhiệt của mình, nhưng rất tiếc là y không biết điều đó nên sau đó không lâu y chỉ có thể khóc thành lệ nhân.

" Bản tôn chơi với ngươi một trò chơi nhỏ, chỉ cần ngươi có thể thắng vậy thì mười năm tới ta sẽ không đụng đến nàng ta và người của nàng ta" Hàn Tuyết Băng ánh mắt khẽ lóe qua một ánh sáng không rõ, tươi cười sáng lạn nhìn Phương Kiêu lạnh như băng lại vẫn để lộ ra sự khẩn trương bên dưới.

" Còn nếu như ngươi thua, vậy thì giao mạng của hai ngươi ra cho bản tôn, ngươi thấy sao?" Hàn Tuyết Băng từ trong cơ thể lấy ra một mặt kính điêu khắc bỉ ngạn tinh xảo, mặt kính tròn như trăng ngày rằm, hoa bỉ ngạn được điêu khắc chung quanh, hai bên có gắn hai viên ngọc hai màu đen trắng đối xứng với nhau.

Hàn Tuyết  Băng không hề biết rằng, chỉ vì quyết định nhất thời này của mình mà sau này nàng ân hận vô cùng, chuyện này đã trở thành tâm ma của nàng, vết sẹo không thể lành trong lòng nàng. Nhưng chuyện này thì rất lâu về sau mới xảy ra, bây giờ nàng vẫn không biết gì về chuyện đó và cũng không thể thay đổi được chuyện này.

" Được" Phượng Kiêu nhíu mày thật lâu sau mới lên tiếng, bạch y nam nhân vừa đến thì nghe được câu này không khỏi tức hộc máu, nhưng không đợi y lên tiếng ngăn cản thì trước mắt tối sầm. Bên tai vang lên giọng nói lạnh lẽo như từ địa ngục truyền ra làm y lạnh run cả người, mở choàng mắt ra, trước mắt là một căn phòng với phong cách kỳ lạ, nơi này mọi thứ đều rất khác lạ. Di chuyển trong thứ hộp kỳ quái, sống trong cái hộp đen nhỏ, cách ăn mặc kỳ lạ nhất là nơi này không có linh khí và huyền khí, chỉ toàn là thứ độc hại.

Cùng lúc đó ở trong căn phòng của một căn biệt thự màu trắng, thiếu nữ chỉ có vẻ hơi thanh tú nhíu đôi lông mày thanh tú, thật lâu sau mới nở mắt ra, trong đôi mắt đen đó là sự lạnh lẽo và huyết tinh bị đè nén. Khẽ kéo khóe môi tạo nên nụ cười lạnh nhạt, cô hơi động thân mình từ trên giường đứng dậy, chiếc áo sơ mi nam rộng thùng thình ôm lấy cơ thể gầy yếu của cô, bước chân tiến đến tủ đồ quen thuộc lấy một bộ đồ nhẹ nhàng dễ vận động mặc vào người. Đứng trước gương biểu tình trên mặt cô thoáng dịu lại, bàn tay đặt lên mặt gương khẽ nói nhỏ rồi cất bước rời khỏi căn phòng.

" Bản tôn đợi các ngươi đến lấy mạng bản tôn"

Nơi này là thế giới được xây dựng nên từ luân hồi kính theo ý của Hàn Tuyết Băng, nàng muốn vào đây có hai lý do, một là khi ở trong này nàng có thể nhanh chóng nắm giữ hoàn toàn nguồn năng lượng kia, hai là nàng muốn để lại hạt giống của huyết hải được gieo xuống vào người của những kẻ bên cạnh Hàn Tuyết Nguyệt. Như vậy về sau nàng mới dễ dàng giải quyết được bọn họ mà không phải sợ thiên đạo nhúng tay vào, nhất là khi thời cơ chưa đến.

-----Vong Hoa-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro