Chương 82: Không gian đứt gãy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Tuyết Băng ý thức chìm chìm nổi nổi trong dòng sông thời gian không biết bao lâu đột nhiên mở mắt. Trong đó có sự bực bội và ảo não, thoát thân khỏi mặt nước nàng nhanh chóng biến mất khỏi luân hồi kính. Xuất hiện trên không trung Quỷ thành, đồng dạng xuất hiện với Hàn Tuyết Băng còn có các vết rách không gian đầy thế giới. Bên trong tràn lan ra khí tức kỳ lạ mà áp bách làm người khác khó chịu, ác ý và sát khí cũng từ bên trong truyền ra che trời lấp đất. Trong mắt Hàn Tuyết Băng là sự nghiêm trọng chưa từng có, cho dù nàng biết nguy cơ đầu tiên trong truyện rất đáng sợ và hậu quả nghiêm trọng. Nhưng tận mắt nhìn và thông qua từng hàng chữ lại hoàn toàn khác nhau.

Hàn Tuyết Băng cảm thấy trái tim run rẩy mãnh liệt nhìn thứ khí với màu sắc đặc biệt. Sắc đỏ lại pha đen, như để đỏ đến tận cùng là màu đen vô tận, trong trí nhớ đan xen với từng hàng chữ miêu tả tả về khung cảnh tuyệt vọng của thế giới là một vài hình ảnh chợt loé qua. Mười ngàn năm xuất hiện một lần, thanh giới, cái gọi là thanh giới tức là vạn giới không nơi nào có thể trốn khỏi việc bị thanh trừ. Sau khi Sáng Thế Thần vũ hóa người kế thừa không có dẫn đến việc các vết nứt không gian thông với minh giới. Nơi giam giữ các đại ác ma qua từng thời kỳ mở ra, thả hàng loạt ác ma tràn ra vạn giới giết tróc sinh linh . Mỗi lần diễn ra kéo dài gần mười năm, tùy theo số vết nứt không gian xuất hiện mà thời gian lại kéo dài thêm.

Theo trong nguyên tác lần này vết nứt xuất hiện có số lượng lớn nhất từ trước đến nay. Gần như mở hết thông đạo nối liền với mình giới, cổng minh giới đều bị kêu gọi tùy lúc mở ra. Vạn giới có gần ngàn vị diện cấp thấp bị hoàn toàn xóa bỏ không còn sinh linh sống sót. Nếu như không phải ngay thời điểm mấu chốt Cẩn thức tỉnh huyết mạch minh thần cưỡng chế tu bổ vết nứt chấm dứt thanh giới thì vạn giới chỉ còn lại có vị diện cấp cao là còn sinh linh tồn tại. Cũng vì vậy mà nhóm nhân vật chính được hưởng phúc lợi từ việc minh thần huyết mạch thức tỉnh mang đến. Tu vi không những nâng cao mà còn được nhận một món quà từ minh chủ, Chủ nhân của minh giới. Cũng trong lần này mà Hàn Tuyết Nguyệt nhận được tỏa linh tháp món pháp khí giúp nữ chủ thay máu giả thành Hàn Tuyết Băng khi đến Vạn Giới. Lấy đi những thứ thuộc về nàng đến khi hết giá trị lợi dụng lại ra tay diệt sạch tộc nhân của Gia Cát gia.

Hàn Tuyết Băng kẽ nhết khoé môi, cười như không cười đầy nguy hiểm nhìn vết nứt không gian. Lần này thì đừng mong mang được thứ gì từ tay minh chủ. Mặc dù bây giờ tu vi mới chỉ phục hồi được một phần ba nhưng để đối phó với đợt nguy cơ này. Chuyện lần này cũng nhắc nhở Hàn Tuyết Băng về giả thuyết của tác giả về cốt chuyện, mặc dù nó chỉ là một chi tiết nhỏ chỉ nhắc qua loa một lần. Trên vạn giới chỉ có năm loại huyết mạch đặc biệt là khởi nguyên của các loại huyết mạch khác. Mỗi loại huyết mạch có một màu tóc đặc trưng bày, như Gia Cát gia với mái tóc bạch kim mang huyết mạch hỗn độn. Minh thần huyết mạch với màu tóc băng lam, Lôi vũ huyết mạch với mái tóc màu tím. Ngân tinh huyết mạch với mái tóc màu nâu và cuối cùng là vô thần huyết mạch với mái tóc đỏ tím. Mỗi huyết mạch có một đặc trưng riêng, mà huyết mạch ngân tinh là loại huyết mạch bị vạn giới chối bỏ.

Phong Tiêu từ Quỷ thành mang người rời đi, bảo hộ người thường không có khảo năng tự vệ. Hàn Tuyết Băng nhìn thấy ra tay ngăn cản quái vật màu đỏ hình thù kỳ quái thành đàn đuổi theo sau họ. Nơi cuối đàn quái vật là một nữ nhân hồng y như máu tóc tai bay loạn khuôn mặt một bên bị bỏng hủy đi vẻ đẹp kiều mịt kia. Làm nàng ta nhìn xấu như quỷ, trên tay nàng ta cầm một chiếc ô đỏ rách nát. Mỗi bước chân nàng ta bước ra là một ngọn lửa đen đỏ xuất hiện bên dưới, mặt đất xung đột quanh đều bị nung chảy thành biển dung nham. Hàn Tuyết Băng liếc mắt nhìn nàng ta, biểu tình ngưng trọng nhất là khi biểu cảm khát máu của nàng ta xuất hiện. Người này tu vi ở chí tôn đỉnh phong, nhưng trong nguyên tác không hề nói có chí tôn xuất động càng đừng nói đến chí tôn đỉnh phong.

Vả lại xem vết nứt nàng ta bước ra chỉ là vết nứt tầm trung, có nghĩa là có cả kẻ trên chí tôn xuất hiện không phải một. Ít nhất có mười kẻ trên chí tôn xuất hiện, lần này phiền phức rồi, cần phải tìm viện binh. Đại ca bọn họ cũng đã bị phong ấn rất lâu rồi, nên trước tiên cởi bỏ phong ấn cho họ vậy. Người đầu tiên là thất tỷ bị phong tại Minh giới vậy, gần mà nhanh chóng giải quyết được vấn đề. Trong lúc Hàn Tuyết Băng suy tư, nữ nhân kia đã đi đến trước mặt nàng ô nát trong tay gập lại tấn công về phía nàng. Khí thể màu đỏ theo động tách của nàng ta chuyển động hóa thành công kích truyền sát theo thân hình lùi lại của Hàn Tuyết Băng.

" Bản tôn tên là Xích Diễm, được người đời tôn xưng Diễm Quỷ. Nha đầu ngươi tên gì?" Giọng nói vũ mị khàn khàn vù bị nung khô trong lửa vang lên. Hàn Tuyết Băng đứng thẳng thân mình trong không trung, dưới chân huyết liên xuất hiện, trong tay cầm đôi chủ ý thủ long phượng trong tư thái chuẩn bị chiến đấu trả lời.

" Hàn Tuyết Băng, tôn xưng có rất nhiều Xích Diễm tiền bối muốn nghe cái nào?" Hàn Tuyết Băng lạnh nhạt lên tiếng, trong đó không che giấu được sự tự diễu. Trong đôi mắt đen thanh triệt để nhiễm lên ánh đỏ và tím không dễ phát hiện. Linh lực trong cơ thể điên cuồng vận chuyển ý đồ mau chóng nắm giữ nguồn sức mạnh của huyết hải. Xích Diễm như nhận ra được sự biến hóa trong người Hàn Tuyết Băng, trên môi nở một nụ cười âm hàn lấy ô vì kiếm tấn công liên tục nàng.

" Nha đầu ngu ngốc, chưa luyện hóa lực lượng hoàn tất mà lại xuất hiện ở nơi nguy hiểm này. Nếu bản tôn là ngươi, bản tôn nhất định sẽ chờ đến khi luyện hóa thành công mới xuất quan" Xích Diễm khinh thường và trào phúng lên tiếng, giọng nói khàn khàn khó nghe làm Hàn Tuyết Băng nhíu mày. Long phượng chủy thủ mang theo huyết tinh từ hai hướng khác nhau. Một công một thủ hướng Xích Diễm cùng ô nát trong tay nàng ta nghênh chiến. Hỏa hoa văng ra, tiếng binh khí và chạm vào nhau vang lên liên tục.

Biểu tình coi thường của Xích Diễm dần thay đổi thành coi trọng, chiêu thức trên tay cũng biến hóa. Nàng ta nghiêm túc mà giao chiến với Hàn Tuyết Băng, dù tu vi không bằng nàng ta lại có sức chiến đấu nghịch thiên. Xích Diễm vài lần suýt nữa đã bị long phượng chủ ý thủ gây thương tích, mà ô nát trong tay nàng ta lại không lần nào đụng được vào người Hàn Tuyết Băng. Xích Diễm lùi lại đằng sau tránh né mũi kiếm xoẹt qua cần cổ trong gang tấc, biểu tình ngưng trọng nhìn Hàn Tuyết Băng.

" Ngươi rốt cuộc là ai?" Xích Diễm nhíu mày cảm giác bất an từ nội tâm tràn ra. Cảm xúc thúc dục nàng ta phải mau chóng rời đi nhưng lít trí lại không cho phép nàng ta làm vậy. Hàn Tuyết Băng không để ý đến câu hỏi của Xích Diễm, chủy thủ trong tay vang lên ông ông kích động. Bên ngoài phủ thêm một lớp băng linh lực, không gian trong vạn dặm từ biển dung nham thành vạn dặm đóng băng.

" Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta là người lấy mạng của ngươi" sát khí quanh người Hàn Tuyết Băng kích động theo động tác giơ tay của nàng một luồng khí lạnh kết hợp với sát ý thực thể hóa thành băng phiến lao thẳng phía Xích Diễm. Không gian như ngưng đọng lại, Xích Diễm khó khăn dí chuyển, mở chiếc ô trên tay ra xoay tròn. Ném vào không trung một lực hút từ trong chiếc ô phát ra. Hút hết băng phiến vào trong, Xích Diễm trên tay nhanh chóng kết ấn đảo ngược lại đòn tấn công của Hàn Tuyết Băng. Băng phiến mang theo ngọn lửa đen đỏ từ trong ô phóng ra, tốc độ nhanh hơn ban đầu.

Hàn Tuyết Băng múa chủy thủ trên tay, thân hình như con bướm nhẹ nhàng lướt qua công kích tiến đến gần Xích Diễm. Từ người cả hai hỏa diễm bốc cháy hừng hực, vạn dặm đóng băng phút chốc vỡ tan, hai con hỏa long dây dưa không dứt với nhau trên không trung. Bên dưới hai bóng người không nhìn rõ được động tác liên tục và trạm vào nhau, tia lửa bắn ra bốn phương. Bầu trời không biết đổ mưa khi nào, màu đỏ của máu làm lòng người bất an. Biểu cảm trên mặt Hàn Tuyết Băng hơi giãn ra, trong mắt ý cười chợt loét, động tách trên tay nhanh thêm vài phần. Xích Diễm bị đánh lùi về sau hai bước, bên miệng chảy ra máu tươi bị nước mưa rửa trôi.

" Kết thúc thôi, vĩnh biệt" Hàn Tuyết Băng dừng lại công kích nhìn Xích Diễm cười như không cười cất tiếng nói. Xích Diễm phòng bị nhìn nàng, bất an càng ngày càng lớn, khi nàng ta chưa kịp nhận ra thì bản thân đã bị huyết hải cắn nuốt. Xích Diễm đôi mắt mở to nhìn bản thân từ từ bị huyết hải cắn nuốt, âm thanh trong cổ họng không cách nào phát ra. Trong mắt là sự hoảng sợ đến từ sâu trong nội tâm, nàng ta là ai? Vì sao lại có thể sử dụng huyết hải? Không lẽ là ...

Xích Diễm hoàn toàn bị thôn phệ, suy nghĩ dần sắp xếp đưa ra kết luận đều bị huyết hải nuốt chọn. Vết nứt không gian cũng theo đó đóng lại, Hàn Tuyết Băng nhìn Quỷ Thành hoan tàn lửa cháy tận trời khẽ nhíu mày. Nơi này mà cũng xuất hiện vết nứt không gian, vậy còn có nơi nào vết nứt không gian không thể xuất hiện. Mộ nơi đó của tỷ có sao không? Quỷ Thành ta nhất định sẽ giúp Mộ xây dựng lại, đưa nó trở lại thời kỳ phồn hoa như trước kia. Bây giờ cần làm là phải mau chóng đóng lại vết nứt, tránh gây ra thiệt hại cho nơi này. Không biết bên phía tiểu thần tài và tiểu quỷ có ổn không? Phải mau chóng hội hợp với họ, với tu vi hiện giờ của hai người đó thì gặp trên chí tôn chỉ có đường bị thương nặng mới giết được địch nhân.

-----Vong Hoa-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro