Côn đồ _ Jaeyong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jaehyun vai đeo balo tay không ngừng bấm điện thoại động tác mạnh bạo đến mức muốn vỡ cả mặt kính, rõ ràng đã nói về cùng nhau không biết người kia cuối cùng đã chạy đi đâu. Bao nhiêu cuộc gọi tin nhắn cũng không thèm phản hồi không phải là lại đi đánh nhau rồi chứ? Vừa dứt lời khi đi qua con hẻm vắng Jaehyun đã nghe tiếng đánh nhau, âm thanh sống động như vậy chắc là cũng không ít người đi. Vội vàng nấp cả người đằng sau bức tường Jaehyun đưa hai mắt ra xem xét tình hình, chưa kịp nhìn xem bên trong có người cậu muốn tìm không thì một tốp thanh niên tầm tuổi cậu chạy vọt qua ngoài khiến cậu hoảng hốt rụt người lại. Cậu thoáng nhìn qua thấy trên mặt ai cũng có vết bầm hai, ba người còn chảy máu nhưng không đến mức nghiêm trọng. Đợi đám người kia đi khuất cậu nhìn vào trong hẻm lần nữa, lần này lại trong thấy một đứa nhỏ đứng trước một thanh niên đang ngồi sụp xuống, đứa nhỏ kia không biết từ đâu xuất hiện Jaehyun thấy trên tay nó còn ôm theo một trái banh, đoán là nó vô tình làm trái banh kia lăn vào trong nên đã đuổi theo nhặt. Sau vì hiếu kì nên ở lại xem anh trai lớn hơn mình đang làm gì, chỉ thấy người kia lấy trong cặp ra một chiếc gương đưa lên xem xét.

- Vết thương đau quá, đau muốn chết huhuhu. Tí nữa để thằng ranh kia phát hiện thế nào nó cũng mắng mình như con, ây da đau quá huhu.

Lại liếc sang thằng nhóc đang đứng trước mặt mắt anh trừng lớn nhìn nó, ở góc độ này Jaehyun có thể chắc chắn đây là người mình muốn tìm, mắt anh bình thường đã to trừng lên liền như muốn rớt hai tròng mắt ra ngoài. Thằng nhóc kia như vậy cũng không biết sợ vẫn nhìn anh chằm chằm.

- Nhìn gì? Móc mắt giờ.

Nghe tớ đây hình như cũng hiểu chỉ thấy nó khóc ré lên rồi bỏ chạy ngang qua Jaehyun, lúc này cậu mới bước vào. Vừa nhìn thấy cậu anh liền co giò muốn chạy, đừng nghĩ thằng nhóc này nhỏ tuổi anh không sợ so với đám ban nãy một mình nó thôi cũng đủ khiến anh ớn lạnh.

- Bao nhiêu tuổi rồi còn chọc con nít, không cho anh đánh nhau trong trường anh liền rủ người ta ra ngoài đánh nhau phải không? Lee Taeyong?

- Anh không có, là bọn nó gây chuyện trước mà.

- Lần này là chuyện gì?_Thấy anh tủi thân Jaehyun cũng hoàn hoãn đôi chút, cậu đưa tay kéo anh đứng lên giọng cũng dịu đi vài phần.

Taeyong im lặng nắm chặt góc cặp xách cúi đầu không muốn nói lý do mình đánh nhau, dù gì cũng toàn là lời khó nghe Jaehyun không cần phải biết.

- Ngoan, nói cho em biết đi. Anh biết là dù anh không nói em vẫn sẽ có cách khác để tra ra mà đúng không?_ Cậu đưa tay vuốt tóc anh lời nói càng dịu dàng như dỗ con nít.

- Bọn nó nói xấu em, nói mối quan hệ của chúng ta ... kinh tởm. Nói em đoạt giải hùng biện nhờ đút lót, chẳng bằng ai còn ngạo mạn_ anh càng nói giọng càng nhỏ hơn ai hết Taeyong rất sợ để Jaehyun phải nghe mấy lời này.

- Em hiểu rồi, lần sau bọn họ nói gì cứ mặc kệ. Không thì đi méc em, em thay anh xử hết bọn họ đừng đi đánh nhau như thế nữa em xót.

- Bọn chúng nói gì anh cũng được nhưng nếu dám nói xấu em thì anh sẽ xử hết!

Jaehyun bật cười đưa tay nhéo nhẹ lên mũi anh. Taeyong vốn dĩ là học sinh cá biệt nhưng anh không xấu học hành cũng tạm đủ để lên lớp, những lần anh gây sự chủ yếu là do người khác lúc nhỏ thì đánh nhau để bảo vệ chị gái, lớn lên thì bảo vệ Jaehyun. Anh ngốc hết thuốc chữa dù bản thân thiệt thòi cũng không biết, nhiều khi hùng hổ đi đánh nhau mà quên mất người cần được bảo vệ trong mối quan hệ này không phải là Jaehyun. Để rồi sau mỗi lần đánh nhau vừa nghe Jaehyun mắng vừa chui vào lòng cậu khóc lóc than đau, bên ngoài hùng hổ bao nhiêu thì về với cậu cũng trở thành em bé.

Hai người bọn họ tính ra đã quen biết nhau từ nhỏ Taeyong lớn hơn Jaehyun một tuổi, lần đầu gặp mặt Taeyong dọa Jaehyun khóc ré lên y như thằng nhóc ban nãy. Để bù đắp cho lỗi lầm nhỏ xíu ấy suốt khoảng thời gian cấp 1, cấp 2 anh luôn là người chở cậu đi học, đèo nhau trên con xe đạp mặc cho anh đạp bở hơi ta cậu vẫn ở phía sau rất biết cách hưởng thụ ôm chặt lấy eo anh. Đến khi lên cấp 3 Jaehyun trổ giò bọn họ gặp lại sau một mùa hè, Taeyong thấy Jaehyun cao lớn liếc cậu đến muốn thủng anh chán ghét nói giờ cậu cao lớn rồi phải chở anh bù cho những ngày tháng anh cong lưng chở cậu đi học, đương nhiên cậu vui vẻ đồng ý. Cầu còn không được nữa là lúc phát hiện mình mỗi ngày một cao lên Jaehyun sợ Taeyong phát hiện sẽ bắt cậu đi xe riêng, đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa mỗi lần lên xe đều bắt anh vòng tay ôm mình. Vừa chạy vừa tủm tỉm cười anh trai ngốc dễ dụ, hai người bắt đầu hẹn hò vào học kì hai khi anh học 11 cậu học lớp 10 là Jaehyun tỏ tình trước vì cậu biết với cái não chậm tiêu của anh còn lâu anh mới chịu thừa nhận bản thân thích cậu.

Năm đó cũng là năm biến cố xảy ra Taeyong đánh nhau với bạn học cùng lớp, Jaehyun đang ngồi giải bài tập trong lớp thì bạn thân cậu chạy vào nói là anh đang đánh nhau, bảo cậu mau qua can ngăn. Cậu cứ đinh ninh rằng vẫn như mọi lần anh cho người ta vài nắm đấm rồi thôi, Jaehyun thừa biết tính anh không có lửa là sao có khói dù nổi tiếng với việc đánh nhau nhưng anh chưa bao giờ ra tay mạnh với ai cả. Như để nói rằng Jaehyun chưa hiểu hết về Taeyong cảnh tượng trong lớp 11C khiến cậu kinh ngạc lần đầu tiên Jaehyun thấy anh như biến thành người khác, đứng trước phòng học bàn ghế bị xô ngã tứ tung Taeyong ở góc phòng không ngừng đấm xuống mặt cậu bạn kia dù mặt anh cũng không ít vết thương nhưng nhìn người kia có vẻ thảm hơn. Cậu ta đến sức lực chống trả cũng không có, trái ngược với Taeyong mắt hằn rõ tia máu, tay phải đấm liên tục đến mức nổi gân.

Mọi chuyện chỉ dừng lại khi Jaehyun chạy vào ôm lấy anh từ phía sau, kéo anh ra khỏi người kia. Taeyong lúc đó giận lắm còn muốn quay sang đánh cả cậu nhưng vừa nhìn thấy đó là Jaehyun anh mới buông tay ra. Cuối cùng anh và bạn học kia bị đình chỉ học một năm, có hỏi gì anh cũng không nói nguyên nhân đánh bạn dù ba anh có dùng roi đánh anh bao nhiêu anh cũng nhất quyết giữ im lặng. Dùng cứng không được thì dùng mềm ba mẹ anh thay phiên dụ anh nói ra lý do nhưng vẫn không có kết quả, Jaehyun quãng thời gian đó rất giận anh, giận đến mức không muốn nói chuyện. Xót thì xót thật nhưng anh làm vậy chỉ tổ làm mình thiệt thòi, mãi sau có một chị học chung lớp với anh chứng kiến toàn bộ sự việc kể lại, cậu mới biết tên khốn kia biết anh cùng cậu hẹn hò nhục mạ anh đủ đường anh đều im lặng cho qua đến lúc hắn vô tình thốt một câu liên quan tới Jaehyun anh mới nhịn không được mà lao vào.

Từ đó về sau cậu và anh như hình với bóng lúc anh trở lại trường cậu xin hiệu trưởng sắp cho anh vào cậu học chung lớp, cậu dùng mọi cách mình có thể là để bảo vệ Taeyong của cậu.
.

Bao năm rồi chuyện này vẫn là bóng ma khó phai trong lòng cả hai, may mắn là khi Jaehyun thẳng thắn nói nguyên nhận Taeyong đánh nhau là do mình ba mẹ anh không hề trách hai người. Mà hùng hổ đi đến nhà bạn học kia nói chuyện sau đó lại đến trường mắng hiệu trưởng không quản nổi học sinh, xử phạt không công tâm chỉ biết nhìn sự việc trước mắt. Dưới sức ép của ba mẹ anh tên kia cuối cùng cũng phải xin lỗi Taeyong, học kì sau nghe nói tên đó đã chuyển trường. Nhờ có sự việc trên mà hai người bọn họ cũng có cơ hội thú nhận với phụ hyunh hai bên về mối quan hệ của mình. Nhà Taeyong thì vui vẻ mở tiệc ăn mừng chấp nhận Jaehyun làm rể hứa khi lên lớp 12 sẽ thuê nhà cho hai đứa sống chung, còn nhà Jaehyun thì không được như vậy nghe cậu kể hết mọi chuyện mẹ trách cậu không biết bảo vệ anh, ba thì hỏi sao lúc đó không nhân cơ hội vào đánh tên kia thêm vài phát dù sao ba mẹ cũng dư tiền cho cậu học lại. Jaehyun không biết nên khóc hay cười nhưng mọi chuyện diễn ra suôn sẻ khiến cậu cảm thấy cực kì hạnh phúc.

- Anh không nghe lời em thì buổi chiều em sẽ không nấu cơm cho anh đâu

Taeyong nghe đến đồ ăn liền hoảng

- Mẹ anh gửi anh cho em nuôi không phải là để em bỏ đói anh đâu.

- Nhưng mẹ cũng có nói trẻ hư thì phải dạy, anh hư hỏng thế này không dạy anh thì sau này sẽ không ai thèm cưới anh nữa.

- Anh mới không thèm kết hôn, ở một mình như vậy càng tốt đi đánh nhau không bị quản

Vừa nói xong đã bị Jaehyun cốc đầu, cái con người này giỏi nhất là cãi lời cậu. Không cần biết đúng sai phải thắng cậu trước đã. Có điều tính cách này của anh cũng do một phần cậu dung túng mà ra nên không thể trách anh được.

- Như vậy thì không được anh có thể ở giá nhưng em thì không thể!

- Việc của anh liên quan gì tới em?

Lại thêm một cái cốc nữa, Taeyong đau đến thấu trời vừa nãy bị người ta đánh thì thôi còn phải ăn thêm hai cái cốc của cậu, anh giận dỗi bỏ đi trước cặp xách ném lại cho Jaehyun cầm.

- Sao không liên quan được, không cưới anh thì em biết cưới ai. Lee Taeyong anh có chịu gả cho em không?

Jaehyun đứng giữa đường hét lớn khiến Taeyong xấu hổ kéo mũ trùm lên che mặt. Ai đời chuyện cưới hỏi quan trọng như vậy lại đứng giữa đường nói oang oang. Cậu mặt dày còn Taeyong thì không da mặt anh rất mỏng dù bình thường anh hay đanh đá, chua ngoa nhưng sợ nhất là trở thành tâm điểm của sự chú ý.

- Gả gả gả, cả đời anh chỉ gả cho một mình em được chưa_ Taeyong vội hét lên để Jaehyun im miệng, chỉ không hiểu rõ ràng là bị ép buộc nhưng anh không kìm được khóe miệng giương cao.

Đợi Jaehyun chạy tới chỗ anh, hai người đan tay vào nhau rồi cùng về nhà.

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro