Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc về đến nhà, còn chưa đi đến bên cửa, đã nghe thấy âm thanh A Mao cào cửa.

 

Tay trái cậu ôm tài liệu, tay phải xách xoài Nam Dok Mai, khó khăn cắm chìa khóa vào mở cửa ra.

 

Chó con gâu một tiếng, ngay lập tức nhảy ra ngoài đi vòng quanh chân cậu, cái đuôi dài mảnh vẫy tới vẫy lui, còn muốn chui đầu vào trong túi bóng ngửi xoài.

 

–      Đừng liếm lung tung, ngồi xuống trước đã. – Điền Chính Quốc bị nó cọ tới mức không bước đi được, buông đồ xuống nhưng còn chưa kịp thay giày, chú chó đã quấn quýt cậu, dụi đầu đòi xoa.

–      A Mao.

 
Cún con gâu một tiếng, chạy bình bịch ra ngoài ban công, ngậm đĩa đựng cơm về.

 

Chờ cho nó ăn xong, Điền Chính Quốc tìm sợi dây thừng, thay bộ đồ thể thao, bấy giờ cậu mới phát hiện ra mình không bật đèn, về nhà rồi cũng không uống nước.

 

Cuộc sống một mình quả thực bận rộn.

Cậu dắt chó xuống tầng đi dạo mấy vòng, trong lòng thầm nghĩ cuối tuần nên chơi với nó nhiều hơn, dắt nó ra ngoài dạo vòng quanh khu thương mại một tiếng đồng hồ.

 
Lúc về đến nhà đã là mười giờ tối.

Hình như còn chưa ăn tối, thôi bỏ đi.

Điền Chính Quốc thu dọn ổ chó, tắm rửa, giặt quần áo, quét nhà, uống nước, chợt phát hiện mình lại không bật đèn.

Cậu đứng trong bóng tối ngơ ngác hồi lâu, tiếp tục cúi người lau nhà.

Thôi bỏ đi, không bật đèn cũng chẳng sao.

Ánh đèn neon ở tòa nhà cao tầng phía xa nhấp nháy giao thoa, dòng xe cộ đi tới đi lui, vô cùng ồn ào.

Bọn họ hẹn nhau vào hai giờ ba mươi chiều nay.

Điền Chính Quốc thức dậy từ tám giờ, nghe mấy tin nhắn âm thanh từ bố và dì Hoắc như thường lệ, nấu bát cháo yến mạch trong tiếng trò chuyện của bọn họ, chia cho A Mao một nửa quả táo.

Hôm nay… không phải hẹn hò, nhưng vẫn phải mặc đẹp một chút.

Cậu đứng trước tủ quần áo một lúc lâu, ánh mắt có phần hoang mang.

Tại sao lại cảm thấy bộ nào cũng không ổn thế này.

Chiếc áo hoodie dáng dài mềm mại đơn giản, mặc vậy thì có giống ra vẻ trẻ trung không nhỉ?

Áo khoác ngoài màu xám đậm viền bạc rất nổi, mặc vậy sẽ kéo dài khoảng cách với thầy Kim.

Cậu lấy ra sáu, bảy cái ướm thử trước gương, mơ hồ cảm thấy đáng lẽ ra mình nên đi mua một chiếc áo khoác mới mới đúng.

Cuối cùng cậu chọn một chiếc áo len màu trắng thuần, kiểu dáng rộng rãi, kết hợp với chiếc khăn quàng cổ xanh thẫm hoa văn củ ấu.

Bắc Kinh đâu đâu cũng là người, đến dịp cuối tuần, siêu thị sách Tây Đan toàn là trẻ con, còn cả học sinh cấp 2 mặc đồng phục đi chọn sách.

Điền Chính Quốc gặp mặt Kim Thái Hanh ở cửa.

Áo khoác hải quân màu xanh kết hợp với đôi giày brogue, đôi mắt đen láy rất có thần thái.

Điền Chính Quốc vô thức bước nhanh hơn, khi nhận ra điều này cậu cố ý bước chậm lại, chờ người kia nhìn thấy mình.

Đúng lúc Kim Thái Hanh quay đầu sang, vẫy tay với cậu.

Tiết trời cuối thu đã rất lạnh, gió thổi lên giống những lưỡi dao buốt giá.

Kim Thái Hanh cầm hai cốc cà phê nóng đi về phía cậu, gật đầu chào hỏi:

–      Bên phải là cà phê đen, không đường cũng không sữa.

Điền Chính Quốc mỉm cười nói cảm ơn, cầm cà phê cùng Kim Thái Hanh hòa vào dòng người phía trước.

Mấy tầng trên dưới toàn người là người, đến cả thang máy cũng đứng chật chội như lon cá mòi.

Điền Chính Quốc mặc đơn giản, lúc đến đây có hơi lạnh, hai tay bưng cà phê ủ ấm một lát, quay đầu nói:

–      Thầy Điền định mua gì cho học sinh?

–      Jules Verne, Charlotte Bronte, hoặc Uông Tăng Kỳ. – Kim Thái Hanh đứng ở bậc thang phía sau, giọng thản nhiên – Thầy Điền thích ai?

–      Vẫn chưa nghĩ xong.

Trong lúc nói chuyện, bên trên có đứa trẻ con cười nói xô đẩy, dùng poster cuộn vào đánh lên đầu đối phương.

Điền Chính Quốc còn chưa kịp định thần, phản xạ ngả về phía sau né tránh bọn nhóc, được Kim Thái Hanh đỡ lấy vai.

Kim Thái Hanh vẫn đỡ tay ở đó, tạm thời không rút ra.

Đám trẻ con vẫn nô đùa cười nói, trong lòng Điền Chính Quốc hoảng hốt, không dám quay đầu nhìn anh.

Như vậy… rất gần thầy Kim.

Nếu lùi về sau thêm chút nữa, có thể chạm vào lồng ngực anh.

Kim Thái Hanh không nói gì, Điền Chính Quốc cứ lặng im để anh ôm lấy, trong đầu đã tràn ngập cảnh tượng anh ôm mình trong lòng đòi hôn.

Mùa đông rất lạnh, được ôm chắc là ấm lắm nhỉ?

Bọn trẻ chạy lạch bạch lên tầng hai, bấy giờ Kim Thái Hanh mới buông tay.

Điền Chính Quốc quay lưng với anh, bước về phía trước như không có chuyện gì xảy ra.

Tầng hai bán đủ loại sách, văn học lứa tuổi thanh xuân cùng với văn học nước ngoài đặt rất gần nhau.

Vốn dĩ Điền Chính Quốc còn hơi câu nệ, thấy Kim Thái Hanh đang chọn sách ngoại văn, dần dần cũng như mở máy nói.

–      Bản này phiên dịch không hay, anh có thể lựa chọn bản mới của nhà xuất bản Thượng Hải.

Kim Thái Hanh ngừng chọn, quay người hỏi:

–      Bản đó trông thế nào?

Điền Chính Quốc chú ý tới những dòng chữ nhỏ ở gáy sách, giúp anh tìm từng hàng một:

–      Ở đây.

–      Hơi đắt một chút, nhưng phiên dịch chi tiết rất kỹ càng, tả thực ngôn ngữ nhân vật vô cùng sinh động.

Kim Thái Hanh cầm sách, hỏi tiếp:

–      Còn “Cô gái dòng họ d’ Urberville” thì sao?

–      “Cô gái dòng họ d’ Urberville” hả? – Điền Chính Quốc chợt bật cười – Thầy Kim chắc chắn học sinh sẽ đọc quyển đó sao? Tài liệu giáo dục giới tính yêu sớm bầu sớm ư?

–      Nếu muốn mua văn học Anh thì có thể chọn mấy quyển này. – Cậu dẫn Kim Thái Hanh đi về phía một giá sách khác, cúi người chọn mấy quyển cho anh nghe.

Kim Thái Hanh cầm lấy những quyển sách cậu chọn cho, còn cẩn thận đọc tên của nhà xuất bản và lời tựa trên trang bìa, dần dà nhìn sang Điền Chính Quốc đang chuyên tâm chọn sách.

Khi Điền Chính Quốc cúi người, chiếc áo len trắng rộng rãi sẽ trượt một đoạn, để lộ xương quai xanh.

Điền Chính Quốc trắng trẻo đẹp trai, phong thái nhẹ nhàng thanh thoát.

Nước hoa giống như sương mù mỏng tỏa ra xung quanh cậu.

Hoa cam Neroli, rong biển, gỗ hổ phách.

Kim Thái Hanh khẽ ngửi một cái, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng.

Điền Chính Quốc tự lẩm bẩm một lát, chợt phát hiện Kim Thái Hanh không nói gì, cậu ngẩng đầu lên nhìn đối phương, tưởng rằng mình đã tham gia đóng góp quá nhiều.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Kim Thái Hanh giải thích.

–      Hôm nay thầy Điền đẹp trai thật đấy.

Mặt Điền Chính Quốc hơi nóng lên.

Kim Thái Hanh cảm thấy nói như vậy có gì đó không ổn, lại bổ sung thêm một câu.

–      Tối qua cũng rất đẹp trai.

Hai tay Điền Chính Quốc cầm cốc cà phê, đầu óc như đoản mạch không biết phải trả lời ra sao, bối rối gật đầu rồi quay sang chọn sách tiếp.

Bọn họ không ở trong siêu thị sách quá lâu.

Kim Thái Hanh nhận được một cuộc gọi đột xuất, chiều nay phải về trường tham gia học điều tra nghiên cứu, mua xong sách cũng không còn nhiều thời gian để ăn cơm cùng với Điền Chính Quốc. Cuộc hẹn ban đầu chỉ đành đẩy lùi sang lần sau.

Lúc xuống tầng, Kim Thái Hanh rút chìa khóa xe ra, quay đầu hỏi Điền Chính Quốc:

–      Để tôi đưa thầy về nhé?

Rất ít khi anh đưa ra lời mời thế này, nghĩ đi nghĩ lại thấy không ổn lắm, bèn giải thích:

–      Tiện đường.

Điền Chính Quốc nghĩ một giây, rõ ràng không thuận đường.

Cậu cũng lái xe tới đây, xe đậu ở hầm để xe bên dưới khu thương mại, phí gửi rất cao.

–      Được. – Cậu ngước mắt lên cười – Cảm ơn thầy Kim.

Vì thế cậu ngồi xe Kim Thái Hanh đi về, quăng xe của mình ở Tây Đan.

Vừa bước vào không gian khép kín của xe ô tô, hai người ngồi rất gần nhau.

Kim Thái Hanh bắt đầu nói với cậu về một vài chuyện vụn vặt trong trường.

Giọng anh rất từ tốn, phát âm rõ ràng chậm rãi.

Dẫu chỉ đang nói đến những chuyện nhỏ nhặt như mèo hoang hay học sinh trong lớp, cũng giống như đang đọc thơ ca.

Ngoài xe ồn ào, trong xe vô cùng yên tĩnh.

Điền Chính Quốc ngồi bên cạnh anh, chỉ mong thời gian có thể trở lại ngay giây phút này.

Ngồi ở đây với anh thêm mấy phút nữa thôi.

Nói xong một câu chuyện, đúng lúc cũng tới đèn đỏ, trong xe chợt im lặng.

–      Tiết tự học sáng ngày hôm ấy, tôi có nghe thấy thầy Kim đọc thơ.

Điền Chính Quốc dựa vào đệm xe, nhìn con số đếm ngược trên màn hình đèn xanh đỏ, lúc cất giọng nói chuyện, tim đập có chút nhanh.

–      Nghe một lát lại muốn trở về thời cấp ba, hoài niệm quá.

Kim Thái Hanh nhìn về phía cậu, tâm trạng tốt lên một cách lạ lùng.

–      Đoạn nào?

–      Sương trắng tỏa mặt sông

Nước chảy tuốt chân trời

Chiếc thuyền nhỏ bé lênh đênh giữa dòng.

(Trích trong bài “Xích Bích phú” của Tô Đông Pha)

Điền Chính Quốc ngước mắt lên nhìn anh:

–      Kỳ thực tôi cũng đã nghe giáo viên khác đọc rồi, nhưng không hay bằng thầy.

Kim Thái Hanh mím môi cười, tiếp tục lái xe về phía trước.

Ánh sáng trong mắt anh hồi lâu chẳng tắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vui#về