Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc đi theo Kim Thái Hanh.

Anh không biết mình sẽ đi đâu hay ở ngoài trường học xảy ra chuyện gì, thế nhưng cảm giác bị chi phối này... rất tốt.

Kim Thái Hanh lái xe qua hai con đường, đưa anh đến một nhà hàng Nhật rất yên tĩnh.

Dù là ngày làm việc nhưng vẫn có rất nhiều người đến đây dùng bữa, tầng một gần như không còn chỗ trống.

Nhân viên phục vụ quen biết hắn, lên tiếng chào hỏi rồi dẫn họ lên phòng riêng trên tầng hai.

Bắc Kinh là nơi tấc đất tấc vàng, mỗi nơi kinh doanh đều rất đắt đỏ, mà nhà hàng có phòng riêng cũng không nhiều đến thế.

Hai người cởi giày, ngồi trong một căn phòng riêng nhỏ, trên tường sơn màu đỏ thủy triều, trong góc đặt một lọ cành mai.

Đồ ăn nhanh chóng được bưng ra, nhân viên phục vụ mỉm cười nói “Chúc quý khách ngon miệng” rồi cẩn thận đóng cánh cửa gỗ lại, để lại hai người ngồi trên chiếu tatami không nói lời nào.

Xa xa có tiếng nước chảy róc rách và tiếng cười nói mơ hồ.

Khoảng không gian dưới gầm bàn rất nhỏ nhưng cũng vừa đủ để người dùng có thể ngồi khoanh chân và cùng nhau dùng bữa một cách yên tĩnh.

Kim Thái Hanh không nói gì, chỉ cầm chai rượu sake rót vào ly.

Ly đầu tiên là cho hắn, rót xong hắn đặt ở bên trái.

Ly thứ hai là của Điền Chính Quốc, sau khi rót xong hắn vẫn đặt ở bên trái.

“Thầy Điền, lại đây ngồi đi.”

Điền Chính Quốc đang rũ mắt nhìn đốt ngón tay của hắn khi rót rượu, khi nghe thấy lời này, anh giật mình, do dự vài giây.

Nơi này không gian có hạn, nếu hai người ngồi cạnh nhau, tất nhiên sẽ khó tránh khỏi đụng chạm.

Kim Thái Hanh không thúc giục anh, đầu ngón tay của hắn chạm vào thành ly thứ hai, chậm rãi sượt qua nó.

“Em không muốn uống rượu sao?”

Điền Chính Quốc từ từ đứng dậy rồi đi qua ngồi xuống, ngồi cùng một chỗ với hắn, vai cũng tựa vào nhau.

Cảm giác nghe lời cũng rất tốt.

Anh nhận lấy ly rượu, đặt môi vào nơi đầu ngón tay kia đã sượt qua rồi chậm rãi uống hết ly.

Kim Thái Hanh ngồi thẳng dậy giúp anh chỉnh lý chén đũa, sau đó giúp anh đổ nước tương vào chiếc đĩa sứ nhỏ.

Điền Chính Quốc không ăn nhiều lắm, uống hai ngụm canh thì dừng lại, khuấy thìa một lúc rồi nói: “Thầy Kim đột nhiên dùng nước hoa.”

Kim Thái Hanh nhấp một ngụm rượu, “Ừm.”

“Thầy Kim không nói chuyện với em mấy ngày rồi.”

“Cũng không chịu nhìn em.”

Kim Thái Hanh đặt ly rượu xuống, nghiêng mắt nhìn anh: “Em tức giận sao?”

Điền Chính Quốc suy nghĩ một lúc: “Không có, chỉ hơi hoảng sợ thôi.”

Kim Thái Hanh không nói gì.

Phòng riêng mang lại cho người ta cảm giác an toàn, không sợ đồng nghiệp bất ngờ đột nhập.

Điền Chính Quốc thả lỏng một chút, tùy ý tựa người vào cánh tay phải của hắn, một lúc sau mới nói: “Thầy Kim...thơm quá.”

Không dùng nước hoa cũng rất thơm.

Kim Thái Hanh ngồi ở chỗ cũ, nhìn xuống mu bàn tay của hai người đang đặt trên mép bàn.

Bàn tay của họ gần đến mức, chỉ cần nhích thêm một chút là có thể chạm vào nhau.

“Anh nghĩ sẽ lạnh nhạt với em.”

Điền Chính Quốc mỉm cười gật đầu, đột nhiên nói: “Anh có thể làm lại hành động lúc sáng lần nữa được không?”

Kim Thái Hanh hít một hơi thật sâu, lần nữa ôm anh vào lòng.

Không gian đột nhiên mở ra nhưng hai người lại ở rất gần nhau.

Điền Chính Quốc được hắn ôm vào ngực bắt đầu cảm thấy hai má mình lại nóng bừng.

Anh có chút ngốc nghếch ngồi thẳng dậy, vùi má vào hõm cổ Kim Thái Hanh, nhẹ nhàng ngửi một chút.

Rượu Brandy, gỗ đàn hương và một mùi hương hổ phách giống hệt như hắn.

Kim Thái Hanh để cho Điền Chính Quốc vùi cả người vào ngực mình, lại không chịu đưa tay ôm lấy eo anh.

“Thầy Điền.” Hắn nói ngắn gọn: “Con mồi sẽ không tự mình tìm tới cửa.”

Điền Chính Quốc nửa oán giận nửa bất mãn hừ một tiếng, ôm lấy hắn không chịu buông, đưa mặt lại gần, cúi đầu ngửi mùi hương hắn.

Giống như hồ ly đang ngậm mồi nhử trong miệng không chịu buông ra.

Về điểm này, hai người lại giống nhau y hệt.

Nóng nảy, tham lam, không muốn bị khống chế lại nghiện bị khống chế.

Điền Chính Quốc cọ cọ vào hắn, cổ của hai người đã chạm vào nhau, làn da mịn màng nhẵn nhụi dán vào nhau, dùng những dây thần kinh nhạy cảm nhất trao đổi hơi ấm cho nhau.

Kim Thái Hanh thở dài một hơi, giống như thỏa hiệp mà vòng tay qua ôm lấy eo anh.

Điền Chính Quốc rất nhẹ, ôm cũng rất mềm mại như thể cả cơ thể anh đang nép vào chiếc áo khoác của hắn.

Người đàn ông đưa tay vuốt tóc anh, giọng nói dịu dàng.

“Tiết tự học buổi sáng hôm đó, anh cho học sinh ôn lại thơ cổ”.

“Câu thơ kia, ‘Nguyên hữu chỉ hề Lễ hữu lan’.”

(*) Nguyên hữu chỉ hề Lễ hữu lan/Tư công tử hề vị cảm ngôn. Dịch nghĩa: Sông Nguyên có cỏ chỉ, sông Lễ có cỏ lan./Nhớ đến công tử mà không dám nói thành lời

“Đúng lúc em đứng ở ngoài phòng học nói chuyện với cô Trình, nụ cười của em vẫn đẹp như vậy.”

Hắn khẽ siết chặt các đốt ngón tay, chậm rãi vuốt tóc Điền Chính Quốc.

“Học sinh thì đang đọc sách, còn anh thì chỉ nhìn mỗi em.”

“Lúc đó anh nghĩ, không nên lạnh nhạt em nữa, cho dù có bỏ sách xuống ra ngoài gặp em chỉ để nói một câu chào buổi sáng thôi cũng được.”

Điền Chính Quốc ôm chặt eo hắn, lại thoải mái hừ một tiếng, dùng lòng bàn tay cảm nhận vòng eo săn chắc của người đàn ông.

Anh đã tưởng tượng ra cảnh tượng này rất nhiều lần, hiện tại đã được Kim Thái Hanh thỏa mãn hoàn toàn, thoải mái đến mức không muốn buông ra.

Mùi hương nam tính êm dịu vây giữ anh như một cái lồng nhưng anh lại cam tâm tình nguyện.

“Là em cố ý.” Điền Chính Quốc thấp giọng nói.

Kim Thái Hanh cúi xuống hôn lên trán anh, giọng nói mang theo dung túng.

“Anh biết.”

Điền Chính Quốc cử động, nằm nhoài trong vòng tay hắn và ngước nhìn hắn.

Vốn dĩ anh muốn hỏi Kim Thái Hanh vài câu.

Anh còn biết chuyện gì nữa, thầy Kim?

Biết ngay từ ngày đầu tiên bước chân vào trường học, em đã có những tâm tư bí ẩn đối với anh, hay từ đầu đến cuối anh đã biết hết tất cả, chỉ là đang nhử em mà thôi?

Nhưng khi anh ngẩng đầu lên, anh lại không có gì để hỏi, chỉ muốn tới gần hôn lên môi hắn.

Điền Chính Quốc nghiêng người về phía trước, nhưng Kim Thái Hanh lại giơ một ngón tay chặn giữa hai người, im lặng nhìn anh.

Giống như chờ đợi một câu xác nhận.

Điền Chính Quốc bật cười, cúi đầu hôn lên đầu ngón tay chai sạn của hắn, âm thanh khàn khàn.

“Thầy Điền nguyện ý trấn an anh.”

Nguyện ý để anh làm người yêu của em, nguyện ý làm người yêu của anh, nguyện ý bị anh chiếm hữu hoàn toàn, không giữ lại thứ gì cho bản thân.

Kim Thái Hanh ôm chặt eo anh, di dời những ngón tay vướng bận, nghiêng người hôn anh thật sâu.

Đây là lần đầu tiên cả hai hôn môi, lúc đầu còn chưa quen, rắc rối và bỡ ngỡ.

Chạm nhẹ vào môi, hôn lên khóe môi, nhắm mắt lại, không quan tâm đến thế giới bên ngoài.

Mùi thơm của rượu và hổ phách quyện vào nhau, đọng lại, cuối cùng hòa làm một.

Sau đó thử thăm dò hé môi, để lộ những nơi bí ẩn hơn cho đối phương, môi lưỡi quấn vào nhau liếm láp, giống như hai con thú nguyên thủy.

Điền Chính Quốc bị hôn không nhịn được mà rên rỉ khe khẽ, nhưng anh không chịu buông ra và cầu xin hắn sự thương xót mà anh càng dựa sát vào hắn, các đốt ngón tay đều dùng sức.

Không biết từ khi nào, họ không ngừng quyến rũ và kiểm soát đối phương, bởi vì dục vọng bao phủ mà bộc lộ cả tấm lòng không chút phòng bị.

Không hiểu sao cả hai đều bình tĩnh cho rằng mình sẽ không bị đối phương làm tổn thương hay phụ lòng, đều chơi trò này đến không biết mệt.

Ăn cơm, uống rượu, hỏi han đều không còn quan trọng nữa.

Không biết hai người đã hôn nhau bao nhiêu lần, tưởng chừng như họ có thể tiếp tục thế này vĩnh viễn mà không cần rời khỏi phòng riêng nhỏ hẹp này, cũng không cần dừng lại.

Hôn một lúc rồi ngừng lại lấy nhịp thở, ôm đối phương vuốt ve, sau đó ngẩng đầu lên hôn nhẹ hôn sâu, không ngừng nghỉ.

Điện thoại đột nhiên vang lên.

Tiếng chuông đơn điệu vang lên bốn năm lần, họ vẫn đan mười ngón tay, môi răng vẫn còn quấn quýt.

Điền Chính Quốc phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ, đưa chiếc điện thoại trên bàn cho hắn.

Kim Thái Hanh ôm anh trong lòng không chịu buông tay, dùng tư thế này nghe điện thoại.

“Tiểu Kim, cậu ra ngoài ăn cơm à? Tôi đến văn phòng tìm cậu mà không gặp.” Chủ nhiệm Trần nói: “Giáo sư bên Đại học Sư phạm đến mở tọa đàm, bốn giờ rưỡi, cậu nhớ đến đấy.”

Điền Chính Quốc đã trượt vào lòng hắn nằm ngửa, có vẻ đã hơi say.

“Vị giáo sư này vô cùng tuyệt vời, tôi thấy cậu có sưu tầm được vài cuốn sách của ông ấy.” Chủ nhiệm Trần nhớ ra điều gì đó, lại nói: “Nhớ đưa thầy Điền đến nữa nhé, người ta mới đến nửa năm, vẫn cần cậu quan tâm nhiều hơn.”

Kim Thái Hanh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi cằm Điền Chính Quốc, nhìn bộ dạng hài lòng híp mắt của anh.

“Được, tôi sẽ để tâm đến cậu ấy nhiều hơn.”

Sau khi cúp điện thoại, hắn cúi người hôn lên trán anh.

“Buổi chiều có tọa đàm, chúng ta phải về.”

Điền Chính Quốc ừm một tiếng trầm thấp.

Kim Thái Hanh cảm thấy có chút buồn cười, dùng lòng bàn tay phủ lên gò má của anh.

“Không nghĩ tới thầy Điền lại thích làm nũng.”

Trước mặt học trò anh là người thanh lãnh, hiền lành nhưng lúc ở riêng cũng có tính tình như thế.

Điền Chính Quốc nắm tay hắn, dùng hai má cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, không muốn che giấu nữa.

Không gian nhỏ và khép kín khiến người ta cảm thấy dễ chịu, không muốn suy nghĩ sâu xa về bất cứ điều gì.

Họ mất gần hai tiếng đồng hồ mới ăn xong, khi bước ra khỏi phòng riêng, họ lại quấn lấy nhau hôn môi như học sinh cấp 3 đang vụng trộm.

Khi bước ra khỏi nhà hàng, mặt trời bên ngoài đang chiếu sáng rực rỡ, mọi thứ đều xán lạn và rực rỡ, người người mang theo túi mua sắm và túi xách đi qua đi lại, thế giới đã trở về như trước.

Khi hai người thân mật quả đúng thật là thân mật, khi trở lại xe và trở thành một phần của thế giới thực, họ lại cảm thấy hơi choáng váng.

Điền Chính Quốc ngồi ở ghế phụ, vuốt thẳng cổ áo, liếc nhìn Kim Thái Hanh trên đường về trường.

Hắn đã biến lại thành Kim trưởng quan, vẻ mặt lạnh lùng xa cách, nhìn đường chuyên tâm lái xe.

Những nụ hôn mê loạn vừa rồi, giống như không hề liên quan gì đến bọn họ.

Điền Chính Quốc bình tĩnh lại một lúc, đang chuẩn bị bước vào trạng thái, đột nhiên, anh chậm rãi gọi một tiếng Kim trưởng quan.

Kim Thái Hanh nghiêng đầu nhìn hắn, không khỏi bật cười.

Điền Chính Quốc cũng cười, sau khi cười, anh trở lại trạng thái làm việc nghiêm túc thường ngày, cùng hắn trở lại tòa nhà giảng dạy.

Khoảng cách không gần cũng không xa, dường như họ chỉ là những đồng nghiệp bình thường.

Trước khi đi lên tầng ba, Kim Thái Hanh dừng lại quay đầu nhìn anh.

“Thầy Điền.” Hắn muốn đưa tay chạm vào mặt anh nhưng vẫn ngừng tay.

“Tối nay tôi có thể đến nhà thầy được không? Tôi có chuyện muốn bàn bạc với thầy.”

“À, được.”

Hai người đi lên tầng ba, một người bên trái, một người bên phải, mỗi người đều chìm trong dòng người ồn ào.

Thầy Kim là giáo viên chủ nhiệm, trước khi họp phải về lớp để chấn chỉnh kỷ luật và tiến hành kiểm tra định kỳ, sau đó phối hợp với các lớp khác để sắp xếp cho tháng sau.

Thầy Điền là giáo viên tiếng Anh, phải chấm bài, báo cáo tiến độ giảng dạy cho tổ trưởng và thảo luận chi tiết về lớp học mở sắp khai giảng với những thầy cô khác.

Chẳng qua hôm nay thầy Triệu có việc bận nên vội vàng tới tìm anh.

“Thầy Điền, vợ tôi sắp sinh rồi, là sinh đôi!” Người đàn ông trung niên mặt đầy mồ hôi, vừa nói vừa cầm trong tay một tờ giấy trắng có dán tem: “Thầy đổi với tôi hai tiết được không, tôi phải nhanh chóng qua đó, cảm ơn, cảm ơn!”

“Không sao đâu, thầy đi trước đi, để tôi giúp thầy làm thủ tục.”

Thầy Triệu thở phào nhẹ nhõm chạy ra ngoài, đi được nửa đường thì nhớ ra trên tay mình còn cầm thước eke, liền ném vào văn phòng rồi biến mất.

Điền Chính Quốc ký vào đơn, đúng giờ đến lớp, khi mở cửa lớp ra, anh nhìn thấy khuôn mặt u sầu, buồn bã của các học sinh, anh chớp mắt nói: “Tiết này học tiếng Anh.”

“Không phải kiểm tra toán sao?” Học sinh ngồi ở hàng đầu lập tức hưng phấn hẳn lên: “Không có bài kiểm tra ạ?”

“Chắc là hai tuần nữa các em sẽ không gặp được thầy Triệu đâu.” Điền Chính Quốc nói, “Cất sách toán đi, hôm nay chúng ta học từ đơn của Unit 3.”

Mọi người reo hò, bầu không khí nhàm chán trong lớp học lập tức bị cuốn đi.

Trước giờ học, Điền Chính Quốc tùy ý hỏi: “Thầy Kim vừa rồi có tới đây không?”

“Có ạ, sau đó thì đi cùng chủ nhiệm Trần rồi ạ.” Lớp phó học tập trả lời: “Thầy Kim hôm nay rất vui vẻ, nói chuyện với tụi em còn cười suốt. Mấy bạn nữ trong lớp còn chụp lén thầy ấy nữa.”

Có thể không vui vẻ sao?

Điền Chính Quốc gật đầu, bắt đầu viết lên bảng cho bọn họ, vừa xoa cổ vừa nghe âm thanh khởi động máy tính.

Bây giờ là hai giờ, còn hai tiếng rưỡi nữa mới có thể gặp hắn, còn bốn tiếng nữa mới có thể tan sở về nhà.

Tại sao vẫn chưa hết tiết vậy nhỉ?

Yêu là yêu, dạy là dạy.

Sau khi Điền Chính Quốc trở lại trạng thái của giáo viên, anh tiếp tục giảng giải những điểm chính của ngữ pháp, đồng thời ôn lại những điểm kiến ​​thức mà anh đã dạy trước đó.

Lớp số 1 tuy là lớp chọn nhưng thực tế vẫn có nhiều trường hợp học lệch.

Một số học sinh có thể đạt điểm tối đa trong bài kiểm tra toán nhưng chỉ cần đủ điểm qua môn tiếng Anh cũng đã phải cảm tạ trời đất lắm rồi.

Còn có một số người viết văn tiếng Anh hay như tiếng mẹ đẻ nhưng lại không kiểm soát được môn Hóa, điều này khiến thầy Tiểu Hoàng mỗi lần chấm bài đều lắc đầu ngao ngán.

Điền Chính Quốc hiển thị các đề kiểm tra trước đó trong PPT, nhấp vào cái tên được sắp xếp theo điểm của bài kiểm tra gần nhất: “Chu Đều, câu này nên chọn đáp án nào?”

Một cậu bé to lớn đứng phắc dậy, lắc lư một lúc bắt đầu gãi đầu.

“...Chỉ cần dựa trên những kiến ​​thức thầy vừa giảng.”

Chu Đều gật đầu, các bạn học bên cạnh như những con rắn nhỏ, khàn khàn chỉ cậu câu trả lời.

Điền Chính Quốc giả vờ không thấy, lại hỏi: “Chọn cái gì?”

“C.” Cậu bé hoảng sợ nói, “Chọn C!”

Điền Chính Quốc cho rằng bạn học này nhất định lại lén ngủ, xoa xoa lông mày nói: “Lúc nãy giảng bài, thầy đã nói gì nhỉ?”

Lớp phó học tập chỉ thiếu đọc to những dòng ghi chú, lúc này giơ tay lên mà mặt đỏ bừng.

Cậu chàng lẩm bẩm: “Vậy chọn D ạ?”

Mấy bạn học bên cạnh chỉ cậu câu trả lời chỉ hận mài sắt không thành kim.

“Ngồi xuống đi.” Điền Chính Quốc cuộn sách lại, dùng một viên phấn xanh khoanh tròn những trọng điểm trên bảng đen.

Câu trả lời là A.

“Kỳ thật bất kể là bài tập hay bài kiểm tra, cũng chỉ là để đảm bảo các em có thể ghi nhớ kiến ​​thức.” Anh chậm rãi nói: “Nếu bài tập về nhà quá nhiều, buổi tối không làm xong mà đã buồn ngủ thì có thể nói với thầy, chúng ta cùng nhau điều chỉnh.”

Chu Đều xấu hổ nhìn anh, hình dáng chiếc điện thoại di động như ẩn như hiện trong tay áo đồng phục học sinh.

Điền Chính Quốc cảm thấy trong lòng mình như một tấm gương sáng, cũng không bắt quả tang mà tiếp tục lên lớp.

Sau khi hai tiết học kết thúc, anh ôm đồ đạc trở lại văn phòng, tình cờ nghe thấy các giáo viên khác cũng đang phàn nàn.

“Sắp lên 12 rồi, sao còn chơi điện thoại thế?”

“Tôi vừa bắt một đứa đọc tiểu thuyết trong lớp, khuyên cũng đã khuyên rồi, nói nhiều thì người ta lại ngại phiền.”

Cô Trương thấy Điền Chính Quốc đến liền chào hỏi: “Thầy Điền về rồi à? Lúc nãy tôi đi ngang qua lớp số 1 thấy cậu ở trong đó.”

Thầy giáo bên cạnh tiếp tục: “Gần đây có phải có trò chơi nào rất phổ biến không? Tôi thấy bọn trẻ đều mê nó. Tôi nghe nói có một học sinh lớp số 7 nạp một lần vài nghìn tệ.”

“Vài nghìn tệ?” Cô Trương cũng sửng sốt, theo phản xạ nói: “Bây giờ rau xăng giá đắt như vậy, mấy ngàn tệ chúng ta có thể sống được bao lâu?”

Điền Chính Quốc cất túi tài liệu, đóng tủ lại và nói: “Nếu tụi nhỏ tiêu tiền thật, tâm lý cũng sẽ không nỡ.”

“Nhưng thứ đó trên điện thoại đều chỉ là những con số, không có cảm giác quý trọng.”

“Nhưng đã sắp lên 12 cả rồi...”

“Nếu chúng ta thực sự không có biện pháp thì nhờ Kim trưởng quan chỉnh đốn bọn chúng!”

“Hahaha, ý tưởng hay đo!”

Bình thường Điền Chính Quốc sẽ chỉ tự làm việc của mình, nhưng hôm nay nghe họ nói chuyện, tâm trí anh lại đổ dồn về Kim Thái Hanh.

Anh chưa kịp nghĩ ra giải pháp thì giáo viên của tổ bên cạnh đã đến gõ cửa: “Mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi họp nào! Giáo sư Hình đã đến hội trường rồi!”

Các giáo viên đều đáp lại, cười nói bước xuống tầng dưới.

Điền Chính Quốc đi theo họ, đi được vài bước thì thấy Kim Thái Hanh từ dưới lầu đi lên, ánh mắt hai người vừa lúc chạm nhau.

Kim Thái Hanh nhìn anh một cái, thuận theo xoay người đi xuống, hiển nhiên là tới đón anh.

Hai người cùng nhau bước vào hội trường, Điền Chính Quốc lần lượt chào các giáo viên khác, đi đến ngồi ở hàng thứ tư cùng với Kim Thái Hanh.

Anh kể lại chuyện vừa rồi, Kim Thái Hanh chăm chú nghe, gật đầu biểu thị đã biết.

“Hôm qua, trong tiết đại số có học sinh chơi điện thoại di động, bị anh gọi đến văn phòng.” Hắn mở chai nước khoáng, thuận tay đưa cho Điền Chính Quốc: “Nhưng kết quả học sinh đó lại hỏi anh, học toán có ích lợi gì?”

Điền Chính Quốc nhấp một ngụm nước, nghe hắn nói tiếp.

“Cậu nhóc đó hỏi anh, sau khi tốt nghiệp có cần phải tính hàm lượng giác không? Có ai hỏi đến định lý Hyperbol khi đi mua đồ và đi xe buýt không?” Giọng điệu của Kim Thái Hanh rất bình tĩnh, không có chút tức giận nào sau khi bị xúc phạm: “Lúc đó anh suy nghĩ rất lâu, để cho cậu nhóc đó trở về bình tĩnh lại trước, khi nào tâm trạng ổn định rồi lại tìm anh nói chuyện.”

Điền Chính Quốc suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ nói: “Bọn chúng không ở độ tuổi này, cho nên cảm thấy những lời này đều là giả tạo, nghe không hiểu.”

“Thật ra anh đã nghĩ ra một cách.”

Kim Thái Hanh đến gần anh, thì thầm vài câu.

Điền Chính Quốc nghe xong liền sáng mắt lên: “Đây là ý kiến ​​hay. Thầy Kim, sao anh nghĩ ra được?”

“Lúc tan làm về nhà tình cờ nhìn thấy, là trùng hợp.” Kim Thái Hanh lợi dụng tình huống này dựa vào anh, hai người cách nhau rất gần, giống như chuẩn bị cùng xem một bộ phim.

“Nếu được duyệt thì tháng sau có thể áp dụng.”

Giáo sư Hình vừa bước lên sân khấu, ánh đèn mờ đi, mọi người bắt đầu dồn dập vỗ tay, lắng nghe vị giáo sư lớn tuổi chia sẻ kinh nghiệm.

Một tiếng rưỡi không dài cũng không ngắn, nhưng giáo sư lại đọc bản thảo dưới dạng PPT theo kiểu đại học, nghe lâu sẽ dễ buồn ngủ.

Điền Chính Quốc liếc nhìn trò chơi mà giáo viên bên cạnh đang chơi, che miệng ngáp dài.

Kim Thái Hanh vẫn đang ghi chép một cách rõ ràng, trật tự, thậm chí còn thêm phần hướng dẫn tra cứu.

Điền Chính Quốc nhìn một lúc, ở trong bóng tối lặng lẽ đưa tay ra khỏi gấu áo khoác, nắm lấy bàn tay trái của hắn.

Động tác của Kim Thái Hanh vẫn không thay đổi, tay phải vẫn đang viết, nhưng tay trái lại chậm rãi mở ra, nắm chặt lấy tay anh.

Hai người đều có đốt ngón tay thon dài, khô ráo và ấm áp, âm thầm nắm tay nhau, rất lâu không buông ra.

Điền Chính Quốc nắm tay hắn tiếp tục nghe giảng, thỉnh thoảng dùng đầu ngón tay gãi gãi lòng bàn tay hắn, hai người nhìn nhau trong chốc lát.

Cảm giác có người mình thích...thật tuyệt.

Khi tọa đàm kết thúc thì học sinh cũng đã về hết.

Vài năm gần đây Bộ Giáo dục đã thắt chặt kiểm soát, không cho phép các trường tổ chức lớp tự học buổi tối hoặc các lớp học bù vào cuối tuần. Trước đó, giáo viên và học sinh lớp 11, 12 đều có buổi tự học buổi tối tự phát, bắt đầu từ học kỳ này tất cả đều hủy bỏ, đúng giờ tan học lúc năm rưỡi chiều.

Điều này đối với giáo viên đương nhiên là chuyện tốt, họ có thể tan làm về sớm nghỉ ngơi thay vì một mình về nhà lúc đêm khuya.

Thế nhưng, phụ huynh học sinh lớp 11, 12 lại không ngừng kêu khổ, chỉ biết vội vàng đưa con đến các lớp bổ túc, luyện thi khác.

Điền Chính Quốc thu dọn đồ đạc định rời đi nhưng bị Kim Thái Hanh gọi lại.

“Thầy Điền, thầy về trước đi, tôi phải ở lại đợi lấy một ít đồ.”

Anh đứng rất gần, chỉ có hai người mới nghe được giọng nói của hắn.

“Em về nhà trước đợi anh nhé?”

Điền Chính Quốc không biết hắn muốn nói chuyện gì, liền ngoan ngoãn gật đầu.

Anh vừa về thì lập tức dọn dẹp nhà cửa.

Lúc lái xe về nhà, anh còn ngâm nga hát, anh nhớ mình còn dừng lại trước cổng tiểu khu để mua hai túi trái cây.

A Mao được đưa xuống tầng dưới để đi dạo chỉ mang tính tượng trưng, đùa vui còn chưa đã nghiền.

Nhà của Điền Chính Quốc trước giờ rất sạch sẽ, anh có thói quen lau quét nhà cửa và thông gió thường xuyên, thực tế hiện tại đã rất tốt rồi.

Điền Chính Quốc bật đèn phòng khách và cửa ra vào, căn phòng đột nhiên sáng lên, như đang đợi ai quay lại.

Suy nghĩ một hồi, anh cất hết giày thừa vào tủ, đồng thời cũng dẹp hết đống đồ lặt vặt trên bàn, căn nhà lập tức giống như một căn nhà kiểu mẫu, từ trên xuống dưới không tìm ra một khuyết điểm nào.

A Mao chạy khắp nơi, đuôi vẫy điên cuồng.

“Lát nữa anh trai tới, mày không được cọ loạn người ta, có nghe thấy không?”

“Gâu!”

Điền Chính Quốc tìm một chiếc khăn nóng, lau sạch cổ, đầu và chân của nó, sau đó ngồi xổm xuống, tiếp tục cảnh cáo: “Đừng vội lao tới liếm người ta, hiểu chuyện chút đi.”

Con chó lại gâu một tiếng, đến gần ngửi tay anh.

Lúc này Điền Chính Quốc mới phát hiện mình có mùi không đúng, liền kéo cổ áo hít một hơi.

Trưa hôm nay anh được lăn lộn trong vòng tay của thầy Kim, bây giờ toàn thân anh đều là mùi hương của hắn, vậy mà anh không hề nhận ra.

...May mà các giáo viên khác trong văn phòng rộng lượng nên không nhận ra có điều gì bất ổn.

Từ giờ trở đi, hai người có thể dùng chung một loại nước hoa, xem như bạn bè giới thiệu với nhau.

Trong khi anh đang suy nghĩ lung tung thì chuông cửa ở tầng dưới vang lên.

Kim Thái Hanh đứng dưới lầu cầm một tập hồ sơ, dù xuất hiện trên màn hình điện tử có độ phân giải kém thì hắn vẫn rất ăn ảnh.

“Chào buổi tối, Thầy Điền.”

“Chào buổi tối.” Anh vội vàng nói: “Em xuống đón anh.”

Kỳ thực cũng không cần đón, lúc trước giúp anh đăng ký thông tin giáo viên, Kim Thái Hanh đã biết anh ở tòa nào và căn nào.

Nhưng Điền Chính Quốc đã nhịn cả buổi chiều, bây giờ ngay cả việc thay giày cũng không buồn làm, đạp dép lê đi vào thang máy.

Cánh cửa lớn mở ra, giống như hộp quà được tháo dây, hai người lần nữa đối diện với nhau.

Khi cửa thang máy lại đóng lại, hai người còn chưa kịp nhấn nút tầng đã ôm lấy đối phương, lông mi chạm vào nhau rồi nhẹ nhàng hôn môi.

Điền Chính Quốc bị hắn ôm ấn nút tầng, đột nhiên anh muốn ngày mai nghỉ làm.

Không những ngày mai mà ngày mốt, ngày kia cũng không muốn đi làm.

Trước đây anh đã giả vờ bình tĩnh và thờ ơ quá lâu, nhưng giờ đây tất cả tình yêu và sự say mê của anh đều không thể kiểm soát được, khiến anh hoàn toàn không thể nghĩ đến những chuyện khác.

Kim Thái Hanh ôm chặt lấy anh, trước khi mở cửa còn hôn lên trán anh.

“Em có nuôi một con chó, tên là A Mao.” Điền Chính Quốc mở cửa, con chó nghiêm túc đợi sẵn ở cửa, gặp hai người thì gâu một tiếng.

Kim Thái Hanh thay giày, chào hỏi con chó.

A Mao câu nệ cho hắn chạm vào đầu mình, tư thế ngồi rất đoan trang.

“Đúng rồi, thầy Kim muốn nói chuyện gì với em?” Điền Chính Quốc rót cho hắn một ly nước, ra hiệu cho hắn đến ngồi trên sô pha.

Kim Thái Hanh đợi anh cũng ngồi xuống mới lấy tập hồ sơ ra, chậm rãi nói: “Nói chuyện của chúng ta.”

Điền Chính Quốc ngồi thẳng dậy: “Được.”

“Thầy Điền.” Kim Thái Hanh nói ra những lời này vẫn có chút ngượng ngùng.

“Anh thực sự rất thích em.”

“Không phải chỉ là muốn vui chơi qua đường.”

Khi bày tỏ, hắn nói rất chậm nhưng từng lời nói đều có sức mạnh rất lớn.

“Nếu chúng ta yêu nhau, anh sẽ rất nghiêm túc, sẽ quan tâm đến mọi thứ liên quan đến em.”

Điền Chính Quốc nhìn hắn, một lúc sau mới nói: “Em cũng rất thích anh.”

Rõ ràng trong lòng đã nói câu này vô số lần, cũng đã nhiều lần nghe diễn viên trong phim truyền hình lặp đi lặp lại.

Nhưng lúc tự mình nói ra lại có cảm giác trong sáng và thuần khiết đến mức tưởng chừng như thời gian đột ngột dừng lại.

“Thầy Kim, em muốn cùng anh có tương lai.”

Em là người yêu của anh, anh là người yêu của em, chúng ta sẽ có một tương lai vô cùng vô tận.

Ánh mắt Kim Thái Hanh nóng rực, nhưng hắn vẫn kiềm chế cúi người hôn lên môi anh, mở túi đựng tài liệu ra.

“Đây là thẻ ngân hàng và sổ tiết kiệm của anh.”

Điền Chính Quốc chớp mắt, nhìn hắn lấy từng tập tài liệu ra.

“Thầy Điền, anh biết hiện tại đồng tính không thể kết hôn.”

“Nhưng anh hy vọng em có thể tin tưởng anh.” Người đàn ông cúi đầu chậm rãi mở cuốn sổ tiết kiệm cũ ra, giọng nói có chút khô khốc.

“Nghề giáo tuy rất ổn định nhưng thu nhập thực sự không nhiều.”

“Anh không đủ tiền mua nhà nên hiện tại phải ở nhà thuê, bình thường cũng sống rất tiết kiệm”.

“Đây là 4,23 triệu anh đã đầu tư và tiết kiệm, cho dù sau này chúng ta có chuyện gì xảy ra, anh cũng có thể chăm sóc cho em.”

Điền Chính Quốc không ngờ hắn sẽ thổ lộ đến mức này, ngơ ngác nói: “Thầy Kim...”

“Kỳ thực nhà có thể mua, nhưng sẽ rất nhỏ, mua xong cũng sẽ không có đường lui nào.”

Kim Thái Hanh ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói rất nhẹ nhàng.

Bất kể là ham muốn hay niềm yêu thích khi yêu, hắn đều muốn thỏa mãn anh bằng tất cả những gì hắn có và là người yêu duy nhất của anh.

“Thầy Điền, đây là lần đầu tiên anh yêu đương nên chưa có kinh nghiệm.”

“Anh biết mình làm chuyện này rất đột ngột, nhưng anh chỉ muốn nói với em rằng, sau này dù có chuyện gì xảy ra, anh đều sẽ ở bên cạnh em, em có thể tin tưởng và dựa dẫm vào anh.”

“Anh thực sự rất thích em, thích rất nhiều.”

Điền Chính Quốc xoa xoa trán, cười một hồi mới bất đắc dĩ nói: “Đây cũng là lần đầu tiên của em.”

Kim Thái Hanh có chút kinh ngạc: “Là lần đầu tiên sao?”

“Không giống sao?”

“Cũng không phải.” Kim Thái Hanh nhanh chóng nói, “Nhưng em tốt như vậy, anh tưởng có nhiều người theo đuổi em.”

“Cũng có.” Điền Chính Quốc gật đầu: “Nhưng những người đó không có cách nào khiến em động lòng.”

Kim Thái Hanh dừng lại, nhìn anh ngại ngùng không hỏi.

Điền Chính Quốc biết hắn đang suy nghĩ gì, mỉm cười đặt tay hắn lên ngực mình.

“Thầy Kim làm em vô cùng động lòng.”

Ngay từ cái nhìn đầu tiên đã động lòng cực kỳ.

Người đàn ông nhếch môi mỉm cười, sau đó lại tiến tới hôn lên môi anh.

Hắn đặt cuốn sổ ngân hàng sang một bên, lấy ra thêm hai phần văn kiện.

“Đây là kế hoạch chi tiết đầu tư vào ngoại hối và cổ phiếu của anh, anh đã từng chọn những phương án mạo hiểm, nhưng bây giờ anh đã gặp được thầy Điền, anh sẽ đi theo hướng an toàn.”

Điền Chính Quốc im lặng nghe hắn nói, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Anh thích Kim Thái Hanh, bởi vì hắn vừa có tấm lòng chân thành vừa là người đàn ông quyến rũ.

Bây giờ nếu muốn tìm người có cả hai thứ này cùng một lúc e là không nhiều.

“Đây là tiền để dành mua nhà, khoản dự phòng chưa từng động tới.”

Kim Thái Hanh cho anh xem từng tài liệu một, cuối cùng lấy ra một tấm ảnh đã ố vàng.

“Đây... là hoàn cảnh của gia đình anh.”

Điền Chính Quốc cau mày nhận lấy bức ảnh đã được dán lại bằng băng dính.

Một nhà ba người bị chia cắt, cha mẹ mỉm cười rạng rỡ còn thiếu niên thì có vẻ gò bó.

“Năm mười tám tuổi anh đã cắt đứt quan hệ với họ, đến giờ vẫn chưa từng qua lại.” Kim Thái Hanh cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Anh nghĩ trước khi yêu đương thì tốt hơn hết là nên giải thích rõ ràng chuyện này.”

Đã mười năm rồi.

Điền Chính Quốc dùng đầu ngón tay vuốt ve vết rách trên bức ảnh, chậm rãi nói: “Thầy Kim sợ em sẽ để ý chuyện này.”

Kim Thái Hanh gật đầu.

Trong lòng hắn luôn để ý đến sự gãy vỡ này, cảm thấy đây là một vết sẹo xấu xí không thể nói ra.

Thế nên anh đã bày tỏ sự chân thành của mình, bộc lộ tất cả mọi chuyện, không biết làm cách nào để giữ anh lại.

“Không có sự chúc phúc của cha mẹ...có vẻ không tốt lắm. Trước khi gặp em, anh không biết mình sẽ thích người cùng giới, họ cũng không biết chuyện đó, chỉ sợ biết rồi họ cũng sẽ không chấp nhận.” Kim Thái Hanh lúng túng nói: “Thầy Điền có để ý không?”

Điền Chính Quốc vẫn đang nhìn cậu bé có sắc mặt nhợt nhạt trong bức ảnh.

“Kim Thái Hanh, lúc đó đã xảy ra chuyện gì?”

Đây là lần đầu tiên anh gọi thẳng tên của hắn.

Kim Thái Hanh bình tĩnh lại, ngắn gọn nói: “Ý muốn khống chế.”

“Cha mẹ anh, có ham muốn kiểm soát rất đáng sợ.”

“Họ đều là giáo sư nên đều hết lòng tin tưởng vào những điều mà họ biết, không chấp nhận bất kỳ sự bác bỏ hay thay đổi nào.”

Từ những việc nhỏ nhặt như cách đi đứng, thứ tự ăn trái cây, rau củ và thịt cá khi ăn, lớn hơn thì là sự lựa chọn đối với học nghiệp và nghề nghiệp của hắn, tương lai hắn sẽ kết hôn với ai, khi nào và ở đâu, kết hôn xong thì sinh bao nhiêu đứa con, tất cả đều nhất quyết không cho hắn bất cứ sự lựa chọn nào.

“Sau khi sinh anh ra thì quan hệ giữa hai người họ rất tệ, thường xuyên tranh chấp, cãi vã. Sau đó, họ đơn giản trút hết tất cả tức giận lên những quy tắc này.”

Suốt mười tám năm qua, hắn không biến thành quái vật giống bọn họ, quả thật là kỳ tích.

Kim Thái Hanh đã lâu không nói chuyện này với ai, sự mềm mại trong nội tâm hắn cũng dần dần được giải phóng.

“Khi đó, thầy Tiểu Hoàng ở đối diện nhà anh, ngày nào cũng gọi anh đến nhà để chơi với các bạn khác. Chỉ khi đó anh mới bớt ngạt thở một chút và biết được mình là ai.”

“Anh biết ơn cậu ấy.”

Điền Chính Quốc đặt bức ảnh trong tay xuống, không nói một lời ôm chặt lấy hắn.

“Kim Thái Hanh.” Anh siết chặt cánh tay, cảm giác được đối phương khẽ run lên.

“Mấy năm qua, một mình anh trải qua những chuyện này hẳn là rất khó khăn.”

Người đàn ông mạnh mẽ, cao lớn nhưng cũng rất yếu đuối.

Hắn ôm Điền Chính Quốc một lúc lâu, chờ đợi cảm xúc bi thương từ từ tan biến.

“Anh rất nhớ họ.” Kim Thái Hanh nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Anh vốn không nên nhớ họ, nhưng vẫn rất nhớ.”

Hắn đã muốn nói những lời này từ lâu, dù là nói với một người đàn ông vô gia cư trên đường thì nỗi phiền muộn trong lòng hắn cũng sẽ vơi bớt, thế nhưng mười năm qua, anh vẫn không đợi được người nào thích hợp.

Bây giờ... có vẻ như hắn đã đợi được rồi.

Điền Chính Quốc không đành lòng buông hắn ra, ôm dọc theo lưng hắn, một lúc sau mới cẩn thận giúp hắn thu dọn đồ đạc, lại rót cho hắn một cốc nước.

Kim Thái Hanh ngồi ở chỗ đó nhìn anh, không quản Điền Chính Quốc đi tới đâu, ánh mắt cũng sẽ dõi theo anh.

Điền Chính Quốc bưng đĩa trái cây ra, bình tĩnh nói: “Yên tâm đi, thầy Kim, em không để ý những chuyện này.”

“Vậy... em có bằng lòng ở bên anh không?”

Điền Chính Quốc ngồi bên cạnh, nghiêng người hôn lên khóe môi hắn.

“Buổi trưa suýt nữa đã cắn nát môi em rồi, bây giờ còn hỏi em có bằng lòng không?”

Kim Thái Hanh đưa tay sờ lên môi anh “Sưng rồi à?”

“Không có, hơn nữa em rất thích.” Điền Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm: “Em tưởng anh có chuyện nghiêm túc muốn nói, cả buổi chiều em đều chút hoảng sợ.”

“Chuyện quá khứ đã là quá khứ, từ nay về sau em sẽ ở bên anh.”

Nói đến đây anh dừng lại một chút, đột nhiên nghĩ đến chuyện ở phòng thí nghiệm mình đã làm trước khi chuyển trường.

Sau khi suy nghĩ vài giây, anh vẫn không nói ra.

Dù sao thì cũng kết thúc rồi.

Kim Thái Hanh nhận được sự đáp lại, trong mắt đầy ý cười.

Lúc đứng lên hắn đột nhiên nói: “Thầy Điền, có thể để anh ôm em giống buổi trưa một lát rồi mới đi không?”

Điền Chính Quốc đỏ hết cả mặt, đứng dậy đi đến chỗ công tắc, tắt hết toàn bộ đèn trong nhà.

Hai người bị vây trong bóng tối, mò mẫm ôm chặt lấy nhau lần nữa, giống như xương và thịt bị dính chung một chỗ.

Điền Chính Quốc được Kim Thái Hanh ôm vào trong ngực, đầu tiên là vùi mặt vào cổ hắn, sau đó ngẩng đầu hôn lên môi hắn.

Hóa ra hôn môi là chuyện vui sướng như vậy.

​Cảm xúc nho nhỏ bị phóng đại, mười ngón tay vuốt nhẹ hai má, hô hấp ấm áp cũng trở nên cực kỳ mỹ diệu.

Hai tay Kim Thái Hanh siết chặt vòng eo của anh, nửa ngày mới trầm giọng nói: “Thầy Điền thực sự mềm quá.”

Điền Chính Quốc nghĩ thầm, em tập yoga đã bốn năm rồi đó, sau này cho anh hưởng đủ.

Anh vùi người trong vòng tay của hắn không chịu rời đi, âm thanh có chút khàn khàn: “Thầy Kim muốn đêm nay mở quà hay là để từ từ rồi mở?”

Kim Thái Hanh cúi xuống hôn lên vành tai của anh, cười nhẹ nỉ non bên tai anh.

“Không cần gấp, sau này còn nhiều thời gian.”

Nếu như hôm nay muốn ở lại nhà anh, thời gian phỏng chừng không đủ, dù sao cũng phải tìm một dịp cuối tuần.

Điền Chính Quốc nhẹ giọng đáp lại, bàn tay vẫn còn thăm dò hình dáng cơ ngực của hắn.

Bọn họ thân mật đến mức chỗ nào đó có chút cứng, chỉ có thể ôm nhau chờ phản ứng sinh lý qua đi, chỉnh sửa quần áo xong mới đi bật đèn.

“Anh về nhé.”

“Được, em tiễn anh.”

Một đường tiễn từ cửa nhà đến cửa thang máy, lại từ thang máy tiễn đến dưới tầng.

“Em lên nhà đi thôi.” Kim Thái Hanh giúp anh sửa lại mái tóc ngổn ngang, “Ngày tháng sau này còn rất dài, ngày mai gặp.”

Điền Chính Quốc bị gió đêm thổi phục hồi tinh thần, vẫy vẫy tay quay người về nhà.

Không được, mới yêu thôi mà đã như vậy quả thực không có tiền đồ, còn muốn kề cận không để người ta về.

Anh vỗ vỗ mặt mình, đầu tiên là đi tắm, giặt quần áo, sau đó về phòng ngủ nghe VOA.

Nghe nửa ngày nhưng lại thất thần, còn muốn gửi tin nhắn cho hắn.

...Dính lấy nhau từ giữa trưa đến tận tối muộn, bây giờ lại nhắn tin có phải không thích hợp lắm không?

Đang nghĩ như thế, điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Điền Chính Quốc chỉ mất một giây liền nghe điện thoại, tính thận trọng cũng quên mất.

“Thầy Kim?”

“Anh về đến nhà rồi.” Bên kia vang lên tiếng tra chìa khóa mở cửa, hắn không nhanh không chậm nói, “Em ngủ chưa?”

“Vẫn chưa ạ.”

“Thật là kỳ quái.” Kim Thái Hanh nhàn nhạt, “Rõ ràng nửa giờ trước anh vừa ôm lấy em, thế mà bây giờ anh lại nhớ em đến hoảng loạn.”

Điền Chính Quốc cầm điện thoại bằng cả hai tay, nhỏ giọng nói: “Thầy Kim, em cũng thế.”

“Anh vừa đi, em đã rất nhớ anh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vui#về