Chương 11: Sự mệt mỏi giấu trong lòng nhiều năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bạch Thuần! Đứng lại!"

Tiếng gọi của Lục Kiều Chi vang lên phía sau, dần nhỏ đi và cuối cùng khuất hẳn. Nhưng trong tâm trí Bạch Thuần, âm thanh đó vẫn còn vang vọng, như một nhát dao khắc sâu vào trái tim.

Cô chạy, chạy mãi mà không dám dừng lại. Cô không thể đối mặt với người ấy, không đủ dũng khí để nhìn vào ánh mắt đó. Sự hèn nhát xâm chiếm lòng cô, đè nặng tâm hồn cô.

Cô đang trốn chạy khỏi chính mình.

Người con gái xinh đẹp ấy ngồi thụp xuống, dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo. Cô ôm mặt trong hai bàn tay, những ngón tay mảnh khảnh run rẩy. Trái tim cô đập nhanh, từng nhịp như nện vào lồng ngực. Một cảm giác đau đớn, nghẹn ngào xâm chiếm lấy toàn thân cô. Hơi thở gấp gáp, nặng nề như muốn xé toạc lồng ngực.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ ửng lên, nơi khóe mắt cay xè, như muốn bật khóc. Nhưng khóc dường như đã trở thành một thứ quá xa lạ với cô.

Có lẽ cô đã quen với việc tạo ra một lớp vỏ mạnh mẽ, vững chắc suốt bao năm qua. Cô cố gắng tỏ ra là người kiên cường, nhưng trong thâm tâm, cô chỉ là một con người, một người có hỉ, nộ, ái, ố. Không ai trên đời này chưa từng trải qua cảm giác đau đớn đến mức muốn bật khóc.

Nhưng giờ đây, khóc cũng trở thành một điều xa xỉ với Bạch Thuần. Bởi cô đã gồng mình lên quá nhiều lần, đến mức quên mất khóc là gì.

Có lẽ, cô chưa bao giờ được sống là chính mình. Từ nhỏ, ba cô đã gieo vào tâm hồn non nớt ấy rằng cô là người thừa kế tương lai của Bạch gia. Cô phải xuất sắc hơn bất kỳ ai khác, không được phép thua kém một ai.

Những khóa học thêm hằng ngày, những chồng bài tập chất cao như núi không bao giờ có điểm dừng. Số lần cô gặp gia sư và giáo viên trong tuần còn nhiều hơn gặp ba mẹ.

Họ không biết rằng, cô từng mắc chứng trầm cảm ở tuổi mới lớn do áp lực học tập quá nặng nề. Ban đầu, cô không nhận ra sự bất thường, nhưng rồi một ngày, cô nhận ra rằng mình đang chìm trong bóng tối của chính mình.

Cô lén lút đi gặp bác sĩ tâm lý. Người đó nói rằng cô bị trầm cảm khá nặng và cần phải điều trị trong thời gian dài. Nhưng cô lấy đâu ra thời gian chứ?

Chỉ mười phút nữa thôi, cô phải có mặt ở buổi học phụ đạo tiếp theo. Lịch trình học tập dày đặc đã vắt kiệt sức lực của cô, làm gì có thời gian mà điều trị trầm cảm?

Sau buổi học đó, cô lặng lẽ cầm tờ giấy khám bệnh về nhà. Ba cô đang ngồi xem bảng điểm, và khi thấy cô về, ông vui vẻ nắm tay cô, nói rằng cô lại đứng nhất.

Cô nhìn ba, nở một nụ cười. Nhưng nụ cười đó không mang chút gì vui vẻ. Cô muốn nói với ba mẹ rằng cô đang bị trầm cảm. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt vui vẻ và tự hào của ba, cô lại không thể thốt ra lời.

Những lúc mệt mỏi, khi bài tập chồng chất như núi, cô cầm bút và ghì chặt nó xuống tờ giấy trắng. Cô không nhận ra rằng tâm lý của mình đang trong tình trạng bất ổn do áp lực quá nặng nề.

Điều duy nhất thúc đẩy cô chính là ánh mắt kỳ vọng của gia đình, của dòng họ. Những ánh mắt đó như những con dao vô hình, ép cô vào căn bệnh trầm cảm đáng sợ. Nó ăn mòn tâm hồn ngây thơ của cô, đến mức cô từng nghĩ đến chuyện tự tử.

"Con mệt mỏi lắm rồi!"

Là câu nói mà cô, Bạch Thuần, từng mong muốn được thốt ra với ba mẹ khi còn là cô học sinh tiểu học mà người ta tưởng rằng sẽ vô cùng tươi vui và trong sáng.

Cô như một diễn viên thực thụ, ba mẹ là đạo diễn và biên tập. Cuộc đời cô như một vở kịch, diễn xuất của cô ngày càng xuất sắc, vai diễn ngày càng đa dạng và khó khăn hơn.

Cô diễn giỏi đến mức cô tưởng rằng đó chính là bản thân mình. Nhưng khi cô nhận ra và muốn sống thật với chính mình, cô lại bị coi là kẻ có bệnh. Thật buồn cười.

Cảm xúc của Bạch Thuần giống như một quả bóng bay lẽ ra nên được tự do bay cao trên bầu trời, nhưng lại bị ai đó cố ý dùng lực ghìm chặt xuống mặt nước. Quả bóng vốn dĩ không thuộc về môi trường nước, nhưng lại bị ép buộc phải chịu đựng sự nhấn chìm, cố gắng nổi lên nhưng không thể nào thắng được sức mạnh đang đè nén nó. Lực ép đó như thể là những kỳ vọng và áp lực của gia đình, không ngừng đè nặng, khiến quả bóng ngày càng căng cứng, cho đến khi nó không thể chịu nổi và nổ tung. Giống như tâm hồn của Bạch Thuần, dồn nén đến mức bùng nổ mà không thể thoát ra.

Cách diễn đạt này nhấn mạnh rằng có một sức mạnh ngoại lực (người cố tình ghìm bóng) khiến quả bóng không thể bay lên, giống như cách mà Bạch Thuần bị áp lực gia đình đè nặng.

Nhưng rồi cô đã vượt qua tất cả.

Cô không khóc, không cười.

Cô trở nên vô cảm.

Cô tự tạo cho mình một lớp vỏ mạnh mẽ để che đi nỗi đau và tổn thương sâu kín trong lòng. Chỉ mình cô biết nỗi đau đó sâu sắc đến nhường nào.

Cô thích Lục Kiều Chi, điều đó là thật. Nhưng thích không đồng nghĩa với yêu. Trước đây, cô đã nhầm lẫn hai khái niệm này.

Giờ đây, cô muốn khóc, nhưng khóc lại khó quá. Cô cố gắng đẩy mọi cảm xúc ra ngoài, muốn khóc để quên đi mọi muộn phiền.

Người ta nói rằng: "Chỉ những kẻ yếu đuối mới khóc. Kẻ mạnh mẽ sẽ không bao giờ làm điều ngu ngốc đó."

Nhưng tôi nghĩ rằng, khóc là một cách để trút bỏ đau đớn, mệt mỏi. Người ta nghĩ chỉ có con gái mới khóc, nhưng sai rồi. Con trai cũng khóc, chỉ là họ không khóc trước mặt bạn thôi.

Và giờ đây, Bạch Thuần cũng vậy. Cuối cùng, cô cũng khóc. Những giọt nước mắt thi nhau lăn dài trên má. Cô khóc, không phải vì Lục Kiều Chi, mà vì cuộc đời của chính mình. Cô buồn cho số phận hẩm hiu như một vở kịch đã được định đoạt từ trước.

Trong lúc chạy đi, cô vô tình lạc vào một căn phòng trống, có lẽ là phòng chứa đồ của công ty.

Trong căn phòng nhỏ hẹp, chỉ còn tiếng khóc nức nở của Bạch Thuần vang lên. Cô ngồi co ro, dựa vào tường, đầu cúi thấp, hai tay ôm lấy đầu gối, lòng trĩu nặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro