Nước mắt bồ công anh! Chap 1-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: Nước mắt bồ công anh.

Tác giả: Tanpopo

Thể loại: Tình cảm hiện đại

Tình trạng: đang viết

Nguồn: zing

*******

“Có những tình yêu… đơn thuần chỉ là tình yêu

Có những tình yêu từ khi ra đời đã trở thành…. tri kỉ

Có những tình yêu đủ sắt son để vượt qua cả khoảng cách khắc nghiệt của thời gian và không gian…

Và… cũng có những tình yêu… đủ mãnh liệt để trở thành sự sống, trở thành nỗi ám ảnh khôn nguôi suốt cả cuộc đời….”

*******

CHAP 1: TÌNH CỜ HAY ĐỊNH MỆNH?

“ Nếu định mệnh trên thế gian này là có thật, thì em tin định mệnh đó chính là anh…”

_ Ơ! – Bảo Linh ngạc nhiên nhìn con bạn thân- Không phải đang có cuộc họp của các lớp trưởng à?

_ Lớp trưởng? Bao giờ?- Linh Đan cũng ngạc nhiên không kém

_ Khoảng 10 phút, có lẽ là vậy! Thế nãy giờ mày ở đâu?

_ 10 phút? Thôi chết rồi!- Đan vừa nói vừa chạy ra khỏi lớp. Nếu nãy giờ không ngồi thả hồn nơi vườn sau của trường thì đâu tới nỗi.

_ Ôi! Kiểu này thì nghe mắng là cái chắc!- Đan tiu nghỉu

……

_ Thưa thầy, em có mặt!- Đan bước vào chào thầy bí thư, khuôn mặt đỏ bừng vì nóng và mệt.

_ Cô muộn 10 phút rồi đấy quí cô nương!- Thầy bí thư bực dọc định mắng nhưng nhìn vẻ hối lỗi cùng hơi thở đứt quãng vì mệt của cô học trò cưng thì không đành

_ Em xin lỗi!

_ Thôi vào đi, không tôi đuổi ra đấy!- Thầy khẽ lắc đầu cho qua

_ Cảm ơn thầy!- Cô bé vội vàng cảm ơn rồi tìm chỗ ngồi

…5 phút…10 phút….15 phút….

Haizz, cuối cùng thì buổi họp cũng trôi qua trong sự nhẹ nhõm của mọi người. Linh Đan uể oải chào thầy rồi khó nhọc ôm chồng sách về lớp để chuẩn bị cho buổi học.

Trời nắng gắt…

Chồng sách nặng…

Vừa bước lên tới lầu 3 mà Đan cứ ngỡ đã leo lên tới đỉnh Everest rồi! Cô bé vui mừng còn hơn bắt được vàng.

Vậy mà vừa bước qua khúc cua thì…

_ Aiiii….A….Ối….Bịch….

Linh Đan chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy mình nằm “ đo đất” rồi. Dù đau đến điếng người nhưng cô bé cũng chẳng phản ứng gì mà chỉ lo tìm cách để thoát khỏi tình trạng dở khóc dở cười này.

_ Không sao chớ?- Một giọng nói trầm ấm, điềm tĩnh vang lên khiến Đan giật mình.

Cô bé vội ngước lên sau khi đã lấy lại được bình tĩnh. Trời! Đan như đứng tim. Không phải vì chấn động sau khi té mà là bị “sét” đánh trúng thì phải. Bởi người trước mặt cô bé muốn lạ cũng chẳng lạ được. Vương Gia Huy- “đứa con” của sự tài năng, là niềm tự hào của ngôi trường Nam Phương này!

_ Này, không bị sao đấy chứ? Lên tiếng đi! Sao bạn cứ ngây ra mãi thế?- Huy khẽ cau mày.

_ Àh!- Tới lúc Đan mới chợt tỉnh, cảm thấy ngượng vì khuôn mặt ngây ngô của mình từ nãy giờ- Không, tôi không sao!- Cô bé bối rối đỏ mặt, đoạn cuối xuống định nhặt sách nhưng … nó đã nằm yên vị trên tay “ kẻ-đáng-ghét-nhưng-không-ghét-nổi-kia”…

_ Lại là bạn à?- Huy lẩm bẩm

_ Sao?

_ Không có gì! Vậy bạn về lớp đi, sắp muộn rồi!- Cậu nhóc nghiêng đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ bừng, lấm tấm mồ hôi của Đan, ánh mắt thấp thoáng nét cười.

Linh Đan vịn tường đứng dậy, ngượng ngùng mỉm cười với người đối diện. Nhưng vừa rời tay khỏi tường, định đưa ra đỡ lấy chồng sách thì đột nhiên cô bé cảm thấy dường như cái chân không còn trên cơ thể mình nữa. Lại một lần nữa Đan khuỵu xuống.

_ Đau quá!- Cô bé ôm vội lấy cổ chân mình, cố mím chặt môi để không phải bật khóc

Huy giật mình, để vội chồng sách sang một bên

_ Đưa tôi xem! Hình như bị bong gân rồi! Có lẽ là do cái này!- Huy liếc vội về phía đôi cao gót 5 phân

_ Tại bạn thì có! Đừng đổ thừa như thế! Chẳng quân tử tí nào!- Cô bé không vừa đáp lại!- Ái! Đừng đụng vào!

_ Đau lắm à?

_ Vâng!!!!!

_ Vậy thì…- Đan chỉ nghe cậu nhóc nói bấy nhiêu thì đã bị bế xốc lên….

_ Này! Tôi tự đi được mà!- Đan đập khẽ vào người Huy, xấu hổ vì những ánh nhìn tò mò xung quanh

_ Đứng còn chả được mà đòi đi! Bộ bạn có thể bay như “người dơi” hả?- Cậu nhóc nở nụ cười hiếm hoi

_ Nhưng thế này thì… xấu hổ lắm!

_ Giờ còn tâm trạng để xấu hổ nữa cơ đấy! Đừng la hét nữa!

_ La hét hồi nào chớ?- Đan khẽ lầm bầm

Lại một lần nữa, Huy bật cười vì khuôn mặt phụng phịu rất Đan kia.

Cảm giác này thật lạ! Chưa bao giờ cậu nhóc trải qua cái cảm xúc lạ lẫm này cả. Ước muốn che chở cho người con gái bé nhỏ này khiến Huy bối rối. Bộ não ngàn vàng đang cố gắng phân tích nhưng… dường như bất lực!

Nắng đang nhảy múa, nhảy múa trong con tim đang loạn nhịp của ai kia!!!!!!!

*******

CHAP 2: CÔ TIỂU THƯ BÍ ẨN

“ Cuộc sống này có quá nhiều điều bí ẩn! Anh không bận tâm về điều đó! Nhưng em thì khác! Em luôn khiến anh phải tìm ra đáp số, phải quẩn quanh trong những bài toán hóc búa của chính em….”

_ Ổn rồi! Giờ em nên về sẽ tốt hơn! Đừng đi lại nhiều khi không cần thiết! Chị sẽ xin giúp em được nghỉ ngay hôm nay!

_ Cảm ơn chị! Nhưng giờ em…

_ Tôi sẽ đưa bạn ấy về! Phiền chị xin phép giúp!- Huy ngắt lời Đan, giọng nói khiến cô y tá trẻ liêu xiêu không ít!!!!!! (Hix…)

_ Được thôi!- Giọng cô có vẻ không vui

_ Cảm ơn!- Nói rồi Huy quay sang bế Đan ( vẫn chưa hết ngơ ngác) đi thẳng

…..

_ Nhà bạn ở đâu?

_ Ngoại ô!

_ Ngoại ô? Cũng không xa lắm!- Huy nói rồi chăm chú lái xe, không nói gì thêm nữa.

Không khí ngột ngạt khiến Đan thấy không mấy thoải mái. Cô bé quay mặt ra cửa xe, ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Trong lành và thơ mộng đến lí tưởng.

_ Dừng lại đi!

_ Hả?

_ Đến nhà tôi rồi!

_ Nhà bạn?

Huy ngạc nhiên ngước nhìn ngôi nhà trước mặt. Một ngôi biệt thự rộng lớn, sang trọng, hài hòa một cách đặc biệt giữa lối kiến trúc cổ điển phương Đông và hiện đại phương Tây. Cậu vội nhìn sang người con gái bên cạnh, ánh mắt thoáng vẻ khó hiểu. “ Trông cô ấy chẳng có vẻ gì là một tiểu thư, một công chúa đang sống trong ngôi biệt thự sang trọng này cả”

_ Đây là nhà bạn?- Huy nghi ngờ

_ Tất nhiên!- Đan nhìn Huy, đôi mắt như muốn nói “ Tôi biết bạn đang nghĩ gì”

Thực sự rất khó để tin điều này. Đan không có vẻ kiêu kì của một công chúa, không có sự chải chuốt của những kẻ lắm tiền, không phô trương như một tiểu thư đỏng đảnh. Cô bé hoàn toàn giản dị theo đúng nghĩa của nó. Cái duy nhất mà sự danh giá của gia đình mang lại cho Đan đó chính là vẻ lạnh lùng cố hữu. Không khó để tiếp xúc với cô bạn nhỏ này, nhưng để tới gần với cô ấy là một điều hết sức khó khăn. Không những thế ở Đan luôn toát ra một luồng hào quang khiến người khác dù không muốn cũng phải ngước mắt nhìn. Mà những điều như thế đâu dễ để nhận ra!!!!!!!

Khẽ cười nhìn khuôn mặt ngẩn ngơ của Huy, Đan không nói thêm gì, chỉ bước ra khỏi xe, lò cò tới bấm cái chuông ở cổng. Có người ra mở cửa, chắc là người giúp việc

_ Sao con lại về giờ này!- Ánh mắt bà nhìn Đan thật hiền

_ Con gặp một chút tai nạn ** ạ!

_ Tai nạn hả? Sao lại thế? Con không sao chứ?- Bà ** hoảng hốt cả lên

_ Con không sao đâu mà. ** đừng lo lắng quá thế!

_ Để ta dìu con vào nhà!

Tới lúc này Huy mới giật mình, bình tĩnh trở lại

_ Bà để con giúp cô ấy cho!- Huy lên tiếng đề nghị

** Hà nhìn cậu thanh niên trước mặt đầy ngạc nhiên rồi đưa ánh nhìn về phía cô chủ. Khi thấy Đan bối rối gật đầu thì bà mới lùi lại.

Tất nhiên những điều đó không thể thoát khỏi ánh mắt Huy. Càng lúc cô bạn bé nhỏ này càng khiến cậu thêm tò mò…

*******

CHAP 3: QUÁ KHỨ CỦA NHỮNG NỖI ĐAU (1)

“ Nỗi đau, phải chăng luôn song hành cùng hạnh phúc"

Thật ra trong ngôi nhà ấy không có gì đáng sợ như Huy nghĩ. Cách bài trí, nội thất trong đó đều tương xứng với vẻ bề ngoài lộng lẫy của nó. Một bộ sofa tông màu đen trắng nổi bật lên trên nền thảm trải sàn. Thực sự rất ấn tượng!

Nhẹ nhàng đặt Đan xuống ghế, Huy ngồi về phía đối diện

_ ** cho con hai cốc nước nha **!

Còn lại hai người trong phòng khách, Đan khẽ lên tiếng:

_ Cảm ơn!

_ Không có gì! Ngôi nhà…uhm, thật khó để diễn tả. Rất thu hút!

_ Là ước mơ và cũng là thiết kế đầu tiên của ba và mẹ tôi đấy!

_ Cả hai đều là kiến trúc sư?

Linh Đan gật đầu, đôi mắt bất ngờ trở nên xa xăm. Một ánh mắt buồn nhưng một cái buồn rất đẹp. Chính cái nhìn đó đã làm cho trái tim băng giá của Huy phải rung lên, thổn thức.

_ Chắc hai bác là những tên tuổi tiếng tăm trong giới kiến trúc?

_ Không! Chẳng ai biết gì về họ cả!

Huy nhíu mày, khó hỉu. Cô bé này luôn làm cho cậu phải suy nghĩ, chẳng bao giờ đoán được cả…

_ Bởi đây là thiết kế đầu tiên và cũng là cuối cùng của họ!- Đan trả lời câu hỏi trong ánh mắt Huy

_????

_ Mong ước thành công, mong ước danh lợi… cũng như bao người ba mẹ cũng mong như thế. Nhưng trên hết là một mái ấm gia đình, đặc biệt là khi có tôi, ước mơ ấy càng mãnh liệt hơn bao giờ hết. Vậy mà cuộc đời thật không bao giờ hoàn hảo!- Cô bé mỉm cười buồn

_ Thế chuyện gì đã xảy ra?

Đan không trả lời mà chỉ ngồi nhìn Huy hồi lâu, chợt giật mình khi nhận ra hôm nay mình đã nói rất nhiều. Chưa bao giờ cô bé như thế này cả! muốn ngừng lại nhưng có cái gì đó thôi thúc khiến Đan tiếp tục….

_ Ba không thể tiếp tục khi bên cạnh ba không còn.. có mẹ?

_ “ Không còn có mẹ…”- Huy lặp lại như một cái máy- Vậy??????????

_ Hãy tin vào những gì bạn đang nghĩ! Mẹ tôi mất rồi!

_ Xin lỗi!- Cậu nhóc lúng túng khi hiểu mình đã đi xa quá giới hạn cho phép, và hơn cả là đã khơi dậy vết thương lòng của cô bạn nhỏ kia

_ Tại sao bạn phải xin lỗi chứ! Chỉ là sự thật thôi mà! Với lại cũng đã 17 năm rồi!- Cô bé lại cười nhưng nụ cười lại càng thêm thê lương

_ Lẽ nào…

_ Mẹ mất khi tôi chưa đầy một giờ tuổi. Họ chỉ cứu được tôi còn mẹ thì không…

Huy không biết nói gì hơn, đôi khi sự im lặng lại là sự an ủi tốt nhất. Phần vì cậu nhóc lúng túng khi thấy nơi khóe mi Đan lấp lánh nhưng giọt nước. Nhưng chỉ rưng rưng mà thôi, tuyệt nhiên không rơi xuống…

_ Xin lỗi! Đã để bạn nghe những gì không đâu!

_ Đừng nghĩ như thế!

_ Tất cả chỉ tại tôi mà thôi….

_ ** phải nói thêm bao lần nữa con mới hiểu rằng đó không phải lỗi của con hả?- Tiếng ** Hà khiến Huy giật mình quay lại.

Đan chỉ lắc đầu mà không nói thêm điều gì…

Từ nãy giờ, bà đứng trong nhà bếp và nghe thấy tất cả. Bà ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên Đan chịu nói về nhưng chuyện này, nói một cách say sưa. Có lẽ đây là cuộc nói chuyện dài nhất của cô bé suốt bao nhiêu năm qua. Hình như bà đã khóc

_ Đừng như vậy nữa! ** xin con!

_ Con không sao mà! ** tiễn khách giúp con, được chứ ạ!- Cô bé quay sang Huy- Tôi về phòng trước. Cảm ơn vì tất cả!

_ Để tôi giúp….

_ Không sao, tôi có thể tự đi được

Đan bước về phòng bỏ lại sau lưng ánh mắt xót xa, cảm thông của Gia Huy….

*******

CHAP 4: QUÁ KHỨ CỦA NHỮNG NỖI ĐAU (2)

“ Nỗi đau, phải chăng luôn song hành cùng hạnh phúc"

_ Cảm ơn cậu! – ** Hà đột ngột lên tiếng

_ Tại sao? Đáng lẽ con phải xin lỗi vì đã gợi lại vết thương trong lòng Đan chớ!

_ Tại cậu không biết đó thôi.- ** Hà mỉm cười- Đây là lần đầu tiên con bé chịu nói về chuyện này đấy!

_ Vậy… cô ấy chưa bao giờ thế này sao?- Huy đang để nỗi hiếu kì đè bẹp tất cả, điều thật khó tin với một người tự chủ như cậu.

_ Đúng vậy! Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy con bé như thế, biết biểu hiện cảm xúc của chính mình! Trước đây khi chuwa biết gì, Đan hồn nhiên và lanh lợi biết bao. Nhưng tất cả lại kết thúc quá phũ phàng. Con bé đã bị shock rất nặng.

_ Nếu đã như thế thì sao lại để cô ấy biết?

_ Cuộc đời ai đoán được chữ ngờ! Không ai muốn để con bé biết cả! Nhưng thật trớ trêu khi càng lớn Đan càng giống mẹ. Với tài năng vẽ được thừa hưởng từ cả cha mẹ, con bé thường vẽ mẹ theo trí tưởng tượng. Rồi một hôm ông chủ về nhà trong lúc say mèm, con bé không biết nên chạy tới khoe những bức vẽ ấy. Nỗi nhớ vợ, thương con không mẹ đã làm ông gần như phát điên lên. Và chỉ trong nháy mắt, tất cả đều vỡ lẽ. Những lời nói vô tình của ông đã đẩy Đan và tuyệt vọng. Tuổi thơ của con bé cũng chấm dứt từ đó. Nó như một bản án chung thân

_ Chắc đã rất lâu rồi phải không ạ?

_Ừ. Thời gian đầu khi biết, nó còn quá nhỏ nên chỉ sợ mỗi khi thấy cha. Nhưng khi lớn hơn, điều đó càng dày vò con bé đến khổ sở. Dường như con bé đã quên mất cách cười.

_ Cười????

_ Từ một con bé hay cười, dễ khóc, Đan trở nên lạnh lùng, ít nói. Nó không hề có bạn. Người con bé tin tưởng chỉ có mình Bảo Linh- con bạn từ thời thơ bé.

_ Vậy tại sao bà lại kể những chuyện này cho cháu?

Câu hỏi đột ngột khiến ** Hà giật mình…

_ Bởi cậu là người thứ hai bước chân vào ngôi nhà này với tư cách là bạn của Đan

_ Nếu đã thế, bà cứ tiếp tục.

_ Con bé bị trầm cảm. Mọi người làm mọi cách nhưng không sao khiến Đan thoát khoải căn bệnh đó. Đến tận bây giờ con bé vẫn thường xuyên sử dụng thuốc an thần.

Huy cau mày, ngực nhói lên một cơn đau khó tả…

_ Có một lần Đan đã uống hết một lọ thuốc an thần

_ Một lọ thuốc an thần?- Huy cảm nhận được mình đang thực sự hoảng hốt

_ Nhưng mọi thứ chưa quá muộn khi ba con bé phát hiện kịp thời. Ông đã rất khổ tâm suốt những năm qua! Phải đến hai tháng sau lần tự tử đó Đan mới hoàn toàn bình phục.

_ Thế bây giờ Đan ổn chứ?

_Cũng không hẳn- ** Hà trầm ngâm- Lúc tỉnh lại, biết mình chưa chết, con bé cũng tức giận ghê lắm. Chưa bao giờ tôi thấy nó như vậy cả. Nó xô ngã mọi thứ, la hét, khóc lóc cho đến lúc ngất đi. Nhưng khi tỉnh lại lần nữa, Đan thấy cha mình khóc. Dường như sau cái chết của vợ, nước mắt ông đã cạn, vậy mà….Con bé như chợt hiểu ra, ôm lấy cha mình rồi òa khóc nức nở. Tuy bây giờ con bé không còn dại dột nữa, nhưng nụ cười rạng rỡ ngày nào vẫn chưa trở về

_ Không còn cách nào nữa sao?

_ Có! Nhưng điều ấy rất mong manh. Chỉ có thể khi con bé tìm được người để tin cậy và sẻ chia.

_ Đã muộn rồi- Huy nhìn đồng hồ đeo tay- Cháu xin phép!

_ Cậu về di!... Àh, tôi có thể nhờ cậu???????

_ Vâng????????

_ Ngày mai cậu có thể đến đưa con bé đi học. Ông tài xế về quê rôi!

_ Tất nhiên là được!

_ Cảm ơn!

** Hà nhìn theo cậu thanh niên lạ ấy, một linh cảm tốt đẹp đang đến với bà, bà tin là như thế…

Huy lái xe đi mà không hề biết rằng trên ban công kia có một nụ cười đang dần hé mở…

 *******

CHAP 5:MỘT CHÚT GÌ ĐÓ THOÁNG QUA…THẬT NHẸ… THẬT KHẼ

“ Anh dần quên mất mình là ai? Vì em…”

Tối hôm ấy, Huy không thể tập trung vào bất cứ việc gì. Chỉ một bài toán đơn giản, nếu như ngày thường chỉ cần 15 phút là xong, vậy mà hôm nay gần cả tiếng đồng hồ rồi mà chẳng có gì tiến triển. Bực tức, Huy ném mạnh cây cây viết vào tường rồi xoay ghế ngồi nhìn ra cửa kính trong suốt..

Thẫn thờ....

Từ lúc rời khỏi nhà Đan tới giờ, đầu óc Huy chẳng thể tập trung vào bất cứ việc gì. Hình ảnh của Hà Linh Đan- một cô bé với hai mặt, hai con người hoàn toàn khác nhau cứ mãi ám ảnh cậu nhóc. Huy chìm trong những suy nghĩ miên man, rời rạc về cô gái ấy. Một cô gái tuy mạnh mẽ nhưng cực kì yếu đuối, một cô gái tuy vẻ ngoài đơn giản nhưng có một đời sống nội tâm phức tạp, một cô gái rất xinh nhưng lại không biết.. cười.

Huy khẽ khép mắt, cố gắng sắp xếp và kiểm soát những suy nghĩ của chính mình. Thực lòng cậu không thể hiểu sao mình lại thế này. Chưa bao giờ Huy có cảm giác rung động hay gọi nôm na là “cảm nắng” trước một cô gái. Huy không muốn bận tâm hay suy nghĩ nhiều về thế giới mà “ mưa không xong, nắng chẳng rồi” của con gái.

Huy sợ nước mắt, rất rất sợ nước mắt. Nó khiến cậu nhóc có cảm giác mình bất lực khi không thể làm gì. Mà con gái thì lại dễ mít ướt.

Vậy mà sao giờ đây, chỉ một cô bé bình thường lại có thể làm Huy khó nghĩ đến thế.

Với một người như Gia Huy, mọi thứ đều có thể gọi là hoàn hảo, thì việc trở thành trung tâm của các cô gái chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng chưa bao giờ cậu nhóc để ý tới một ai.

Không phải Huy là con người vô cảm hay sắt đá gì! Chỉ bởi vì cậu chưa tìm thấy ai cho riêng mình.

Từng ngày, rồi từng ngày, cậu vẫn tìm kiếm nhưng rồi lại buông xuôi….

Chỉ đến khi gặp Linh Đan, Huy không còn khổ sở vì nghi ngờ về tình cảm, về trái tim của chính mình nữa. Với Huy, Đan thật gần nhưng cũng thật xa, vừa là ánh cầu vồng rực rỡ sau những cơn mưa nhưng dễ dàng tan biến. Đan hoàn toàn khác xa với những cô gái Huy từng gặp.

Ở Đan tồn tại một cái gì đó mẽ khiến người khác phải khâm phục, một sự yếu đuối làm cho người ta phải lo âu, mong muốn được che chở, bảo vệ cho cô bé

Huy vẫn trầm mặc như thế, lặng ngắm bầu trời về đêm qua tấm gương trong suốt. Tất cả yên ắng hẳn đi, chìm vào bóng tối của đêm đen

“ Có người phải đi hết chiều dài của cuộc đời chỉ để tìm một khái niệm mang tên tình yêu, nhưng lại có người chỉ mất một giây trong đời để biết mình thuộc về ai đó mãi mãi”

( Tanpopo)

Tại một ngôi nhà khác….

_ Sao giờ này con vẫn chưa ngủ?- Dì Hà đột ngột lên tiếng khiến Đan giật mình.

_ Con không ngủ được!

_ Con có tâm sự à?

_ Cũng không hẳn ** ạ !

_ Xem con kìa! Đứng đây nãy giờ không lạnh hay sao? Môi con tím lại rồi!- Dì Hà mắng yêu cô bé rồi choàng lên cho Đan chiếc áo khoác.

_ Con không sao mà! Cảm ơn dì !

_ Bé con, ta đã chăm sóc con từ bé, chẳng lẽ ta không biết con nghĩ gì!

_ Nhưng thật là con cũng không biết nguyên do mà.- Đan bối rối phân bua

_ Uhm… Có phải là do cậu thanh niên ban sáng không?- Dì Hà nheo nheo mắt nhìn Đan…

_ Không, không phải đâu mà! Con nói thật đấy!

_ Ơ! Ta có nói là con nói dối đâu nhỉ, sao lại cuống lên thế!- Dì Hà trêu Đan

_ Dì chọc con!

_ Thôi!- Dì Hà vẫn chưa thôi cười- Con đi ngủ đi, khuya lắm rồi!

_ Vâng, dì ngủ ngon!- Đan hôn lên má dì Hà rồi trở về phòng

Đêm càng lúc càng khuya, nhưng Đan chẳng thể chợp mắt nổi.

Thật ngượng ngùng nhưng phải thú nhận: cô bé cứ nghĩ về người con trai lạ lùng ấy!

12h…1h…..

Đêm cứ lặng lẽ trôi đi như thế…

*******

CHAP 6: CẢM GIÁC LẠ LẪM LEN LỎI TRONG TIM…

“ Có những điều không thể diễn tả thành lời! Có những cảm xúc miên man không thể định nghĩa…”

Trên con đường tới trường…

_ Này, vết thương của bạn ổn chứ?- Gia Huy phá vỡ bầu không khí yên lặng trong xe, giọng nói vẫn lạnh như vốn dĩ.

_ Uhm, không sao nữa rồi!- Đan khẽ đáp lại

Lại yên lặng…

Huy không thích nói nhiều, Đan lại là người trầm tính. Nếu hai người mà ngồi cạnh nhau cả ngày chắc cũng không mất lời nào.

Nhưng hôm nay thì khác…

_ Nơi này đẹp quá phải không?- Huy lại lên tiếng

_ Rất đẹp là đằng khác!- Như khai thác đúng đề tài Đan bắt đầu nói nhiều hơn- Trong lành và yên bình! Một nơi thực sự lí tưởng.

_ Bạn thích đến thế à?

_ Ừ! Vì tôi rất yêu không khí của thôn quê! Thích lắm, bạn không thể tượng tượng tôi yêu nó tới mức nào đâu!- Đan say sưa

Huy phì cười trước “ tình yêu” kì lạ của cô bé.

_ Hôm qua…- Đan ngập ngừng- Dì Hà đã nói với bạn những gì thế?

_ Về tiểu sử của một cô bé! – Huy tỉnh bơ

_ Ai vậy?- Đan cũng tỉnh không kém

_ Một cô bé rất kì lạ và bí ẩn. Một cô bé rất xinh….

_ Stop!- Đan ngượng ngùng ngắt lời

Huy bật cười thành tiếng, tiếng cười lan tỏa vào trong ánh nắng sớm mai… Đã lâu lắm rồi Huy mới cười nhiều như thế. Cậu nhóc cảm thấy xa lạ với chính bản thân mình. Một cảm giác lạ lẫm len lỏi trong tim….

…..

_ Tôi có thể tự lên được mà!- Đan vội lên tiếng khi Huy có ý định bước tới và bế cô bé

_ Đừng bướng!- Gia Huy vẫn là Gia Huy, vẫn không bao giờ thay đổi quyết định

Và thế là cũng như hôm qua, Đan xấu hổ cực kì vì những ánh mắt tò mò xung quanh. Đâu đó là những đôi mắt hình viên đạn.

_ Thấy chưa! Tôi sắp có nhiều, rất nhiều kẻ thù đó!- Đan thở dài

_ Chẳng ai dám đâu!- Huy khẳng định. Và không hiểu sao Đan lại tin lời nói ấy. Mặc dù trong thâm tâm cô bé thừa biết nếu có chuyện gì xảy ra do những fan cuồng nhiệt ấy thì người chịu cũng đâu phải cậu ta.

Sau khi đặt Đan vào chỗ ngồi, Huy quay đi, bóng dáng vẫn kiêu ngạo như thế….

_Vương Gia Huy?- Bảo Linh ngạc nhiên

_ Ừ!

_ Chuyện gì đã xảy ra thế?- Linh tò mò rồi mỉm cười ra chiều khó hiểu.

_ Không có gì cả đâu! Đừng tưởng tượng!

_ Tao là con gái mà. Mà con gái thì có…

_ Giác quan nhạy bén lắm đúng không?- Đan tiếp lời- Câu này xưa như trái đất rồi!

_ Không nói nhiều nữa, kể đi! Mau!- Linh trợn mắt

_ Ok! Kể thì kể! Đừng thất vọng đó.

Đoạn Đan kể lại tỉ mỉ vì sao lại để chân bị thương, vì sao hôm qua vắng học. Linh chỉ yên lặng lắng nghe, thi thoảng gật gù ra vẻ hiểu biết…

_ Xong, chuyện chỉ có thế!- Đan khẽ thở dài

_ Mày thích hắn rồi phải không?- Linh bất chợt lên tiếng

_ Không, không phải. Sao mày lại hỏi thế?- Đan đỏ mặt

_ Bởi mày chưa từng nói về ai nhiều như thế! Mà không có gì sao lại đỏ mặt!

_ Thôi mà! Không nói nữa!- Đan bực bội quay mặt ra cửa sổ, để lại Linh vẫn chưa hết ngỡ ngàng vì đây là lần đầu tiên Đan nổi giận với mình.

Tại 12C7…

_ Này, nhóc! Mày “cảm nắng” Hà tiểu thư của 11B8?- Thiên kẹp cổ Huy tra hỏi

_ Không biết!- Huy cười cười, cái kiểu cười khiến người đối diện phát điên lên vậy mà không hiểu sao lại làm mấy cô gái đổ rầm rầm

_ Đồ khùng! Mày thích chớ ai thích mà không biết!

_ Tao sẽ nói với mày sau! Ok?

_ Nhưng cũng phải cẩn thận một chút!- Thiên dặn dò

_ Cẩn thận? Why?

_ Tin này mà lộ ra ngoài là sẽ có đoàn biểu tình đó!

_ Tao không quan tâm! Tao chẳng phải ngôi sao!

_ Cũng thế cả thôi!- Thiên hờ hững nhún vai ra chiều “ Tất nhiên rồi”

Huy đấm giả lên vai Thiên rồi bỏ đi…

*******

CHAP 7: BỨC THƯ LẠ

“ Không có con đường nào mãi bằng phẳng…”

Tiếng chuông cuối giờ vang lên….

_ Chị ơi! Có người gửi cái này cho chị!- Cô bé trực ban đưa cho Đan một tấm thiệp khá đẹp

_ Chi à? Cảm ơn em!

Đan ngạc nhiên mở tấm thiệp…

“ Hãy tránh xa Vương Gia Huy. Nhớ lời tôi. Đừng đi quá giới hạn.

Đan đóng tấm thiệp lại trong sự khó hỉu của Huy. Nãy giờ cô bé không nhận thấy sự có mặt của Huy, tấm thiếp đã lấy hết sự chú ý của Đan.

_ Này!- Huy khẽ lay Đan khi thấy cô bé cứ ngây ra

_ À! Mình về thôi!

_ Gì thế?- Lần đầu tiên cậu nhóc tò mò một chuyện không phải của mình

_ Một… một tấm thiệp mời thôi mà!- Đan nói dối

….

_ Không! Tôi tự đi được!- Đan lên tiếng, không hiểu sao những lời kia khiến Đan rùng mình. Một bức thư lạ lẫm, cách kí tên cũng khác người.

Huy định phản đối nhưng nhìn nét mặt của cô bé thì không nói gì nữa, chỉ đưa tay choàng lấy vai Đan dìu đi. Cô bé vẫn mải mê với những suy nghĩ của riêng mình nên không thể nhận ra tư thế của hai người lúc này còn tình tứ hơn gấp nhiều lần.

_ Thật là bạn không sao đó chớ?- Huy vội giữ Đan lại trước khi cô bé đâm vào thân cây

_ Ừ! Mình ổn!- Đan mỉm cười trấn an Huy

….

_ Tuần sau trường mình chính thức khai giảng đúng không?- Đan lên tiếng nhằm xóa tan đi sự lo sợ vô cớ của bản thân mình

_ Ừ!

Chợt trong đầu Huy lóe lên một suy nghĩ…

_ Đan này?

_ Hửm???

_ Bạn biết chơi dương cầm không?- Huy hỏi khi nhớ rằng đã trông thấy một cây dương cầm bóng loáng ở nhà Đan

_ Một chút!

_ Giúp tôi được chứ?

_ Giúp?

_ Ừ, giúp tôi ráp nhạc cho một bản hòa tấu. Cô bạn trình diễn với tôi bận việc đột xuất nên đành tập sau vậy. Được chứ?

_ Ra là thế!- Đan chợt thấy lòng mình dâng lên một nỗi buồn vô duyên cớ- Cô ấy là bạn gái của cậu?

_ Bạn gái? Theo kiểu nào?- Huy khúc khích- Thế không lẽ bạn là bạn trai của tôi à?

Đan chợt thấy mình vô duyên quá chừng. Tự dưng lại hỏi chuyện không đâu.

Đan ngước lên nhìn Huy, đôi mắt trong veo

_ Xin lỗi! Tôi tò mò quá!- Đan không thể mặc dù rất muốn hỏi câu “Bạn gái theo kiểu girlfriend ấy”

Huy giật mình bởi thái độ lạnh nhạt của Đan. Cậu cố tìm những cảm xúc đang hiển hiện trên khuôn mặt ấy nhưng đáp lại chỉ là sự thản nhiên… Huy khẽ thở dài, cậu nhóc cứ để Đan trầm tư mặc tưởng cho đến khi đến nhà

_ Bạn không muốn vào nhà à?

Đến lúc này cô bé mới trở về thực tại

_ Bạn vào nhà đi!- Đan vừa nói vừa bước xuống xe

Huy bất lực khi không biết cô bạn nhỏ ấy đang nghĩ điều gì….

*******

CHAP 8: HOANG MANG

“ Kí ức là mảnh ghép của quá khứ. Ta chẳng thể vứt bỏ được nó bởi đó chỉnh là cuộc sống. Quá khứ - Hiện tại – Tương lai. Cuộc đời mãi tuần hoàn.”

Đan bước đến bên cây đại dương cầm màu trắng. Đây là món quà sinh nhật cha tặng cô bé vào năm sinh nhật 7 tuổi. Đặt tay vào phím đàn đầu tiên, kí ức ùa về như một thước phim quay chậm. Đan học đàn từ năm 3 tuổi. Tình yêu âm nhạc lớn dần trong cô bé từ đó. Đan yêu những âm thanh thánh thót ấy, yêu tha thiết…

Vậy mà chẳng ai hiểu vì sao vào một ngày mưa tầm tã hai năm về trước Đan đã tự tay đóng nắp đàn, một lần và mãi mãi….

Giờ đây Đan không biết mình có đủ can đảm để tiếp tục hay không. Đan rất sợ, sợ mình không đủ can đảm để đối diện. Sợ đối diện với những kí ức của hai năm về trước, sợ bắt gặp bóng dáng của một người….

_ Bạn đang nghĩ gì thế?- Huy lo lắng khi thấy khuôn mặt tái nhợt của Đan

_ Không có gì! Bản nhạc gì thế?

Huy nhíu mày đưa cho Đan bản nhạc trên tay. Cô bé nhẹ nhàng đỡ lấy. Nhưng khi tựa đề bài hát vừa xuất hiện, đôi tay Đan trở nên run rẩy, bản nhạc rơi xuống đất….

“ MY HEART WILL GO ON”

_ Tại sao? Tại sao lại là nó?- Đan lẩm bẩm. Cô bé lùi ra sau, như sợ hãi một điều gì đó đang diễn ra , một hình ảnh thuộc về miền kí ức…

Tay Đan bảm chặt vào mép cây dương cầm, đôi mắt nhìn Huy sợ hãi, đau đớn. Tay kia cô bé ôm chặt lấy ngực mình… Đan không thở được. Đây là triệu chứng luôn xuất hiện khi Đan xúc động mạnh.

_ Bạn… bạn sao thế?- Huy hốt hoảng. Cậu nhóc chẳng biết làm gì ngoài việc ôm chặt cô bé vào lòng. Đan không khóc, không hề có lấy một giọt nước mắt…

Đan vẫn không hé răng nói nửa lời, điều ấy khiến Huy như phát điên lên. Và rồi cậu cảm nhận được cơ thể Đan yếu dần trong vòng tay mình. Cô bé chìm vào vô thức.

_ Trả lời tôi đi!- Huy vỗ vào má Đan- Đừng làm tôi sợ!

_ Con bé sao thế?- Dì Hà hốt hoảng chạy vào

_ Cháu không biết!

_ Đưa Đan lên phòng đi!

Huy làm theo như một cái máy. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cậu nhóc vẫn chưa hết ngỡ ngàng.

….

_ Trước kia, cô bé có bị chấn động gì mạnh không?- Vị bác sĩ nhìn dì Hà và Huy

_ Có, đó là một cú sock lớn nhưng bác sĩ là người rõ hơn ai hết mà!- Dì Hà ngạc nhiên

_ Tất nhiên! Nhưng lần này đó không phải là nguyên nhân!

_ Sao?

_ Có lẽ Đan vẫn còn ám ảnh một việc gì của quá khứ ám ảnh, không thể tự giải thoát mình ra khỏi điều ấy. Vì thế cô bé trở nên sợ hãi những gì gắn với mảng kí ức kia. Cô bé từng bị bỏ rơi à?

_ Không!- Dì Hà sững sờ- Vậy chúng tôi phải làm gì?

_ Giúp Đan quên đi những điều ấy. Đừng vội vàng hay thúc ép cô bé. Sức khỏe Đan vốn dĩ đã chẳng tốt rồi!

_ Cảm ơn bác sĩ! Để tôi tiễn ông!- Nói rồi dì Hà ra khỏi phòng

Huy quay lại giường Đan. Cô bé nằm đó, khuôn mặt thiên thần đầy vẻ sợ hãi, một giọt nước mắt hiếm hoi tuôn rơi nơi khóe mi. Tâm trí Đan đang trôi về một nơi nào đó xa xăm, một nơi Đan thấy rất quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ… Đan thâý mình đang đuổi theo ai đó, muốn gọi tên nhưng cổ họng cứ nghẹn lại… Càng chạy, khoảng cách càng xa. Bất chợt, người ấy biến mất…

_ Đừng đi mà!- Đan thét lên trong cơn mê

Huy vội vã quay lại, nắm chặt lấy bàn tay đang huơ vô định trong không gian, tay kia khẽ lau đi lau đi những giọt nước mắt lấp lánh như pha lê…

_ Chuyện gì đã xảy ra với cậu?- Huy nghẹn lại

Đan vẫn mệt nhoài trong giấc ngủ đầy mộng mị…

Đêm dài cứ lặng lẽ trôi di, trôi đi trong sự lo lắng đến khắc khoải của Huy và dì Hà….

*******

CHAP 9: “ TÔI KHÔNG SỢ NỮA RỒI!!!”

“ Nếu không đủ can đảm để một mồi lửa thiêu rụi tất cả thì hãy cất hết chúng vào một ngăn kéo và khóa lại. Và chìa khóa? Hãy vứt nó đi thật xa”

Sáng hôm sau, Đan choàng tỉnh bởi ánh nắng sớm mai..

_ Điều gì làm con thế này?- Dì Hà mệt mỏi lên tiếng. Suốt đêm qua bà chẳng thể nào chợp mắt.

Đan chớp chớp mắt…

_ Sao dì không đi nghỉ đi! Dì mệt rồi!

_ Làm sao dì có thể ngủ khi con thế này?

Dì Hà hôm Đan vào lòng, hôn lên mái tóc đen nhánh.

_ Con có chuyện gì để nói với ta không?

_ Con…- Đan ấp úng- Không có gì đâu ạ! Con chỉ hơi mệt

Dì Hà buồn bã nhìn cô bé

_ Sao con cứ chịu đựng mọi thứ một mình như thế?- Bà thở dài- Để ta đi hâm cháo cho con!

_ Con cảm ơn!

Dì Hà đi rồi, Đan ngồi lặng yên suy nghĩ. Nghĩ về mọi thứ. Đan cứ ngỡ đã quên, đã thôi nhung nhớ, đã quay về với quỹ đạo vốn dĩ nhưng sự thật lại không như thế. Cảm xúc chuyển dòng…. Con tim nhức nhối. Đan nghĩ về người ấy.

Hụt hẫng…

Chơi vơi…

Người ấy đã không còn bên Đan.

_ Cốc…cốc…cốc!- Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ

_ Con không khóa cửa đâu **!

Nhưng, cửa mở, Huy xuất hiện. Đan giật mình, ngỡ ngàng. Huy bước vào nhìn Đan với ánh mắt vừa lo âu, vừa chua xót. Cứ như thế, lâu thật lâu. Cô bé không thể thoát khỏi đôi mắt đầy ma lực với những tia nhìn tha thiết ấy, bởi dưới ánh nắng nó trở nên rõ nét hơn bao giờ hết… Một đôi mắt “biết nói” với đôi hàng mi dài, điều này rất ít con trai sở hữu được. Nó đẹp đến mức khiến Đan phải ghen tị..

_ Vẫn ổn chứ?- Huy chợt lên tiếng, giọng nói khô khốc

Đan giật mình, nhìn Huy chăm chăm rồi bất giác mỉm cười

_ Tôi không sao! Ah, việc bạn nhờ, tôi có thể!

_ Không cần nữa đâu! Bạn dọa tôi sợ chết khiếp!

_ Tôi làm được!

Đan bước xuống giường, tiến ra cửa. Chợt Huy nắm lấy bàn tay Đan siết chặt. Vẫn không quay lại, cậu nhóc lên tiếng:

_ Bạn có chắc?- Giọng Huy nhẹ hẫng

_ Uhm!- Đó không chí là lời khẳng định với Huy mà là lời khẳng định Đan dành cho bản thân mình

Huy im lặng giữ tay Đan một lúc lâu, rôi từ từ buông ra, cùng cô bé xuống phòng khách

Lại một lần nữa, Đan chạm tay vào phím đàn. Cô bé khẽ vuốt ve nó rồi ngồi xuống chiếc ghế đã bị bỏ trống hơn 2 năm qua. Đan rụt rè đưa một ngón tay lên, khẽ nhấn vào phím đàn.

Một âm thanh thánh thót vang lên. Đan rùng mình. Bàn tay có cảm giác như dòng điện chạy qua khiến cô bé rụt tay lại như một phản xạ tự nhiên.

Từ nãy đến giờ, Huy không bỏ qua bất cứ một hành động nào của Đan, cơ hồ như cô bé có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

_ Đừng thử nữa!- Huy lên tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào người đối diện

_ Tôi có thể!- Đan nói cứng

Đan tiếp tục thử. Lần này có vẻ dễ dàng hơn..

Một nốt nhạc… Hai nốt… Rồi nhiều hơn nữa… vang lên, đánh thức tất cả. Tiếng đàn vút cao, bay bổng…

Chưa bao giờ Huy thấy bức tranh nào đẹp như thế. Dưới ánh nắng hắt vào khung cửa kính, cô bé trở nên rực rỡ bên cây dương cầm. Say sưa và ngất ngây. Ngôi nhà lạnh lẽo giờ ấm áp hơn rất nhiều…

Bất chợt Huy nhận ra Đan đang cười. Một nụ cười thật sự. Hơn nữa cậu nhóc vô cùng ngạc nhiên khi cô bé chơi bản nhạc ấy như một thói quen. Hoàn toàn thành thạo.

Tiết tấu bài hát đang chuyển về những nốt cuối cùng. Khi bản nhạc kết thúc cô bé quay sang nhìn Huy mỉm cười chiến thắng

_ Thế nào?

_ Bạn nói dối!

_ What???

_ Chơi như thế mà gọi là một chút.

_ Thật mà

_ Bạn chắc không?

_???

_ Thế kia là gì?- Huy chỉ vào những tấm huy chương, những chiếc cúp, cùng bằng khen về giải thưởng âm nhạc trong tủ kính

_ Giải xoàng thôi!

Huy nhún vai tỏ vẻ không tin…

Thời gian cứ thế qua đi. Hai người vẫn say sưa với những âm thanh trầm khẽ của ghita hòa trong cái trong sáng của piano. Cho đến khi ** Hà bước vào

_ Con ăn chút gì đi!

_ Bạn chưa ăn gì?- Huy hỏi giọng hối lỗi

_ Thì giờ ăn!- Đan mỉm cười

** Hà ngỡ ngàng, nhận ra điều bấy lâu nay bà mong đợi- nụ cười của Đan- nay đã trở về. Bà chợt hiểu, linh ảm của bà đã trở thành sự thật. Đan đã tìm được người mà bấy lâu nay bà luôn mong đợi để cứu lấy con bé- đứa con mà bà yêu thương hết mực.

Nắng đã lên, cái lạnh đã qua đi, nhưng Đan vẫn lo sợ cơn mưa sẽ bất chợt trở về. Tất cả như một giấc mơ quá đẹp đẽ. Liệu nó có tan biến như những bong bóng xa phòng???

*******

CHAP 10: BÓNG TỐI

“ Có yêu mới ích kỉ và có ích kỉ mới yêu…”

Trước ngày khai giảng…

4.00 pm

Có tiếng chuông cửa vang lên

_ Để con mở cửa cho ạ!- Đan đứng dậy ngăn dì Hà

Nhưng ngoài cổng lại không có ai khi cô bé bước ra. Đan nhíu mày, ngạc nhiên…

Cô bé định vào nhà thì thấy dưới chân mình có một phong bì nhỏ.

“ Người nhận: Hà Linh Đan”

Đan mở ra và hốt hoảng khi đó là tấm thiếp chẳng khác gì lần trước.

“ Chúng ta gặp nhau đi! Bây giờ! Tại phòng học của bạn! Tôi đang đợi!

Lại là nét chữ cùng cách kí tên lạ lẫm đó!

Đan hoàn toàn có thể không đi nhưng chẳng hiểu vì sao cô bé lại thay đồ và ra ngoài

_ Con đi đâu? Trời sắp tối rồi!

_ Con về ngay thôi ạ!

Sân trường trống trơn. Những chiếc lá vàng bay bay trong gió. Cảnh tượng hết sức yên ắng, một chút gì đó thê lương đến ghê người,…

Cô bé bước lên phòng học của mình… nhưng chẳng có một ai ở đó

_ Có ai ở đây không? Tôi đến rồi!

Chỉ có tiếng gió rít trả lời Đan…

RẦM!!!!

Cánh cửa đóng mạnh khiến Đan giật mình quay lại. Cô bé chạy đến xô ra nhưng dường như cửa đã bị khóa. Đan chợt hiểu rằng mình đã bị lừa. Tất cả đã được sắp đặt sẫn, chỉ chực đưa cô bé vào tròng…

Và Đan đã đến trong sự đắc thắng của một kẻ nào đó.

_ Có ai ở ngoài không?- Đan hét lớn nhưng làm gì có một ai

Cô bé chạy lại mở đèn. Không được. Cầu dao đã bị ngắt…. Cô bé sờ vào túi. May quá! Có điện thoại ở đây. Đan mở điện thoại thì nhận thấy có một dòng chữ trên bảng. Cô bé bước lại gần…

“ CÔ LÀ MỘT CON NGỐC! ĐÂY CHỈ LÀ BƯỚC THỨ HAI! ĐỪNG ĐỂ CHÚNG TA GẶP NHAU LẦN THỨ BA!

Lại là con người đó. Đan thở dài…

_ Gì thế này?- Đan giật mình khi điện thoại vụt tắt- Sao lại hết pin vào lúc này! Số con rệp cũng không xui xẻo như thế!

Đến lúc này thì thật sự hết cách. Đan ngồi bệt xuông sàn, vòng tay ôm lấy chân rồi tựa người vào chân bàn. Trời vào thu nên sụp tối rất nhanh…

Nhưng dù sao đi nữa, người sắp đặt chuyện này cũng đã sai một bước. Họ nghĩ chắc chắn Đan sẽ hoảng sợ vì bóng tối nhưng đó là một sai lầm nghiêm trọng.

Thật lòng Đan không hề sợ bóng tối. Từ bé, Đan đã luôn một mình, vì thế bóng tối với cô bé như một người bạn. Chỉ có bóng tối mới khiến cô bé dễ dàng đối diện với bản thân mình. Điều Đan lo lúc này là… cô bé đang đói, rất đói. Có lẽ cũng hơn 7h tối rồi…. Đan đành nhắm mắt lại mong có thể ngủ để đẩy lùi cơn đói.

………..

_ Đan! Bạn có ở trong đó không?- Có tiếng người gọi thì phải nhưng Đan chẳng nhận ra vì cô bé đã ngủ mất rồi

_ Đan!- Huy tiếp tục độc thoại- Bẻ khóa đi! Nhanh lên! Tôi không thể kiên nhẫn nữa!- Huy thét lên. Cậu nhóc không còn chút gì gọi là bình tĩnh.

ẦM!!!!( Tội nghiệp bạn cửa! Hix!!!!)

_ Đan! Bạn….- Huy khựng lại khi vấp phải ai đó…

Huy ngồi sụp xuống, thở phào nhẹ nhõm khi đó là Đan.

_ Này!- Huy lay vai cô bạn nhỏ

Cô bé hấp háy mắt rồi mở ra.

_ Bạn đến rồi!- Đan mỉm cười. Một điều gì đó khiến Đan tin rằng Huy sẽ đến

_ Bạn không sao chứ?- Huy dường như bị khớp trước phản

ứng của Đan. Cậu cứ nghĩ Đan sẽ ôm lấy cậu khóc thét vì sợ- Sao không trả lời khi tôi gọi của?- Huy bất chợt hét lên

_ Ơ!- Đan bất ngờ- Tôi xin lỗi, tại tôi ngủ quên!

_ Ngủ? Bạn không sợ à?

_ Không!- Đan trả lời ngay lập tức- Sợ gì chứ?

Huy lắc đầu ngạc nhiên. Cậu chưa thấy cô gái nào lại thản nhiên ngủ ngon lành trong khi bị nhốt ở một nơi tối như thế

_ Bạn làm tôi bất ngờ đấy! Mà những việc làm tôi bất ngờ thì không có bao nhiêu đâu! Tôi đã mong chờ hơn thế!- Giọng Huy thoáng thất vọng- Chúng ta về thôi! Dì Hà đang lo đấy!

_ Chết! Dì .........

_ Không sao! Tôi gọi điện về rồi!

_ Cảm ơn!

Đan nắm lấy bàn tay của Huy đứng dậy….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro