Không có tiêu đề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Muốn được nhớ một ai đó, chứ không cần ai đó nhớ mình.

Mấy ngày nay Hà Nội xám xịt, trời u ám nhưng vẫn không thấy mưa xuất hiện. Đêm qua trăn trở không ngủ được, chợt nhìn qua khung cửa sổ thấy đèn nhà bên bật sáng, chẳng hiểu sao giật mình hốt hoảng, đã ba năm rồi sao?

Văng vẳng bên tai câu hát năm xưa:

"Nhà bên cạnh ai nói cười.
Nhà bên cạnh ai cất lời.
Nhà bên cạnh ai nói lời thiết tha.
..."

Ừ nhỉ, ba năm rồi còn gì.

Từ giây phút nằm đối diện nhìn nhau nhưng chẳng nói nổi một lời yêu thương, chẳng có một cái hôn trọn vẹn. Giây phút người quay lưng lại, cũng chính là lúc nhận ra bản thân từ nay không còn gì nữa. Không tình yêu, không hy vọng, không ánh sáng. Giống như lúc ấy, chỉ nằm co quắp trong bóng tối, nước mắt tràn ra khỏi khoé mắt. Từ đó về sau chăng bao giờ biết khóc nữa...

Ba năm buông xuôi tất cả, xoá sạch tình cảm khắc cốt ghi tâm.

Ba năm khoác lên người vỏ bọc mạnh mẽ, vô cảm.

Ba năm từ ngày không còn biết nói nhớ ai, lo lắng cho ai và yêu thương ai.

Ba năm buông thả bản thân, trở thành một con người khác hoàn toàn. Trái tim đóng băng khiến toàn bộ giác quan khác đều trở nên lãnh đạm, không còn biết rung động nữa. Cứ sống như một kẻ vô hồn không cảm xúc, ngày qua ngày chìm trong sự trống rỗng, tâm hồn yên tĩnh đến mức khiếp sợ.

Ba năm chật vật ở thành phố này, thành phố đầy ắp kỉ niệm. Gắng gượng bước qua từng góc phố, bước lên từng chuyến xe quá đỗi quen thuộc. Quen thuộc đến mức có thể khiến người ta đổ sụp xuống bất cứ lúc nào để ước được trở lại ngày xưa. Thế nhưng lại chăng nỡ ra đi. Cứ như thế một mình vượt qua một nghìn ngày không có mục tiêu, không có đích đến, không có ai ở bên, trong tay chẳng có thứ gì thật sự giá trị.

Ba năm mới kịp nhận ra, kẻ ngu xuẩn nhất chính là kẻ quá chung tình. Là kẻ quá tin tưởng vào người khác, yêu người khác hơn yêu bản thân mình. Cho đi tất cả không giữ lại cho mình chút gì phòng thân, đến khi bão táp mưa sa kéo đến thì không còn gì chống đỡ, giương mắt bất lực nhìn thân thể đầy những vết thương.

Hôm qua có người hỏi tôi câu này: "Ba năm rồi, em còn hận không?" 

Tôi không trả lời.

Hận ư?

Biết hận ai bây giờ?

Hận người lợi dụng tình cảm? Hay hận mình quá ngu ngốc?

Cái hận nào cũng khiến trái tim tôi như bị bóp nghẹt, vậy thì còn hận làm gì?

Hôm nay, tôi ngồi một góc quán quen ngày xưa nhìn Hà Nội đang lên đèn, xe cộ qua lại tấp nập, cuối cùng trời cũng đổ mưa.

Hoá ra cảnh vật xung quanh vẫn y hết như vài năm trước. Chỉ khác là thiếu niên ngồi trước mặt, cười cười nói nói đã đi xa không bao giờ trở lại. Còn cô gái đa sầu đa cảm đòi uống hộ bọt cà phê capuchino ngày ấy này cũng thay đổi rồi.

Thế nhưng, thỉnh thoảng cô ấy vẫn mơ thấy mình ngày xưa. Thấy cô gái tóc xoăn dài thướt tha, trang phục điệu đà, yêu một người bất chấp tất cả...

Dần dần cô ấy không muốn đi ngủ nữa, sợ ngủ rồi lại mơ, ngủ rồi không còn muốn tỉnh dậy, ngủ rồi để khi thức gối đã ướt đẫm mà không biết mình đã khóc. Khóc vì ai? Vì thương tiếc tuổi thanh xuân hay thương tiếc chính cô ấy?

Đã qua rồi. Tất cả đã qua hết rồi.

Đời này, chỉ mong có thể thêm một lần được thoải mái mà nhấc điện thoại lên, không do dự gửi cho ai đó một tin nhắn: Em nhớ anh. Chỉ vậy thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#camxuc