15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cái gì mà không phòng chống?Thuốc gì anh mang về cho em đấy? – Phù Dung hoảng lên nhìnchồng.
Cao Phong nhìn vợ rồi biết mình lỡ lời nên bụm miệng lại. Ách, ai bảo vợ anh kêu còn đi học nên không chịu có baby mà anh mong lắm lắm cơ. Cô kiên quyết anh đành phải theo nhưng mà trong tâm thì sáng lên một ý kiến. Sau khi đi khám bác sỹ để lấy đơn thuốc tránh thai, anh có dùng chút thủ thuật nho nhỏ là tráo thuốc của vợ. Phù Dung không để ý lắm nên không biết chồng mình đã trộm long tráo phụng nên cứ yên tâm thôi.
- Thảo nào mà anh xung phong?Em đã nghi ngờ nhưng không đoán ra? Anh giỏi? Khai ra từ bao giờ?
Cao Phong cọ cọ vào ngực vợ ôm chặt trong lòng: - Thì từ ngày đầu đi khám.
- Anh! – Phù Dung thở phì phò trước sự thật này. Chúa ơi, con không thể tin nổi. Sao mà con không biết cơ chứ? Ngốc quá đithôi. Cô nhíu mày đăm chiêu kệ anh ôm ấp thủ thỉ. Đúng là quái nhân, mong con đến mức này thì chịu thua rồi. Ách, biết sao giờ. Nhìn chồng mà không nén khỏi buồn cười. Cô không phải ngại có con mà là còn đi học sợ vừa học vừa chăm con thì bỏ mặc anh.
- Vợ à? Đừng thế nữa? – Giọng Cao Phong nỉ non: - Anh biết anh sai rồi mà? Anh sửa chữa ngay.
- Sửa chữa cái gì? – Phù Dung tròn mắt nhìn anh.
Chưa kịp thốt lên câu thứ 2thì tay anh đã siết lấy cô, môi tìm môi trao nhau những yêu thương nồng cháy....
**********
Đan Phượng không thể tin nổi Hoàng Vinh đang đứng trước cổng trường mình. Ôi trời, nhìn anh ta kìa! Quá nổi trội trước đám đông. Đi con xe rõ cáu cạnh, bộ véc trên người anh ta càng tôn nên nước da trắng, khuôn mặt baby của anh ta. Anh chàng thu hút không biết bao ánh nhìn nồng nàn củacác cô gái. Đan Phượng quyết định lơ anh ta đi, không phải giờ hành chính miễn đi. Cô rảo bước theo anh bạn đi cùng xemchừng rất thân thiết, coi như không thấy anh ta cho rồi. Nói thật không phải nể tình mấy nồi cá kho tộ, hột vịt muối của Phù Dung thì có đánh chết cô cũng không thèm làm việc với anh ta đâu. Rõ vớ vẩn.
- Đan Phượng. – Hoàng Vinh cấtgiọng gọi không ngờ trên đời này có người dám coi như không nghe không thấy anh đấy.
Đan Phượng càng ngó lơ rảo bước đi, chỉ khựng lại khi cóngười chắn trước mình nở nụ cười rất tươi:
- Em không nghe tôi gọi à? – Rồiquay lại nhìn anh chàng đi cùngdò xét. Một anh chàng mọt sáchvới gọng kính dày nhưng hai người trông rất tình củm nghen. Không thể được...
- Tại tôi không nghe thấy chứ bộ? – Đan Phượng cong môi lên trả lời: - Với lại anh đến đây có việc gì vây?
- Tìm em? – Hoàng Vinh thong thả trả lời gọn lỏn.
- Tìm tôi? Công ty có việc gì à? –Đan Phượng nhíu mày hỏi. Hợp đồng tối qua trước khi về cô đãhoàn chỉnh đưa anh ta rồi mà, hay có sai sót gì nhỉ? Không thểluật sư đã gật đầu rồi mà khôngcó sai sót gì. Dù gì cô vẫn là sinhviên kinh nghiệm cũng không nhiều nên Đan Phượng rất nghiêm túc học hỏi đàn anh đi trước.
- Chả nhẽ chỉ có công việc mới được tìm em sao? – Hoàng Vinhnhếch miệng hỏi.- Còn gì nữa? Oa, sắp vào giờ học rồi nè. Có gì chiều nói nhé, tôi trễ rồi....
Đan Phượng vội kéo cậu bạn vội vàng đi vào lớp để kịp tiết học bỏ mặc Hoàng Vinh nhìn theo đầy những yêu thương có chút giận hờn. Anh đã cố nghĩ mình đã từng làm gì để có ấn tượng không tốt với anh như vậy? Đan Phượng không giống những cô gái khác là luôn bám theo anh liếc mắt đưa tình, cô rất thờ ơ và mối quan hệ rang buộc giữa họ chỉ có hai từ công việc. Anh thích ánh mắt trong veo của cô, nụ cười tươi tắn, nó giành cho tất cả mọi người nhưng không có anh. Hoàng Vinh nhếch miệng cười, anh rất bất ngờ khi nhìn khuôn mặt mộc của cô một lần vô tình gặp ở siêu thị. Khuôn mặt không trang điểm đậm đầysắc sảo mà là nét trắng hồng tự nhiên, đôi môi hồng chúm chím rất dễ thương. Anh rất thích, bộ váy công sở đầy sexsy thay bằng bộ váy hồng dịu dàng, máitóc hay búi cao lộ ra cái cổ trắng nhưng được bung dài thơm mùi bồ kết. Đẹp thật, tự nhiên. Anh in sâu trong mình hình ảnh đó nhưng khi đến công ty thì mang bộ mặt khác, phong cách khác? Đâu là con người thực của cô, anh tò mò muốn biết quá.
Đan Phượng vào lớp mang theo bộ mặt thông báo nếu ai lại gần thì liệu hồn. Phù Dung vẫn chưa đến lớp, mau đến ngay cho cô trước khi ba máu sáu cơn nổi lên trút nhầm người vô tội. Cuốn tiểu thuyết đâm ra nhạt nhẽo vô vị, mới sáng ra nhìn thấy cái mặt ấy chán không buồn chết. Công ty chưa đủ à, hãm tài. Công nhận đẹp trai, có tài nhưng mà khôngchấp nhận. Dạo này không biết ăn nhằm cái gì lại quan tâm tới cô, thi thoảng hỏi thăm khiến cô biến thành kẻ thù của toàn bộ nữ nhân trong công ty.
Phù Dung bước vào lớp ngồi cái phịch cái. Suýt muộn học, chỉ tại lão chồng cứ dây dưa không chịu buông quấn lấynhư sam vậy. Mệt muốn chết, hai má cứ hây hây hồng.
- Mày giờ mới vác xác tới à? – Đan Phượng gầm gừ trong họng đầy khó chịu.
- Nhà có việc thôi mà? – Phù Dung chống chế.
- Lão chồng mày lại trốn việc đúng không? – Đan Phượng dẩu môi hỏi.
Phù Dung nhíu mày ngạc nhiên hỏi: - Sao mày biết là chồng tao ở nhà vậy? Hay quá ta?
- Tao mỗi lần sang công tymày đưa giấy tờ toànnghe bọn nhânviên của mày kêu toáng trời là dạo nàysếp không mấy tới công ty toàn giao cho cấp dưới nhảy nhótđi đâu đấy, màsếp
công ty toàn giao cho cấp dưới nhảy nhót đi đâu đấy, mà sếp vắng thì cô thư ký tạm quyền cũng biến mất.
Phù Dung cười cười không nói. Dạo này công ty có sầm sì rằng cô và Cao Phong rất mờ ám vì lúc nào cũng dính lấy nhau, đến công ty gần như là trùng nhau. Mọi người nhìn cô với ánh mắt đầy e ngại, không thân thiện lắm. Chồng cô thì phơi phới trong lòng vui vẻ bảovợ chồng không quấn nhau thì quấn ai, đi quấn bồ nhé! Nghỉ làm là cô cũng phải nghỉ theo, nhất quyết không cho đi làm.
- Tao thấy vợ chồng mày quấn nhau như thế mà chả có kết quả gì? Vẫn kế hoạch à? – Đan Phượng tò mò hỏi.
- Ách! Kế hoạch cái gì? Chồng tao thay toàn bộ thuốc bằng thuốc vitamin rồi.
Đan Phượng le lưỡi khi nghe bạn nói vậy. Lão này trông vậy mà gian manh thật đấy. Cô vốn muốn nhanh nhanhcó 1 nhóc con để bế bồng nhưng bạn cô bảo phải học nên không chịu gì cả. Thật đáng tiếc!
- Tao cũng nói mày lun. – Đan Phượng chợt nhớ nói: - Thằng anh mày dạo này không biết uống nhầm cái gì mà cứ theo tao không biết. Bực bội quá. Không vì nể nồi cá kho tộ với hột vịt muối của mày thì tao xù lâu rồi.- Tao biết? – Phù Dung chấn an bạn thân: - Tao biết mày vất vả rồi. Cố gắng lên.
- Mau cống nạp thêm đi. Thêm xoài muối mày nhá – Đan Phượng kỳ kèo.
- Dạ, em biết rồi!
**********
Chiều nay, Phù Dung sau một hồi lôi lôi kéo kéo ông chồng vô đối của mình đến công ty làm việc. Cao Phong ngao ngán nhìn đống giấy tờ cần duyệt đến mỏi tay đau mắt.Vợ anh quả dã man thật, nghỉ ngơi một chút thôi mà.
Phù Dung không thèm liếc chồng một cái, đừng mang bộ mặt âu sâu ấy được không. Sáng nay ở nhà xem mấy bộ phim không chán à, poca cô tíchtrong tủ cũng bị anh lôi ra ăn sạch không còn một gói giờ thích ý kiến gì, làm việc đi. Cô nhanh chóng thu xếp lại số tài liệu còn sót lại để anh xem, đang mân mê làm việc thì có tiếng gõ cửa bước vào khiến Phù Dung giật mình ngẩng đầu. Thanh Tùng trưởng phòng kế hoạch của công ty, cô khẽ mỉm cười hỏi:
- Anh Tùng hôm nay có việc gì vậy?
- Sếp ở trong phòng hả em? – Danh Tùng liếc mắt nhìn vào phòng tổng giám đôc hỏi.
Phù Dung gật đầu ra hiệu anh có việc thì cứ vào. Thanh Tùng cười một cái thật tươi rồi nhanh chóng gõ cửa vào và nửa tiếng sau đi ra với tâm trạng phơi phới. Sếp hôm nay dễ tính xem qua bản kế hoạch chỉ góp ý vài câu chứ không nhảy dựng lên như mọi lần nếu bản kế hoạch sai sót một chút thôi. Người trong công ty đồn rằng nhờ cô thư ký xinh đẹp Phù Dung nên tâm trạng sếp tốtvà rất nhiều người đồn đại về mối quan hệ mập mờ của họ. Anh cũng thích cô từ ngày mới gặp. Cô dịu dàng, ân cần không kiêu kì như những cô gái xinh đẹp khác. Gõ gõ vào mặt bàn, Thanh Tùng cười khổ khi thấy Phù Dung mải miết với vi tính không chú ý tới sự có mặt của anh. Gõ gõ thêm vài cái thì cô mới ngẩng lên nhìn anh:
- Sếp bảo sao anh?
- Trời đi vắng sếp tự dưng dễ tính dễ sợ lun. Ok rồi. A, phải rồi,tối nay em rảnh không?
- Sao anh? Có việc gì à? – Phù Dung hỏi.
- Uhm. Anh có 2 vé xem phim hay lắm, chúng mình đi xem chovui.
Phù Dung hơi bất ngờ trước đề nghị của anh. Thanh Tùng nhìn cô đầy mong đợi. Thật khó xử! Hai người đang trầm lặng thì nghe tiếng cửa mở cái xạch, Cao Phong với chồng giấy tờ chắc đã giải quyết xong rất thong thả đặt xuống bàn làm của cô khẽ bảo:
- Phù Dung phiền cô kiểm tra hộtôi chỗ giấy tờ này, sắp xếp theo trình tự. Cô thu xếp cho tôi lịch họp các trưởng phòng cho tôi, còn nữa kiểm tra lại chotôi dự án bên Hoàng Thái đến đâu rồi, bàn giao đợt một đượcchưa? – Anh liếc Thanh Tùng hỏi: - Cậu còn việc gì ở đây vậy?
- Không? Tôi đang nhờ Phù Dung một chút chuyện. – Anh ấp úng nói.
- Vậy à? Hai người cứ tự nhiên. Phù Dung cô giải quyết nhanh giùm tôi càng nhanh càng tốt.
Cao Phong quay gót trở về phòng tiếp tục công việc của mình. Phù Dung nhìn Thanh Tùng khẽ nói giọng đầy tiếc nuối:
- Anh Tùng thông cảm giùm. Đống công việc sếp giao nhiều như vậy e rằng tối nay cũng chưa xong.
Thanh Tùng gật đầu trở về văn phòng. Qua rèm cửa, Cao Thiên thấy anh chàng đi rồi mà lòng không khỏi buồn phiền, tức giận. Rảnh rỗi dám đi cua vợ sếp là sao? Loạn, loạn cả rồi? Hừm, nhanh nhanh mà tìm cách nói cho cả công ty này biết Phù Dung là vợ anh chứ không thì loạn mất, một lũ đàn ông chưa vợ, chưa người yêu cứ bám lấy như đỉa. Thật phiền phức làm sao? Đáng chết, khó chịu quá mất thôi. Ai da, nghĩ cách làm cho cả thiên hạ biết đây là vợ mình thật khó, có vợ bí mật cònhơn đi buôn bạc giả. Phù Dung không chịu đâu, cô bảo để ra trường rồi nói không muộn nhưng mà tình thế giờ đã khác rồi, phải nghĩ cách khẩn trươngtrước khi cô lại nhận một lời mời nào đó.- Anh ký duyệt cho em với – Phù Dung nhẹ giọng phá tan không khí trầm mặc trong phòng.
Anh gật đầu không đáp nhẹ nhàng xem những bản báo cáo cô vừa đi trong lòng không khỏi những khó chịu không thể nói thành lời. Phù Dung im lặng nhìn anh khẽ mỉm cười, nụ cườiấm áp những yêu thương.
- Xong rồi. Em báo các trưởng phòng mai 8 giờ họp bàn dự án mới.
Cô gật đầu xác nhận định bước đi thì bỗng một vòng ta xiết lấy cô một cách chặt chẽ.
lấy cô một cách chặt chẽ. Cao Phong không thể kiềm chế được ôm lấy cô.
- Anh... anh.... Anh.... – Phù Dung bất ngờ trước hành động của anh: - Có người vào thì sao? Cửasổ?
- Hết giờ từ lâu rồi em yêu? – Cao Phong không ngừng hôn lên cái cổ thanh mảnh của cô, bàn tay lướt nhẹ trên cúc áo của cô. Phù Dung chặn anh lại nhưng càng thế anh càng xiết mạnh, nụ hôn trở lên gắt gao khiến bản thân cô ngộp thở. Cô đẩy anh ra, liều thế không biết nhỡ có người vào thì ăn nói làmsao đây? Tổng giám đốc cùng thư ký riêng thân mật trong công ty chả hay ho tẹo nào...
Cao Phong không thể kìm nén những cảm xúc trong bản thân cứ ôm ấy eo cô xiết nhẹ, hôn đến cuồng si mang đến cho anh cảm giác chiếm hữu cô của riêng mình. Phù Dung đành chịu thua để anh cuốn theo những cảm xúc của mình.
Khi những cảm xúc đi qua, chỉ còn những hơi thở dồn dập đầy đê mê. Hai má Phù Dung đỏ hồng đầy nét quyến rũ lòng người khiến anh sắp muốn bùng nổ tiếp. Cô liếc cái xẹt mộtcái đầy trách móc làm anh cười khổ sở. Chỉnh sửa lại quần áo cho chỉnh tề, cô định đứng dậy nhưng anh đã ôm cô vào lòng thủ thỉ:
- Vợ à? Còn giận anh à? Ai bảo trước mặt anh dám cùng người khác hẹn hò cơ chứ?
Hóa ra anh nghe thấy hết nên những hành động vừa rồi là ghen. Ôi trời ơi, sợ luôn đấy. Cô nhéo mũi anh cười hạnh phúc:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro