16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh làm em mất xem một bộ phim hay và tách cà phê ngon rồi đấy!
- Em dám nói thế à? – Cao Phongkhẽ rít lên: - Không được, không được rồi. Có lẽ phải thêmlần nữa.
Phù Dung hoảng khi nghe anh nói thế. Ai da, cô nũng nịu dụi đầu vào ngực anh:
- Em định từ chối rồi mà? Tại anh chả có chút từ tốn nào đuổicùng giết tận như thế? Em dám sao? Sau này mọi người biết emlà vợ anh thì có mà anh ấy ngấttại trận.
Cao Phong như có mật ngọt rót vào tai mình trong lòng tự nhiên thấy mềm nhũn ra vui vẻ ôm cô vào lòng.
- Vậy thì giờ chúng ta đi đi? Ăn tối rồi xem phim nghen. – Anh gợi ý.
- Còn Cao Thiên ở nhà? – Phù Dung vội kéo anh.
- Kệ nó! Một bữa không chết đói.... – Nói rồi kéo cô đi đầy hào hứng. Hey, lấy nhau lâu rồi, giờ mới hẹn hò, ngược đời thật đấy.Thu Hương lấy hết can đảm mới có thể bước vào Sở công an. Mỉm cười thật tươi trước anh công an ngoài cửa khẽ nói:
- Anh ơi! Cho em vào gặp anh Lâm Phong của phòng hình sự được không?
Anh cảnh sát nhìn cô gái xinh đẹp này khẽ hỏi:
- Cô là gì của cậu Lâm? Tìm có việc gì?
Thu Hương khẽ giơ hộp đựng thức ăn ra nói:
- Em là bạn gái của anh ấy. Em mang cơm trưa cho anh ấy.
Anh cảnh sát gật đầu chỉ cho cho cô phòng làm việc của anh, cũng sắp tới giờ nghỉ trưa của cơ quan rồi. Thu Hương gật đầu nhẹ bước. Hôm nay cô mặc bộ đồ công sở, trang điểm nhẹ nhàng cùng mái tóc buộc cao trông rất đẹp dịu dàng, nữ tính.
- Cô đến đây làm gì? – Thanh Nhàn nhíu mày trước sự xuất hiện của cô gái xinh đẹp này. Như đỉa phải vôi vậy, chiều nào cũng đợi Lâm Phong ở cơ quan, thỉnh thoảng lại gọi điện hỏi cho anh. Tưởng sau một thời gian sẽ chán trước thái độ thờ ơ của anh, cô ta sẽ bỏ cuộc không ngờ càng thế càng quấn lấy. Đồ đáng ghét.
- Tôi tìm Lâm Phong? – Thu Hương nhún vai thờ ơ đáp. Hai người nhìn nhau tóe lửa.
Lâm Phong đang cùng đồng nghiệp xem lại một số thông tin của nghi phạm thì một đồng nghiệp vỗ vai cười bảo:
- Cậu mau ra mà giải quyết đi? Chiến tranh giữa các vì sao sắp bùng nổ vì cậu rồi đấy!
Lâm Phong nhíu mày tỏ ý không hiểu thì anh chàng đồng nghiệp đã liếc ra cửa chỉ hai mỹ nhân xinh đẹp đang nhìn nhau đầy bão tố nhưng xem chừng cô gái xinh đẹp kia có ưu thế hơn Thanh Nhàn rồi. Ánh mắt côgái đó sắc lạnh đầy quyết đoán,dáng người chuẩn hơn cả người mẫu. Lâm Phong ngó lơ coi như không có chuyện gì ra hiệu cùng đồng nghiệp tiếp tục công việc nhưng ai có thể tập trung khi chiến tranh sắp bùng nổ thế cơ chứ. Anh đành thong thả bước về phía hai nàng:
- Hai cô rảnh nhỉ? Thanh Nhàn thay vì em đứng đây hãy vào trong kia xem lại cho anh hồ sơ đi. Còn cô, không phải là giám đốc sao phải rất bận sao? Suốt ngày đi đến đây là sao?
Thanh Nhàn nguýt một cái dài bỏ vào trong, Thu Hương nhún vai đáp: - Đó là nghệ thuậtsắp xếp công việc hơn nữa công ty thuê nhân viên để làm gì cơ chứ? Em đến gặp anh mà mang theo bữa trưa cho anh nữa.
Lâm Phong muốn ngất quá rồi đấy. Anh chưa thấy cô gái nào bám dai như cô. Thu Hươngcó thể bất cứ lúc nào có thể, khithì rủ anh đi ăn, khi thì xem phim, công viên nước vào cuối tuần. Hầu như ngày nào cũng đợi anh ở cơ quan cùng về, điện thoại nhắn tin đầy quan tâm. Thật tình, anh từ chối nhiều lần làm cô không hề nản lòng mà càng quyết tâm. Thỉnh thoảng hai người cũng ra ngoàichơi vì anh từ chối mãi cũng thấy kỳ mà em gái cũng giục anh đùng cứ ở nhà mà ám, có người hẹn hò thì tốt rồi không thì ế vợ đấy.
- Cô đợi tôi chút xíu. Tôi bảo đồng nghiệp xử lý nốt rồi chúng ta đi ăn. Cô cứ ra trước đi.
Thu Hương gật đầu đồng ý. Hai người đến một quán cà phê nhỏ nhưng yên tĩnh. Lâm Phong từ tốn ăn đồ ăn cô mangđến. Thu Hương hồi hộp nhìn anh ăn lòng không khỏi lo lắng không biết có ngon không. Lần đầu tiên cô vào bếp mặc dù PhùDung đã hết
g đã hết sức dạy cô những điều cơ bản. Ngại mỗi lần đến nhà Phù Dung làm xáo tung bếplên rồi, còn gặp ánh mắt khó chịu của Cao Phong khi thấy vợ mình vất vả nhưng đành phải dày mặt một tuần 3 lần đến học.
- Anh ăn thấy thế nào? Có quá tệ không?Lâm Phong im lặng không đáp, chỉ cắm cúi ăn khiến Thu Hương có chút bồn chồn. Anh ăn rất thong thả, chậm rãi.
- Cô nhờ Phù Dung dạy hả? Mùi vị rất giống cách nấu của Phù Dung, chỉ có con bé mới làm choxoài muối vẫn giữ được vị giòngiòn chua chua mằm mặn của xoài thôi. Canh rau muống me chua rất ngọt nước nhưng vẫn giữ được vụ chua thanh của me. Cá kho vừa phải.
Thu Hương ngạc nhiên khi nghe Lâm Phong nói vậy. Chỉ qua hương vị mà đoán biết được người dạy là cô là ai thì chứng tỏ món ăn của người đó đã in sâu vào tâm trí của anh như thế nào. Trong giọng nói của anh có sự dịu dàng, ấm áp mang theo chút hoài niệm, có gìđó chua xót trong lòng cô dâng lên.
- Sao anh đoán là do Phù Dung dạy em? – Thu Hương tò mò hỏilại.
- Từ khi Đan Phượng quen thân với Phù Dung thì con bé thườngxuyên đến ở nhà tôi. Con bé học nấu ăn từ mẹ tôi, chúng tôi coi Phù Dung như một thành viên trong gia đình. Thậm chí ba mẹ tôi còn coi con bé...
Anh bỏ lửng câu nói của mình, dường như đó là niềm đau anh chôn kín trong lòng mình không thể nói ra. Thu Hương cảm thấy nghẹn ngào trong lời nói:
- Coi Phù Dung như một cô con dâu đúng không?
Lâm Phong nhìn Thu Hương rồi quay đi, đôi mắt anh thoáng sự u buồn nhung nhớ về một khoảng trời xa nơi có người con gái dịu dàng ân cần với anh, nấu cho anh những bữa ăn ngon, đơm lại chiếc cúc áo bị rơi và mỉm cười với anh mỗi khi anh buồn, lo lắng khi anh bị ốm. Cô như đóa hoa tươigieo vào trong anh không biết bao những ước mơ về một gia đình nhỏ có anh, cô và những đứa con của họ bụ bẫm đáng yêu. Hạnh phúc chỉ cần có thế thôi, đâu phải cao xa nhưng giờnó chỉ có thể in sâu trong trí tim anh mà thôi không thể thốt thành lời.
Thu Hương thu vào hết tầm mắt của mình hình dáng của anh. Trong trái tim anh đã có người con gái mà người đó mãi không thể cùng anh. Một chút ghen tỵ, một chút xót xa dâng trong lòng cô. Cô làm tất cả vì anh, bỏ qua cả tự trọng đểquấn lấy anh, cố giành thời gianđể học nấu ăn, quan tâm anh nhưng tất cả chỉ là số 0 tròn trĩnh. Anh không để cô vào tầmmắt mình.
- Nếu không có cuộc hôn nhân với Cao Phong thì có lẽ giờ hai người cũng thành đôi rồi nhỉ? –Giọng cô mang chút mỉa mai chua xót lẫn ghen tuông.
Anh nhìn cô một cách đầy căm ghét, những dồn nén tronglòng khiến anh mất hết lý trí, Lâm Phong hét lên:
- Đúng đấy! Tại cô. Đáng ra cuộchôn nhân đó, người lấy Cao Phong không phải Phù Dung màlà cô. Bà cô nói gì với Phù Dung, cô biết không? Rằng bà ta không muốn cô dính vào cuộc hôn nhân không tình yêu. Phù Dung là kẻ chết thay cô. TÔI HẬN CÔ. – Lâm Phong giằn từng tiếng một như từng nhát dao đâm vào tim Thu Hương, anh dừng một lát rồi nhưng bùng phát cơn giận trong lòng khiến không thể kìm nén được: - Cô làgì mà cô có tất cả, được đối xử như một công chúa còn Phù Dung thì không? Trong lúc cô được tình yêu thương của gia đình còn Phù Dung là sự lạnh nhạt thơ ơ. Lúc cô được chu cấp mọi thứ để đi học còn Phù Dung là những tháng ngày lăn lộn để có từng đồng học phí. Côcó biết một lần Phù Dung ốm rất nặng hơn nữa di chứng của cánh tay bị gãy không được chăm sóc tốt khiến tình trạng của con bé rất tệ. Tôi và em gái đã cố liên lạc với gia đình cô nhưng khi vừa nói đến tên Phù Dung thì cụp máy cái rụp. Con bé phải co ro trong căn phòng bệnh ẩm thấp một mình không người thân. Còn cô, ốm có chút xíu mà nằm trong phòng bệnh tiện nghi có y tá riêng chăm sóc.Tôi nhớ mãi hình ảnh khi tôi mang cơm vào cho Phù Dung thấy ba mẹ cô tất tả chạy vào. Tôi mừng thầm nghĩ họ vào thăm Phù Dung nhưng không phải. Cô chỉ sốt nhẹ mà có cả đống người quan tâm còn Phù Dung là suy nhược cơ thể nặng đấy, cô biết không? Tuy không nói ra miệng nhưng tôi biết bảnthân nó mong ba mẹ cô vào thăm nó dù trong giây lát. Hôm nào nó cũng ra cửa ngóng nhưng mãi không có. Bọn họ thìcô là con gái vàng, con gái ngọc,không hề tồn tại đứa con tên Phù Dung.Thu Hương gần như lặng người đi khi nghe anh nói vậy. Hóa ra anh chỉ có hận cô mà thôi, vì người con gái khác mà hận cô. Lâm Phong đứng dậy đầy bỏ đi không ngoái đầu nhìncô một lần. Thu Hương cứ im lặng như vậy mặc anh bước đi. Tim cô đau như muốn nổ ra, nước mắt như mưa tuôn trên khuôn mặt xinh đẹp. Anh lạnh lùng với cô vì Phù Dung, tất cả vì Phù Dung. Hay thật đấy, tất cả những gì cô làm cho anh, những yêu thương quan tâm không đủ làm lay động trái tim của anh. Tình yêu cô đeo đuổi như gió thoảng mà thôi. Nơi xứngười, cô không ngừng nỗ lực mong có thể trở về nước sớm một chút để gặp anh, nói những lời yêu thương, quan tâm anh. Tất cả đều chỉ để đổi lấy một chữ HẬN của anh mà thôi. Anh hận cô bởi sự đối xử bất công với Phù Dung khiến cho con bé sống những ngày tháng cơ cực như đứa trẻ mồ côi, hận cô vì cô chính là nguyên nhân chia rẽ anh và PhùDung. Yêu thương trong anh với Phù Dung rất lớn lên tất cả

. Yêu thương trong anh với Phù Dung rất lớn lên tất cả những khổ sở của Phù Dung đốivới anh là do cô gây ra.
Ly rượu này đến ly rượu khác càng khiến cho cô điên đảo trong tiếng nhạc sập sình của bar. Rượu ngon, ngon đến mức cô muốn uống nữa, uống nữa để quên đi nỗi đau trong lòng mình. Yêu thương là thứ gìmà khiến cô phải khổ đau thế này. Lần đầu tiên có thứ cô không thể nắm bắt được mang tên tình yêu, nghe đơn giản nhưng đầy những ưu tư.
Loạng choạng Thu Hương xiêu vẹo đi vào nhà. Đầu óc cô như muốn nổ ra, càng uống càng thấy ưu sầu. Ông bà Hoàng Tuấn lần đầu tiên thấy con gái nồng nặc mùi rượu, tóc tai rối tung, quần áo xộc xệch. Vừa thấy bà nội, cô ôm lấy bà khóc như mưa, mùi rượu khiến bà cũng khó chịu. Đứa cháu yêucủa bà lần đầu như thế. Bà vỗ vai an ủi đứa cháu:
- Cục cưng của bà nói rõ nghe xem có chuyện gì mà cháu bà ranông nỗi này vậy?
Ngọc Diệp đỡ lấy con gái mình đang xiêu vẹo đầy nước mắt. Ông Hoàng Tuấn thở dài không biết sao nữa. Đứa con gái yêu chắc có chuyện gì nghiêm trọng lắm chứ nó chưa bao giờ như thế cả.
- Bà? Tại sao ai cũng nói con điều kiện tốt mà anh ấy không yêu con lại yêu Phù Dung. Con yêu anh ấy mà. Đáng ghét!
Thu Hương cứ gào lên trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi thành viên trong gia đình. Chả lẽ Thu Hương yêu... Ánh mắt dồn nén của mọi người nhìn nhau. Bà Hoàng đành ra lệnh cho bà vú:
- Bà vú đưa Thu Hương lên phòng nghỉ ngơi đi? – Rồi quay ra an ủi đứa cháu của mình: - Ngoan, bà thương? Cháu gái bà xinh đẹp thế này, ai ngốc à không yêu cháu chứ? Yên tâm, bà sẽ làm anh ta yêu cháu. Giờ thì đi nghỉ ngơi đi.
- Thật hả bà? – Thu Hương nhìn bà đầy tin tưởng. Bà không baogiờ nói dối cô cả. Cô loạng choạng theo bà vú về phòng nghỉ ngơi để lại ánh mắt lo lắng của ba người còn lại.
Đợi Thu Hương đã yên giấcngủ, Ngọc Diệp mới lên tiếng:- Mẹ, lần đầu tiên con thấy nó như vậy? Phải làm sao bây giờ?
Bà Hoàng nhìn con dâu rồi trấn an con:
- Không sao? Mẹ sẽ làm cho con bé hạnh phúc. Người đàn ông nó yêu sẽ phải bên nó. Cháu gái mẹ phải được hạnh phúc chứ? Con về phòng với chồng đi. Nghỉ ngơi sớm. Mọi việc đã có mẹ.
Thấy con dâu về phòng, bà yên lặng nhìn ra khoảng không. Gia đình này có nhiều biến cố, bà đã dùng cái sức tàn của mình để giữ nó, yêu thương haiđứa cháu nhìn chúng lớn lên điều bà mong nhất là chúng hạnh phúc, vui vẻ thì chúng muốn dù khó đến đâu bà cũng sẽ làm. Thu Hương sẽ có người đàn ông nó muốn và bà sẽ làm điều đó.
***********
Đan Phượng cùng Phù Dung đi dạo phố, hai người băng qua những con phố dài. Con đường cuối tuần tấp nập lạ thường, không khí nóng nực đến dễ sợ. Đan Phượng khó chịu kéo Phù Dung vô đại một khu thương mại. Trong đó vừa mát mà nhiều thứ để mua sắm thay vì lượn phố phường nhìn toàn người là người. Phù Dung đứng yên lặng trước gian quần áo nam phân vân mãi. Bộ đồ ở nhà này không biết có hợp với anh không, chất liệu cũng tốt, màu sắc được nhưng mỗi tội là giá không rẻ chút nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro