4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh đừng trêu em nữa.
Phù Dung vội chạy đi thay đồ. Ngại quá mất đi thôi, chắc làxấu quá nên anh Phong cứ nhìncô kỳ kỳ thế chứ? Mất thứ này đâu có hợp với cô. Phù Dung trở ra thì thấy hai anh em Đan Phượng đang loay hoay xem mấy cuốn sách mới mua. Anh chị cô cũng rất thân thiết với nhau như vậy. Anh Hai rất thương chị Ba nghen nhưng rấtlạnh lùng với cô, không bao giờ nói với cô một câu. Có lần chị Babị vấp té, anh Hai cõng chị Hai lên lầu tìm thuốc bôi nhưng có lần anh Hai sơ ý đổ ly trà nóng vào tay cô khiến tay bị đỏ rát còn bị mắng là không có mắt đâm trúng. Lần đó cô bị bà mắng, nói may anh

bị mắng là không có mắt đâm trúng. Lần đó cô bị bà mắng, nói may anh Hai không bịsao chứ không thì cô chết chắc. Với mọi người, chị Thu Hương là công chúa đáng yêu, xinh đẹp lại giỏi giang.... Cô ngẩn ngơ nhìn mà ao ước mong muốn.- Phù Dung? Sao em lại ở đây?
Phù Dung ngẩng lên, chị Ba ở đây. Trong chị thật xinh đẹp, đĩnh đạc trong trang phục công sở. Thiệt là oai nghen, lại mấy người đi theo chị hết sức coi trọng chị nhưng sao nét mặtai cũng ngỡ ngàng khi thấy chị nói chuyện với cô. À, đúng rồi! Cô như con vịt xấu xí, quần áo cũ mèm lại bạc màu đối lập với chị như một công chúa vậy....
- Tiểu thư! Em...
Cô chưa kịp nói hết câu thì Thu Hương quay ra nói với mấyngười kia:
- Các anh cứ theo kế hoạch mà làm. Tiếp tục đưa ra chương trình giảm giá nhằm thu hút khách. Thông báo với bên cung ứng của công ty để thảo luận để đôi bên cùng có lợi. Mà tôi thấy gian "Thư viện của bạn" nên thêm một số đầu sách làm phong phú, đặc biệt là đang thời điểm ôn thi đại học chúng ta nên nhập sách ôn luyện nhằm đáp ứng nhu cầu của học sinh. Nhớ đưa ra chính sách khuyến mại hợp lý. Làm báo cáorồi gửi cho tôi. Các anh về làm việc của mình đi...
Phù Dung còn đang ngẩn ngơ khi nghe chị Ba nói chuyện.Thật là oai! Mấy người cúi đầu rồi bỏ đi. Thu Hương quay lại nhìn Phù Dung khẽ hỏi:
- Sao em đến đây mà không lên gặp chị?
- Tiểu thư làm ở đây sao? Em tưởng tiểu thư làm ở công ty của gia đình.
- Đây là một trong những siêu thị thuộc hệ thống siêu thị của gia đình. Em không biết sao? Chịlàm quản lý ở đây mà sao em cứmột hai gọi chị là tiểu thư thế? Nghe chướng tai lắm...
Thu Hương nhíu mày nhìn Phù Dung, con bé cứ gặp bất cứai trong gia đình kể cả cô đều khép nép, cúi đầu "một dạ, hai vâng" nửa câu không cãi, đánh mắng thế nào cũng chỉ một câu "xin lỗi" dù có khi mình chả sai cái gì? Phù Dung lắp bắp trả lời khi thấy chị Ba nổi giận như vậy:
- Em.... không ..... dám. Lão phu nhân đã quy định. Em xin lỗi...
Thu Hương nghe thế thì bótay. Đối với Phù Dung thì gia đình cô không phải người thân là ba mẹ, anh chị mà là quan hệ chủ tớ. Cô không hiểu nổi nữa? Thật sự không hiểu vì sao càng lúc sự việc lại như thế?
Đan Phượng đang giỡn vớiông anh trai quý hóa thì thấy Phù Dung khép lép với một cô gái. Một cô gái đẹp, phải nói là rất đẹp mang theo đó là sự uy quyền. Mái óc búi cao, chiếc váyliền màu đen toát lên sự sắc sảo, làn da trắng cùng đôi môi hồng gợi cảm khiến cho người đứng cùng dù là nam hay nữ đều mang chút bối rối cộng thêm đôi mắt sắc lại càng tôn thêm vẻ đẹp đó. Cô vội kéo tay anh Hai:
- Anh xem kìa! Phù Dung đang nói chuyện với một cô gái rất đẹp đó nha!
Lâm Phong quay ra nhìn cô gái. Anh cảm thấy có cái gì đó rất quen hình như là đã gặp ở đâu rồi thì phải nhưng vốn không thích những cô gái như thế nên anh bơ luôn. Anh chỉ đểý đến Phù Dung, thái độ của cô bé rất lạ, rất khép nép và lễ phép mang theo cái gì đó hơi sợ sệt trước cô gái đó. Lâm Phong bước vội về phía của Phù Dung kéo tay cô khẽ hỏi trước sự ngạc nhiên của cả hai cô gái:- Phù Dung! Sao em ở đây vậy? Đan Phượng chờ em nãy giờ. Ủa, ai vậy?
Lâm Phong khẽ nhếch mày nhìn Thu Hương khiến cô cảm thấy anh quen quen. Trái im Thu Hương khẽ ngân lên. Đúng rồi, là anh ấy. Người mà đã cứu cô. Sao cô có thể quên được cơ chứ? Vẫn ánh mắt ấy, khuôn mặt ấy đã theo cô vào giấc ngủbao nhiêu lần. Cô vẫn đi tìm anh... Lâm Phong chán ghét khi thấy cái nhìn chằm chằm của Thu Hương vào mình bởi anh gặp không ít phiền phức từ những cô tiểu thư đỏng đảnh này lắm. Anh khẽ lấy lại giọng:
- Phù Dung! Ai vậy em?
Phù Dung vẫn đang ngẩn ngơ trước thái độ của kì lạ của Thu Hương. Cô chưa bao giờ thấy chị Ba như thế cả? Cô giật mình trước câu hỏi của Lâm Phong:
- Anh Phong! Đây là... Đây là.... – Phù Dung không biết dùng từ nào để giới thiệu Thu Hương với Lâm Phong, thật khó nói làmsao – Uhm, đây là tiểu thư Thu Hương.
- À, tiểu thư nhà em đang ở đấy hả?
Phù Dung gật đầu. Thu Hương khẽ nhíu mày trước lời giới thiệu của Phù Dung. Nó nói cái quái gì thế, cái gì mà tiểu thư... Cô nhanh lấy lại bình tĩnh đưa tay ra phía Lâm Phong:
- Xin chào! Tôi là Thu Hương. Rất vui khi được biết anh.
- Chào cô! – Lâm Phong lịch sự bắt tay với Thu Hương – Tôi là Lâm Phong, anh trai bạn học củaPhù Dung.
- Anh Phong! Tôi cảm thấy anh quen quen. Chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải...
- Rất tiếc! Tôi chưa hề từng gặpcô. Cô nhầm tôi với ai rồi...
Lâm Phong khẽ liếc Phù Dung đang cúi gằm mặt xuống, khẽ kéo tay cô bé:
- Đi thôi! Đan Phượng đợi chúng ta. Chào cô...
Lâm Phong kéo Phù Dung đi làm cô vội tỉnh quay lại chào Thu Hương. Thu Hương nhìn theo Lâm Phong. Đúng là anh ấy! Người đã cứu cô trong đêmđó. Tối hôm đó cô đi dạo trong một công viên tối thì bị mấy tên côn đồ trêu ghẹo may sao gặp được anh. Anh cứu cô nhưng không hề đòi hỏi chỉ bảocô đêm hôm con gái không được đi một mình. Cô quên sao được giọng nói của anh, vẫn ánh mắt ấy và dáng người ấy nhưng hôm nay anh trong bộ quân phục thì càng toát nên vẻ đẹp khiến cho các cô gái đều phải ngoái nhìn nhưng
ngoái nhìn nhưng anh vẫn lạnh lùng, ánh mắt thờ ơ trước tất cả các cô gái.
Hôm nay gặp lại anh, cô rât mừng nhưng sao anh lạnh lùng,nhất là sau khi nghe Phù Dung giới thiệu thì ánh mắt anh có phần chán ghét... Cô tự nhiên thấy buồn, chưa bao giờ cô quên hình bóng anh. Cô luôn kiếm tìm, Thu Hương quay lại công viên đó hang trăm lần nhưng không lần nào gặp lại.
- Á... Á .... Á....
Thu Hương mải suy nghĩ không để ý phía trước cô là cầuthang cuốn khiến cô trượt chân.Cô cảm thấy đầu óc mình quay mòng mòng, mình lăn mấyvòng nhưng sau cô không hề cảm thấy đau, chỉ thấy có chút choáng váng mà thôi.
Uỳnh.... Uỳnh .....Uỳnh...
Tiếng va chạm mạnh khiến mọi người thất thanh. Thu Hương cảm thấy hơi nhức nhưng khi cô định thần lại thì thấy Phù Dung Đang lồm cồm bò dậy. Mặt cô bé sám ngoét đi, lộ ra vẻ mặt đầy đau đớn:
- Tiểu thư! Cô không sao chứ?
- Em đỡ chị đấy à? – Thu Hươngnhíu mày hỏi.- Vâng, em thấy chị trượt chân vội chạy ra đỡ chị nhưng khôngkịp, may mà em ôm kịp khiến chị bị quay vòng mấy lần. Thật xin lỗi.
Lúc đó, Phù Dung đang đứng cạnh cầu thang đợi hai anh em Đan Phượng thì thấy chị Ba lại trượt chân nên theo bản năng cô túm lấy Thu Hươngnhưng không kịp làm cả hai ngãnhau lăn mấy vòng. Khi thấy cả hai chuẩn bị lăn vào chiếc cột đá gần đó thì cô vội xoay Thu Hương lại khiến mình bị văng trúng cột đá làm cô đau quá.
- Không. Không có em thì chị chắc chị còn ngã đau lắm.
Phù Dung cúi gằm mặt. Tay cô đau quá, cánh tay buốt nhưng nhức như là muốn rời ra,mặt cô xám ngoét lại.
- Cậu có sao không? Phu Dung.
Đan Phượng cùng Lâm Phong lo lắng nhìn cô với ánh mắt lo ngại. Thu Hương chợt thấy xốn xang trước cái nhìn đầy lo lắng âu yếm của Lâm Phong với Phù Dung. Nó đầy yêu thương, trong giọng nói không chút lạnh lùng mà ngọt ngào gần gũi:
- Em không sao chứ? Có đau ở đâu không?
Phù Dung khẽ lắc đầu không mặt vẫn cúi gằm.
- Thu Hương! Em không sao chứ?
- Anh Hai! Sao anh biết em ở đây?
Hoàng Vinh chạy vội đến chỗ Thu Hương nắm lấy tay cô trong giọng nói đầy lo lắng yêu thương.
- Tay em sao lại tím bầm thế này. Thế bảo không đau. Đi! Đi viện kiểm tra.
Thu Hương vội cự nự anh trai. Cô biết anh trai thương cô nhất, yêu chiều cô nhất nhưng có cần thiết mỗi vết thương nhỏ xíu mà làm toáng lên không. Hoàng Vinh không thèm đếm xỉa tới nhất quyết kéo ThuHương.
- Anh Hai! Phù Dung còn ở đây. Em ấy cứu em nên cũng bị thương. Trông em ấy đau lắm...
Thu Hương vội chỉ tay về phía Phù Dung, ánh mắt cô dừng lại ở Lâm Phong. Anh đang xem xét vết thương ở cánh tay Phù Dung. Hoàng Vinh thấy sự có mặt của cô bé thì mặt tối xầm lại khó chịu, anh rít lên:
- Sao con bé lại ở đây? Nó đẩy em ngã à?
- Anh Hai! Anh nói lung tung gì đấy? Em trượt chân, may mà Phù Dung đỡ em đấy...
Hoàng Vinh nhìn Phù Dung khiến cho cô cảm thấy sợ. Anh Hai không thích cô, Phù Dung biết chứ. Cô cúi đầu khẽ nói:
- Thiếu gia!
- Mày là đồ sao chổi. Mày xem mày làm cái gì thế này? Đen đủi.
- Này! Anh nói cho cẩn thận. Không có cô bé thì em gái anh giờ chắc thương nặng lắm rồi đấy. Không tím nhẹ nhàng thế đâu. Cảm ơn không nói được một câu, đã này nọ...
Lâm Phong bất bình trước thái độ của Hoàng Vinh. Dù gì thì Phù Dung cũng là em gái của anh ta cơ mà, sao lại đối xử nhưthế chứ? Phù Dung thấy vậy liền ngăn anh lại
- Thiếu gia. Là em bất cẩn... Anh Phong là lỗi tại em...
- Thiệt tình... - Lâm Phong bất đắc dĩ nhìn Phù Dung. Thôi bỏ qua đi, cũng chả giải quyết được gì, không khéo lại còn làm khó Phù Dung.
- Anh là ai mà quyền nói ở đây? – Hoàng Vinh cau có hỏi.
- Anh Hai! Anh trai bạn của Phù Dung đấy. Anh à? Chả phải anh muốn đưa em đi viện sao? Đưa Phù Dung đi cùng đi. Con bé có vẻ thương nặng.
- Kệ nó! Anh đưa em đi.
- Anh Hai...
Thu Hương đành phải dùngchiêu nũng nịu với anh Hai và thế nào anh cũng nhường cô. Hoàng Vinh thấy thế đành phải nhún nhường cô đôi chút. Ai bảo anh yêu thương, chiều chuộng cô em gái này nhiều như thế?
- Đi, anh thua em rồi. Đưa nó đi cùng vậy. Thật rắc rối!- Anh Hai ra lấy xe đi.
Đợi Hoàng Vinh đi lấy xe, Thu Hương vội quay ra nói với Lâm Phong:
- Anh yên tâm. Tôi sẽ đưa Phù Dung đi kiểm tra.
Lâm Phong liếc nhìn Thu Hương một cái rồi quay ra nói với Phù Dung:
- Em đi theo cô ấy được không hay là anh đưa em đi?
- Em đi theo tiểu thư cũng được mà. Không sao đâu?
Lâm Phong gật đầu ôn nhu nhìn cô đầy yêu thương che chở rồi quay ra khẽ nói với Thu Hương:
- Vậy nhờ cô vậy. Cảm ơn cô.
- Không có gì? Cũng là trách nhiệm của tôi mà...
****
Sau khi ở bệnh viện kiểm tra xong. Thu Hương chỉ bị sây xát nhẹ nhưng Phù Dung thì nặng hơn. Cô bị gãy tay bó bột phải một tháng liền, chân tay bị sứt xát, thâm tím nhiều chỗ. Bác sỹ nói cô hạn chế vận động mạnh, sau khi tháo bột thì phải đi vật lý trị liệu.
Về đến nhà, chưa kịp nghỉ ngơi gì thì cô nghe bà gọi cô lên. Phù Dung vội vã đi lên và côchưa kịp nói gì đã nhận một cú tát giáng trời khiến cô ngã xuống. Ánh mắt cô đầy sợ hãi, toàn thân khẽ
. Ánh mắt cô đầy sợ hãi, toàn thân khẽ run lên. Bà nội đầy tức giận, ánh mắt đầy lửa chỉ hận không giết được cô.
- Mày! Con súc sinh... Mày là đồ sao chổi, giết người. Sao mày không chết đi. Thu Hương làm gì mà mày làm con bé thâm tím người ngợm thế hả?
Đôi mắt Phù Dung ngân ngấn nước mắt khẽ cúi xuống. Cô sai rồi sao, cô làm chị Hai bị thương nhìn thấy ánh mắt của bà làm Phù Dung thêm sợ hãi vàchán ghét bản thân mình. Cô run lên khẽ nấc, ánh mắt đờ đận.
- Nhốt nó vào trong kho cho nó suy ngẫm về những gì nó gây ra.
Tai cô ù lên chỉ nghe tiếng quát của bà rồi cứ như người vô hồn bước theo bước chân của ông quản gia văng vẳng sau cô là tiếng nức nở xót xa của bà vú về chị Thu Hương. Chỉkhi tiếng sập cửa thì Phù Dung mới tỉnh lại. Trong kho tối om đầ ẩm thấp và bụi bặm. Không khí lạnh lẽo, im lặng đến rợn người. Cô thu mình trong một góc khẽ khóc nức nở, khóc cho đến khi không thành tiếng thì thiếp đi. Cô co ro, người lạnh đến phát run. Trời đang đổ mưa to càng làm cho kho trở lên lạnh hơn. Cô nằm co lại trên sàn nhà cố tìm cho mình một hơi ấm. Cô mơ thấy mình trong vòng tay ấm áp của cha mẹ, được cùng cả nhà sum vầy bên mâm cơm rộn rã tiếng cười. Môicô vô thức nở nụ cười nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi không ngừng, không ngừng.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro