5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh sáng khẽ lọt vào khiếnPhù Dung hơi chói mắt. Cô tỉnh dậy, toàn thân đau ê ẩm nhất làcánh tay. Nó buốt đến tận óc, đầu cô nặng như đeo đá vậy. Bụng cứ sôi nên ùng ục, cả ngàyhôm qua cô đã ăn gì đâu. Miệng khô ran cộng với sự mệt mỏi khiến cô ngã vật xuống lại thiêm thiếp đi. Không biết cô ngủ bao lâu nhung cô cứ chìm đi, lúc mê lúc tỉnh. Nước mắt cứ chảy ra...
Khi nghe tiếng cạch cửa cùng ánh sáng ùa vào khiến cô nheo mắt lại. Cô cố ngồi dậy, mệt mỏi nhìn. Giọng ông quản gia vang lên:
- Cô chủ đã xin với lão phu nhânrồi. Con ra đi!
Phù Dung lặng lẽ cố lê tấm thân gầy của mình bước ra. Mệt mỏi cùng đói và khát khiến cô kiệt sức. Mùi thức ăn từ trên nhà bay xuống khiến nước miếng cô ứa ra. Cô khẽ nuốt nước mắt cúi đầu chào ông quản gia. Trên nhà đầy ắp những cười, tiếng quan tâm yêu thương của ba mẹ với chị. Ba mẹ đi công tác về rồi, khẽ ngước mắt lên cố tìm hình bóngcủa hai người nhưng trong câu chuyện không có cô. Cô mong dù một chút cũng được nhưng nó chỉ là sự quan tâm tới vết thương của chị, tiếng xuýt xoa lo lắng của bà và sự nhắc nhở nhẹ nhàng của mẹ lần sau nên cẩn thận.Phù Dung cúi gằm bước về phòng. Quá mệt mỏi, cô ngã vật xuống giường ôm nhẹ gấu vào lòng khẽ nói:
- Làm mày lo lắng rồi! Tao không sao đâu, chỉ đau tay tí thui. Để tao đi xem nhà còn gì để ăn không nhé? Tao đói lắm...
Dù mệt với người hơi ngâyngấy sốt nhưng Phù Dung cố dậy. Cả ngày không ăn thì lấy đâu ra sức. May mà là hai ngày cuối tuần, không nghỉ thì biết làm sao bây giờ. Sắp thi hết cấp 3 rồi thi đại học, cô phải cố lên mới được. Có lẽ khi đó cô sẽ không bao giờ được quay về đây quá? Chỉ nghĩ đến thế mắt cô rơm rớm....
Nhà gần hết gạo rùi chỉ đủ nầu cháo thui, đành phải vậy cứsao bây giờ! Một cánh tay lành nên cô vất vả lắm mới chất được bếp. Khói um lên khiến bản thân ho sặc sụa, chảy cả nước mắt. Bắc được nồi cháo lên thật vất vả mãi mới được. Vậy mà cháo loãng xẹt à? Phù Dung lại đợi nó nguội mới bắc xuống vì một tay khó bê. Cố tìmtrong chạn xem có gì không thì may còn ít xoài muối hôm trước.
Bát cháo to uỳnh cùng với ít xoài muối hôm trước. Nguyêncó xoài muối vì trong vườn có cây xoài sai trái lắm nhưng không ai hái. Một mình cô ăn không hết để phí nên Phù Dungđem xoài đó thái miếng thêm ítmắm cùng gừng nhã nhỏ ngâm lên thay thức ăn. Món này cô ăngần như quanh năm vì khi nào gần cuối mùa, cô cho thêm chút đường là có thể để lâu... Ăn xoài giòn giòn chua chua lại thêm vị cay cay mằn mặn thật là tuyệt cú mèo!
Phù Dung ăn hết tô cháo trắng với đĩa xoài muối mà vẫnthòm thèm. Cô ăn rất khỏe, bìnhthường cô một mình cũng phải ăn hết một tô cơm to đùng bằng hai người ăn. Hôm nay chỉ có tô cháo loãng, đang ngồi xem có gì có thể ăn không thì cô nghe tiếng gọi:
- Phù Dung, lên đây!
Bà nội gọi cô. Chết, phải nhanh lên mới được. Phù Dung quên mệt và đói vội vàng chạy lên. Oa, cả nhà đang ăn cơm! Trên bàn toàn món ngon, thơm phưng phức. Sao bà gọi cô lên hay là thấy tay cô bị thương nên cho ăn cùng.
- Con ranh! Mày có nghe tao nói gì không?
- Dạ! Dạ... bà bảo gì con.
Phù Dung chợt tỉnh nhưng đôi mắt vẫn hau háu vào bàn ăn. Bà nội cô hằm hằm nhìn cô:
- Tý nữa cả nhà ăn xong! Mày dọn sạch bàn ăn, rửa chén bát cho sạch. Bà vú giờ phải dọn dẹp các phòng sẽ rất mệt. Tay chân mày thế kia cũng chả được cái tích sự gì thì dọn dẹp trong bếp. Nhớ làm cẩn thận, vỡ cái gì thì liệu hồn....
- Bà à? Tay Phù Dung còn đau? Không làm nhiều được thế đâu?– Thu Hương nghe bà nói thế thì liền ngăn lại. Cô thấy rõ Phù Dung rất mệt mỏi, đôi mắt nhìn bàn ăn đầy đói khát. Hôm qua, khi bác sỹ thăm bệnh xong cho cô, anh Hai nghe cô không bị gì thì nhất quyết đưa cô về nghỉ. Cô nài nỉ mãi anh mới đợi Phù Dung bó bột xong. Con bé vừa nhìn thấy mặt hằm hằm của
thấy mặt hằm hằm của anh Hai nên bó xong chả đợi lấyđơn thuốc vội vã chạy theo hai người. Về đến nhà, bị bà nhốt trong kho không ăn uống gì.- Không sao? Bà vú vừa phải đi chợ nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa nữa. Quá nhiều việc...
- Nhưng... – Thu Hương lên tiếng. – Chúng ta thuê thêm người được rồi!
- Hai đứa tính thế nào? – Bà quay ra hỏi ba mẹ.
Ba mẹ ngồi im từ nãy đến giờ, mẹ đang gắp thức ăn cho anh Hai. Ông bà quản gia không tham gia ý kiến gì. Phù Dung im lặng trông chờ. Cô hy vọng ba mẹ có thể nói cho cô, được hay không cũng được chỉ cần ba mẹcó thể nói coi như cô được sự quan tâm ít ỏi.
- Mẹ thấy hợp lý là được rồi! Màmai vợ chồng con sẽ đi Singgapo công tác, rồi xem thủ tục du học cho hai đứa. Mẹ thấythế nào?
- Hai con thấy thế nào thì thế đấy? Vắng hai đứa này nhà buồn lắm...
Phù Dung chớp mắt rồi khẽ cúi gằm im lặng. Hình như chỉ cóanh chị mới là con của ba mẹ thôi. Từ ngày cô về chưa bao giờ ba mẹ nói chuyện với cô. Hai người công việc nên đi côngtác suốt ít khi ở nhà nhưng có thì cũng không nói gì, chủ yếu là đưa cả nhà đi nghỉ vào những dịp đặc biệt. Cô ở nhà mà thôi. Không chút quan tâm, không lời hỏi thăm thậm chí không nhìn cô.... Cô sai ở đâu mà đối xử với cô như thế?
Cả nhà ăn cơm xong lục đục kéo nhau ra phòng khách nghỉ ngơi uống trà chỉ còn mìnhcô. Thức ăn còn thừa nhiều, bỏ uổng. Phù Dung cố gạt chúng vào những túi ny lông để về hâm lại ăn. Trong nồi vẫn còn cơm này, cô nhoẻn cười gạt nốt. Bằng một cánh tay, cô cố rửa từng chén đĩa thật sạch rồi sắp xếp gọn lại. Cô làm rất lâu vìthấy cả nhà đã trở về phòng ngủ rồi. Lau chùi lại bếp cùng bàn ăn cho sạch sẽ. Cô cắm cúi lau chùi từng góc cạnh thật cẩn thận.
- Phù Dung! Em chưa xong à? Muộn rồi đấy?
- Tiểu thư? Cô cần gì ạ? Em sắp xong rồi!
Phù Dung ngẩng đầu lên. Tóc tai cô rối bời, quần áo lấm lem những nước. Cánh tay bó được cố định bởi một giải băngtrắng xem chừng như cô phải hết sức lắm mới xong công việc.
- Chị lấy cốc nước. Em đỡ chưa?
- Dạ! Em đỡ rồi. – Phù Dung lắc lắc cái đầu.
- Chị thấy hình như em cần uống thuốc, em phát sốt rồi thì phải.
Thu Hương khẽ đưa tay đểsờ trán cô bé để xem thế nào nhưng Phù Dung đã né rất nhanh trước sự ngỡ ngàng của cô.
- Em không sao thật mà. Chút cỏn con này mà uống thuốc làmsao? – Phù Dung khẽ nhìn và thấy phản ứng của chị như vậy vội đáp: - Ý em là tiền thuốc rất đắt....
- Thôi. Em nghỉ sớm đi...
Phù Dung cúi gằm xuống lặng lẽ dọn dẹp lần nữa. Cô dọn xong lê tấm thân mệt mỏi của mình quăng xuống giường. PhùDung ôm gấu trong lòng dấy nên chút tủi thân. Cô luôn mongnhận được dù nhỏ thôi những yêu thương của gia đình nhưngkhó quá. Sự qua đời của ông nộicó lẽ là nỗi đau quá lớn, cả gia đình khó vượt qua nên có lẽ cô nên chấp nhận nó mà thôi. Cả đời này sẽ không được cả nhà thừa nhận, yêu thương và chỉ làngười thừa trong căn nhà này mà thôi. Suốt đời lẻ loi một mình....
*************
Phù Dung cố gắng rửa xong chỗ chén bát bữa chiều nay. Chiều nay bà cùng bà vú lên chùa cầu an nên bà dặn cô phải don dẹp nhà cửa cho cẩn thận sạch sẽ. Cánh tay còn bó bột nên làm việc gì cũng khó khăn, cử động của cô chậm chạp từng chút một. Cô thở dài đầy buồn phiền nhưng tay vẫn không ngừng lau phòng khách rộng lớn. Một mình vừa lau vừa lẩm bẩm lại bài học sáng nay.- Em làm gì đấy? – Thu Hương lên tiếng hỏi.
- Dạ thưa, em lau nhà. Bà dặn thế? – Phù Dung ngẩng lên đáp nhưng tay vẫn lau sàn nhà.
- Tay đau thế thì làm gì được? –Thu Hương dịu giọng hỏi.
Phù Dung nghe thế tưởng chị bảo một tay thì lau sao cẩn thận sạch sẽ, cẩn thận được nên vội xua tay giải thích: - Dạ, em làm cẩn thận lắm. Rất sạch sẽ ạ!
Nhìn dáng vẻ sợ sệt của con bé, Thu Hương lắc đầu không nói gì thêm, nói chuyện cứ như kiểu ông nói gà bà nói vịt vậy đành thôi. Từ lầu hai nhìn xuống, cô không khỏi cảm thán trước dáng cặm cụi lau lau của Phù Dung. Quần áo ướt nhẹp chắc do nước sóng ra ngòai bắn vào, cánh tay bó bột trắng chuyển sang màu cháo lòng bẩn bẩn. Con bé miệng cứ lẩm bẩm tay vẫn đều đều làm như thường. Căn phòng khách sạch sẽ gọn gàng nhờ sự cố gắng của Phù Dung. Lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán đi, Phù Dung lau tiếp bậc cầu thang. Cầu thang làm bằng gỗ nên chỉ lau bằng khăn ẩm, cố vắt nước thật kiệt lau từng bậc từng bậc một. Cắm cúi làm thì thấy bước chân đi vào nhà, ngẩng lên thấy Hoàng Vinh đi vào cửa tay xách rất nhiều đồ, là đồ ăn vì mùi thơm phức. Phù Dung ngửi ngửi mùi thơm mà ứa nước miếng. Đồ ăn ngon ha!
Hoàng Vinh không thèm liếc Phù Dung một cái đi thẳng vào phòng bếp để lên bàn rồi rathẳng phòng khách. Phù Dung cúi đầu không dám ngẩng lên chỉ khẽ thưa:
- Anh mới về?
Hoàng Vinh không đáp đi thẳng lên lầu. Gần lên tới lầu 2 anh nói vọng xuống:
- Xuống phòng bếp dọn đồ ăn trong hộp bày ra rồi gọi Thu Hương xuống ăn. Biết không, đừng lề mề.
- Dạ.
Phù Dung nhanh nhẹn bày bàn ăn sạch sẽ cẩn thận rồi lên lầu 2 gọi Thu Hương vừa bước đến gần phòng thì thấy chị bước ra, cô vội cúi đầu nhẹ nhàng nói:
- Thiếu gia sai em lên gọi tiểu thư xuống ăn cơm. Em chuẩn bị
thư xuống ăn cơm. Em chuẩn bịxong hết rồi đấy ạ.
- Uhm. Anh Hai vừa qua gọi chị.
Nói xong, Thu Hương rảo bước xuống phòng ăn, mùi đồ ăn thơm phức. Đến nơi, anh Hai đã ngồi tự lúc nào đợi cô. Mỉm cười, Thu Hương khẽ nói:
- Anh Hai về sớm nghen?
- Uhm, hôm nay nhà không có aiở nhà nên anh về sớm xem cô em gái thế nào? Vú không có nhà nên anh mua đồ ăn ngoài. Toàn món em thích thôi, ăn đi kẻo nguội.
Thu Hương cười khẽ gắp thức ăn vào bát anh Hai đáp: - Anh Hai ăn đi? Cơm rang DươngChâu, bánh bao thập, canh gà hạt sen... Lại gì thế này, mực chiên nước mắm. Oa nhiều món ngon ghê. Anh Hai em là số 1.
Hoàng Vinh nhìn cô em gái yêu của mình mỉm cười, lớn đầurồi mà như con nít vậy. Anh lẳng lặng chăm chút cho cô em thân yêu của mình vì anh nhớ như in bàn tay ông nội trước khi mất mong anh chăm sóc em gái thực tốt. Anh giành rất nhiều những yêu thương, nuông chiều cho Thu Hương, chỉcần em gái vui thì anh cũng vui rồi.
- Phù Dung? Em ăn cơm chưa vậy? Ngồi xuống ăn cùng? – Thu Hương đang ăn bỗng ngẩng lên hỏi.
Phù Dung lúng túng nhìn nhưng thấy thái độ lạnh nhạt của Hoàng Vinh, cô khẽ lắc đầu. Từ nãy đến giờ nhìn thái độ yêu thương của anh Hai giành cho chị cô ghen tỵ lắm, chưa bao giờ bản thân được yêu thương như thế?
- Em không dám. Em xin phép đilau dọn tiếp. Sắp muộn rồi.Phù Dung vội cắm cúi bướcra khỏi gian bếp nhưng vẫn nghe văng vẳng tiếng của Hoàng Vinh:
- Em sao phải bảo nó ăn làm gì?
- Anh Hai? Em ấy chưa ăn mà? – Thu Hương nũng nĩu nói.
- Kệ nó? – Anh ân cần khắp thêm thức ăn: - nó no hay đói thì liên quan gì đến chúng ta?
Thu Hương nhìn anh khẽ nói: - Phù Dung là em gái của chúng ta mà.
- Ba mẹ chưa bao giờ công nhậnnó cả? Hơn nữa em xem nó coi, ăn mặc cũ nát, bẩn thủi, mặt mũi lúc nào cũng lấm nét, chả giống chúng ta. – Hoàng Vinh nhìn em khẽ nói: - Với anh, chỉ có mình em là em gái. Ăn đi đừng nói nhiều
********
Phù Dung im lặng khi nghe câu chuyện của anh chị, lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt đaulòng lại tiếp tục lau lau sàn nhà. Cô ở trong nhà này không danh,không phận. Anh nói cũng đúng, ba mẹ có bao giờ thừa nhận cô đâu, cũng chưa bao giờnói chuyện với cô cả. Anh chị cũng không coi cô là em. Thế cô là gì đây? Mong lắm một gia đình, một tình thương dù nhỏ thôi. Cô ao ước lắm có một ngàycũng được ăn bữa cơm gia đình, được ba mẹ đi họp phụ huynh, được anh đưa đi học như anh Phong đưa Đan Phượng vậy. Sao với người khác thật đơn giản còn với cô thật xa vời?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro