chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Vương Nguyên là một người rất thoải mái, có nhiều việc nhỏ cậu đều không để ý, cơ mà nếu là chuyện liên quan đến bản thân, ví dụ như nói cậu lên giường với người khác... Thật ra thì, cũng không được coi là vấn đề lớn, dù gì cậu cũng là con trai, nhưng mà thực tế thì người lên giường cùng cậu cũng là con trai ( Không phải con người), quan trọng nhất là, cậu ở phía dưới! Tóm lại thì chuyện này làm cậu vô cùng phiền não.
Vì sao lại phiền não à, cậu cũng chẳng biết nguyên nhân là gì luôn.
Trốn tiết học buổi sáng, Vương Nguyên nhăn mặt nhíu mày ngồi xuống cố mặc quần áo, Vương Tuấn Khải mỉm cười tiến đến gần, vươn đầu lưỡi muốn liếm liêm cậu, bị Vương Nguyên nhanh chóng nhảy sang bên tránh thoát.
Vương Tuấn Khải bất mãn nhíu mi: "Trốn cái gì"
"Tôi đi rửa mặt" – Vương Nguyên lảng tránh, tư thế đi có chút vặn vẹo, dù vẫn còn đau, cậu cũng cố căn răng nhịn. Cậu cảm thấy thật là dở khóc dở cười mà, phiền não cái quái gì chứ? Mày, mẹ nó, rốt cuộc vì sao phiền não hả Vương Nguyên?
"Rầm" – Cửa WC bị ai đó dùng sức đóng sầm một cái.
Vương Nguyên ngẩng khuôn mặt đầy nước lên, tầm mắt mơ mơ hồ hồ, cậu nhìn thấy chính mình trong gương, cười tự giễu.
Thôi, cho mọi chuyện qua đi, coi như chưa từng xảy ra điều gì hết.
Trong lòng cậu hạ quyết tâm như vậy, cơ mà người kia chẳng hề có ý định cho qua như vậy.
Cho nên, khi hai người ngồi trên bàn ăn cơm, Vương Nguyên nghiêm túc lấy tay ngăn cản... đầu lưỡi của ai đó có ý định giúp mình lau miệng. Cậu còn lâu mới thừa nhận cảm giác run rẩy trong lòng khi chiếc lưỡi thô ráp lướt qua lòng bàn tay mềm mại mẫn cảm nhé!!!
"Sau này, có thể đừng tùy tiện hôn tôi như vậy nữa được không?"
Thực ra Vương Nguyên cảm thấy dùng từ "liếm" thích hợp hơn, nhưng để biểu hiện ý tứ rõ ràng, cậu lựa chọn từ "hôn" cho hay.
Biểu tình của cậu rất nghiêm túc, Vương Tuấn Khải ngẩn người một lát mới thẳng lưng, nhìn kĩ cậu, đáp: "Vì sao"
"Chuyện này rất kì quái, chúng ta cũng đâu phải người yêu" Vương Nguyên dừng một chút, bổ sung thêm: "Những hành vi này, phải là người quan hệ cực kì thân mật mới có thể làm"
"Người yêu là cái gì?" Vương Tuấn Khải nghĩ nghĩ một lát :"À, có phải là hai cái người thường xuyên cãi nhau trong phim không?"
Trán Vương Nguyên chảy mồ hôi: "Thường xuyên cái nhau cái gì chứ, dù sao thì ồn ào nho nhỏ kiểu đó đó cũng được coi là liếc mắt đưa tình"
Cậu cảm thấy đề tài có chút lệch hướng, vì thế quay lại vấn đề cũ, kết quả Vương Tuấn Khải nhìn cậu nói: "Vậy em cũng đang liếc mắt đưa tình với tôi còn gì"
Khóe miệng Vương Nguyên run rẩy, cậu phải làm sao mới có thể giải thích rõ ràng ý nghĩa thiêng liêng của việc hôn môi cho đầu "sói" này chứ!
"Tóm lại, thì đây là hành động vô cùng vô cùng vô cùng thân mật, hiểu không?"
Vương Tuấn Khải cong cong khóe miệng: "Ừm"
Vương Nguyên ngẩn người. Thật sự là vô cùng hiếm thấy người kia lộ ra một nụ cười theo đúng nghĩa, kiểu cười thường thấy ở Vương Tuấn Khải, không phải kiểu co quắp miễn cưỡng, thì cũng là trào phúng khinh thường.
Cứ ngây ngẩn mở to mắt vài giây như vậy, liền bị người kia mạnh mẽ hôn lấy.
Không phải kiểu hôn liếm liếm nhẹ nhàng như trong quá khứ, mà là... Giống như tối hôm qua, đem đầu lưỡi vào thăm dò từng chút từng chút trong miệng cậu... một nụ hôn chuẩn kiểu Pháp! Vương Nguyên chớp chớp mắt vài cái mới phản ứng lại, đẩy người kia ra, nhưng biểu tình chưa được thỏa mãn của Vương Tuấn Khải thực sự rất chói mắt.
"Không phải anh nói đã hiểu à, vì sao còn như vậy nữa? !"
Vương Nguyên thẹn quá hóa giận, ánh mắt dán chặt vào cánh tay.
"Thì em nói đây là việc mà những người có quan hệ vô cùng thân mật mới được làm mà" Vương Tuấn Khải nói như lẽ dĩ nhiên "Chẳng lẽ chúng ta không thân mật?"
Vương Nguyên không còn gì để nói.
Bọn họ hình như đã tiến vào một vòng tròn luẩn quẩn không lối thoát.
"Thân mật chỗ nào chứ?" Cậu chỉ có thể hữu khí vô lực phản bác một câu.
"Tôi hôn em, hành động này chưa đủ thân mật sao?" Vương Tuấn Khải hỏi lại.
Ôi FUCK! Vương Nguyên sắp bùng nổ mất!
"Thế vì sao anh hôn tôi hả? !" Vương Nguyên cao giọng chất vất.
"Không biết"
Vương Tuấn Khải thuận miệng đáp, không buông cánh tay đang cự tuyệt kia ra, so với bộ dáng nghiêng đầu ngoan ngoãn trong quá khứ, Vương Nguyên nhăn mặt nhíu mày hỏi hắn để làm gì, ngữ khí vô cùng gay gắt, nhưng mà, hắn chẳng thèm để ý, cúi đầu liếm liếm bờ môi cậu. Hắn biết, đối với kiểu hành động này, Vương Nguyên không thể, cũng không có cách nào ngăn cản, thích làm gì thì làm, kệ đi, để xem cậu có thích hay không.
"Chỉ là muốn liếm em thôi"
Không hề có ý nói nhỏ, âm thanh trầm thấp vang lên, chấn động cả trái tim cậu.
"Anh....." Vương Nguyên hổn hển mắng hắn một câu "Anh là đồ lưu manh...."
"Tôi không phải lưu manh, tôi là sói" Vương Tuấn Khải nghiêm mặt đáp.
Vương Nguyên bị lời nói này của hắn chọc cười, lập tức cong khóe miệng nói: "Vậy thì, Sói tiên sinh này, có thể mời anh mặc quần áo vào không?"
Lỗ tai và đuôi của Vương Tuấn Khải bỗng nhiên "thò ra", vẫy vẫy vài cái.
"Không muốn, mặc vào chẳng thoải mái tí nào hết"
Vương Nguyên bị hắn đánh bại rồi, hất tay hắn ra, ném cho một câu: "Thích làm gì thì làm" rồi đi học, trước khi ra còn còn dặn đi dặn lại hắn không được đi theo cậu. Vương Tuấn Khải chớp chớp mắt, "Ồ" một cái, lập tức thản thiên thong thả cởi đống quần áo vừa mặc ra rồi trở về phòng khách.
Kết quả, lúc trên lớp Vương Nguyên cứ luôn nhớ đến dáng người của bạn sói nào đó, quả thực muốn hộc máu mà chết.
Có thể đừng nhớ hắn ta nữa được không hả!
Trong lòng Vương Nguyên đau đớn gào lên, sau khi kết thúc tiết học cuối, Vương Nguyên cùng đa số các bạn đều tới sân bóng xem thi đấu. Hôm nay là trận đấu bóng rổ giữa lớp các cậu và lớp tài chính 2, Vương Nguyên cũng muốn đến xem.
Tới quán cơm gọi hai phần cơm mang về, Vương Nguyên nhìn bóng mình đổ dài trên đường, chầm chậm đi về nhà, đi mãi đi mãi, liền phát hiện ra có chút không ổn. Hình như phía sau có tiếng bước chân, xem ra đã đi theo cậu rất lâu rồi. Vương Nguyên nhắm mắt hít sâu một hơi, bất ngờ rẽ vào cái ngõ trước mặt, sau đó liền lao vào một vòng tay rắn chắc hữu lực, ngẩng đầu liền phát hiện ra đó là "sủng vật" nhà mình, cậu thở phào một hơi.
Vương Tuấn Khải tùy ý liếc mắt tới phía sau cậu, hỏi: "Em đi đâu vậy, lâu như vậy còn chưa về nữa"
"Xem đấu bóng rổ" Vương Nguyên vừa đi vừa cùng hắn nói chuyện phiếm, Vương Tuấn Khải sát bên cậu, ngửi ngửi hương vị của cậu, nhíu mi: "Trên người em có nhiều mùi quá"
"Hở?" Trên tay Vương Nguyên còn cầm cả bữa tối, nâng cánh tay lên ngửi ngửi: "Chắc là vì trong sân bóng nhiều người ấy mà"
Nhìn người nào đó vừa về đến nhà là lại cởi hết quần áo ra, Vương Nguyên bất đắc dĩ nói: "Anh không thể mặc quần áo vào...."
Vương Tuấn Khải quay đầu lại cười như không cười: "Tôi thấy hình như em đêm qua rất thích cơ thể của tôi mà"
Vương Nguyên nghẹn họng, lúc lâu sau mới đáp lại: "Ai thèm thích cơ thể anh chứ!"
Trong lúc xúc động thì người ta thường hay nói mà không suy nghĩ, cậu lúc này chính là một ví dụ điển hình: "Tôi thấy hình như anh mới là người thích cơ thể của tôi....!"
Giọng nói càng ngày càng nhỏ, thậm chí từ cuối cùng thành nói thầm luôn.
Vương Tuấn Khải cười xoa xoa đầu cậu: "Sao mà em biết được vậy"
Vương Nguyên coi như đã thấu rõ sâu sắc cái gọi là tự đào hố chôn mình rồi.
Không tự tìm đường chết thì không chết, còn thử làm gì?
Những lời này, cậu không suy nghĩ thêm, cũng không dám nghĩ tiếp. Bằng không, với kiểu suy nghĩ của cậu, chắc sẽ mang chính mình dọa chết. Vương Nguyên hằm hằm gọi tên kia tới ăn cơm, còn ra lệnh, buộc hắn phải ngồi ở vị trí đối diện.
Vương Tuấn Khải rất bình thản nghe theo, ăn được một nửa liền ngẩng đầu nói: "Trong phim nói biểu hiện như vậy gọi là không được tự nhiên. Em đang như thế à?"
Vương Nguyên: "....." Tại sao cậu lại dạy một con sói dùng máy tính cơ chứ?
Hắn hỏi xong lại tiếp tục ăn, vừa nhai vừa nói: "Nhưng mà em như vậy rất đáng yêu"
"..... Lão tử là con trai!" Vương Nguyên nghiến răng nghiến lợi.
"Tôi có mắt mà"
"Thế mà anh còn bảo tôi đáng yêu?"
"Ồ, này gọi là xù lông" Vương Tuấn Khải coi như không có việc gì đáp một câu, còn lẩm bẩm :"Woa, xem ra mấy cái chuyện trong phim đúng thật nè"
Vương Nguyên câm nín.
Tại sao cậu lại phải ngồi cùng bàn ăn cơm với một con sói cơ chứ?
Nghĩ đến đây, Vương Nguyên hỏi hắn: "Sao anh không biến trở về thành sói?"
"Hình người thuận lợi hơn" Vương Tuấn Khải lau lau miệng, nhìn thẳng cậu, nghiêng đầu nhếch miệng cười cười.
"Tại sao.... Anh cười cái gì chứ?" Vương Nguyên bị ánh mắt và nụ cười kia làm cho giật mình, luôn cảm thấy tên kia cười đến không có chút ý tốt nào. Cậu bị ảo giác sao?
"Không cho em biết" Vương Tuấn Khải chống khuỷu tay xuống bàn, giọng mang theo ý cười nhìn cậu :"Mau ăn cơm đi"
Vương Nguyên ù ù cạc cạc cúi đầu bới bới mấy miếng cơm, khi ngẩng đầu thì bị dọa: "Cái tai của anh...."
Vương Tuấn Khải liếc liếc đôi mắt hoa đào: "Không phải em thích sao"
"Ai nói tôi thích !" Vương Nguyên thấp giọng, đáng thương phản bác.
"Ừm, em không thích" Nói xong còn vẫy vẫy cái tai, dịu dàng nhìn Vương Nguyên: "Không thích, mà em còn nhìn chằm chằm toi làm gì"
"......."
"Nhìn chằm chằm anh chưa nói, còn đỏ mặt kìa"
"......."
"Này lại không được tự nhiên rồi"
Vương Nguyên làm gì còn lời nào để nói, âm thầm nhận định đây là nỗi bi ai của chứng "cuồng tai động vật".  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro