chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuộc sống của Vương Nguyên rất đơn giản, "lịch trình" mỗi ngày đều là tới trường – đi siêu thị – về nhà, thỉnh thoảng dậy lúc sáng sớm chạy bộ, trêu chọc cả tiểu khu gà bay chó sủa.
Ví dụ như hôm nay, cậu dậy rấy sớm. Vươn vai vươn vẻ xong, Vương Nguyên vò vò đầu, trời mới tờ mờ sáng. Vương Tuấn Khải mở mắt, tai và đuôi cũng đồng thời "chui ra", khiến Vương Nguyên vội vội vàng vàng chui tọt vào WC.
Vương Tuấn Khải cười haha.
Sáng sớm, sương mù chưa tan hết, có chút lạnh. Vương Nguyên mặc áo phông, thêm áo khoác dày rồi xuống lầu, Vương Tuấn Khải theo phía sau, thế mà khi vừa ra khỏi cửa, Vương Nguyên quay đầu lại nhìn đã không thấy ai.
Một chú sói con màu bạc phe phẩy cái đuôi, cọ cọ ống quần của cậu.
Hình như lớn hơn rồi. Vương Nguyên dở khóc dở cười, cúi người xoa xoa đầu hắn, mỉm cười: "Anh làm gì vậy?"
"Grư..."
Vương Nguyên cười cười, chầm chầm chạy ra khỏi tiểu khu, phía sau là tiếng bước chân vang vọng.
Vương Tuấn Khải lười mặc nhiều quần áo cho nên dứt khoát biến thành sói luôn, nhiều lông, giữ ấm tốt. Hắn không hiểu vì sao vừa sáng sớm Vương Nguyên đã tự hành hạ bản thân, nhưng mà lần thứ hai biến thành sói, đứng ở phía sau nhìn cậu, cảm giác có khác khác.
Hình dạng con người của Vương Tuấn Khải cao hơn Vương Nguyên, thường xuyên cúi xuống nhìn cậu, mà lúc này, khi ở hình dạng sói, khoảng cách vô cùng gần, hắn ngẩng đầu lên cũng chỉ nhìn được lưng cậu. Mái tóc mềm mại lúc chạy vẽ lên không trung những đường cong nhẹ nhàng, làn da trắng mịn dưới cổ lúc ẩn lúc hiện, áo khoác to đùng màu tím trùm lên người, thoạt nhìn có da có thịt hơn, thắt lưng tuyệt đẹp, quan trọng là, hắn đã sờ qua rất rất nhiều lần, ánh mắt lưu luyến trên thắt lưng mê người kia mãi mới chịu dời đi. Vương Tuấn Khải di chuyển ánh mắt xuống dưới một chút, yên lặng nhìn chỗ đó mười giây, cuối cùng, tiếp tục hạ xuống. Ôi... là đùi, thon dài, thẳng tắp, hắn hơi nhếch môi, tư thế chạy bộ chầm chậm của Vương Nguyên thật thú vị.
Bị ánh mắt nóng rực sát sao đánh giá, Vương Nguyên không khỏi ưỡn ngực thẳng lưng. Đáng tiếc, một cơn gió lạnh khiến cậu hoàn toàn sụp đổ, Vương Nguyên vội rụt cổ vào trong áo khoác, con sói kia thì đang cười nắc nẻ phía sau.
Dọc đường không có người, Vương Nguyên dừng lại nghỉ một lát, sói trắng đứng bên chân cậu. Vương Nguyên cúi đầu nhìn, lại quan sát xung quanh, không có ai, liền bế "bé sói" lên.
Vương Tuấn Khải hoảng hốt, kêu một tiếng, sợ tới mức chút nữa là ngã xuống. Vương Nguyên cười ha ha, đặt đầu bé trên vai, lấy sườn mặt cọ cọ lông bé.
"Anh lớn hơn một chút rồi nè, lông cũng vừa dài, vừa dày hơn"
Vương Tuấn Khải gật gật đầu, gối lên bờ vai của ai kia, không hiểu sao lại thoải mái lạ thường. Vương Nguyên chạy bộ nên có mồ hôi, nhưng vẫn không có gì khác biệt, trên người đều tỏa ra hương thơm, vẫn là loại hương thơm ẩm ướt ấy. Hắn liếm liếm mồ hôi trên gáy Vương Nguyên, thoải mái nheo nheo mắt. Vương Nguyên nghiêng đầu, không có phản ứng gì với động tác của hắn, mà khẽ nở nụ cười. Vương Tuấn Khải biết, chỉ khi biến thành sói thì mới có kiểu đãi ngộ này thôi!
Biến thành sói có thể được em ấy ôm, biến thành người mới có thể ôm em ấy!
Đôi mắt sói sáng bạc cùng đôi mắt to tròn đen láy nhìn nhau vài giây, Vương Nguyên mỉm cười thả hắn xuống.
"Tôi đi mua bữa sáng."
——-
Vương Nguyên về nhà tắm rửa rồi tới lớp học tiết đầu, Vương Tuấn Khải nhất quyết muốn đi theo, cho dù cậu có nói gì cũng không nhượng bộ.
Được rồi, được rồi. Vương Nguyên thỏa hiệp, nhưng mà đặt ra ba quy định cho hắn; thứ nhất, không được nói lung tung, thứ hai, không được hôn lung tung. Vương Tuấn Khải gật đầu hỏi cậu :"Thế còn thứ ba?", Vương Nguyên bảo chưa nghĩ ra.
Biểu tình ấy vừa ngốc ngốc lại vô cùng đáng yêu, Vương Tuấn Khải nhịn không đặng đưa tay xoa loạn mái tóc vẫn còn ướt của Vương Nguyên.
Vương Tuấn Khải vẫn chưa quen với việc trên người không có lông bao phủ, gió lạnh cứ thế len lỏi vào trong quần áo. Vương Nguyên liếc mắt nhìn động tác của hắn, liền cởi khăn len quàng cổ của mình xuống, vòng qua cổ người kia.
"Đây là khăn mẹ tôi đan đó, rất ấm" – Vương Nguyên quàng khăn cho Vương Tuấn Khải, nhìn hắn cười.
Vương Tuấn Khải không cảm xúc, dừng vài giây mới gật đầu: "Ừm"
"Anh sợ lạnh hả?" – Vương Nguyên cười xấu xa chọc hắn.
"Vẫn chưa quen khi ở hình dáng con người cho lắm" – Vương Tuấn Khải nghiêng mặt nhìn cậu.
Vương Nguyên cười hí hí: "Ai bảo anh cứ nhất quyết đòi đi theo tôi chứ? Trời thì lạnh, về sau anh cứ ngốc ngốc ở nhà là được rồi"
"Tôi muốn đi theo em" – Vương Tuấn Khải mở miệng nói một câu như thế.
Vương Nguyên ngẩn người, hỏi: "Hở? Ồ. Anh có ý gì vậy?"
Chưa đợi hắn trả lời, Vương Nguyên gặp bạn học, chào hỏi người ta xong cũng xấu hổ không dám nhắc lại chuyện vừa rồi.
Hai người yên lặng đi trên sân trường.
Khi tan học, Vương Nguyên tới quán bán đồ ăn vặt trước cổng trường mua kem. Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm cái kem hồi lâu, Vương Nguyên hỏi có muốn ăn không, hắn đưa tay ra kiểm tra độ ấm, vô cùng lạnh, lập tức lắc đầu.
"Em bị bệnh hả? Lạnh như vậy còn ăn cái này" – Vương Tuấn Khải nói,
Vương Nguyên không thèm để ý đến hắn, mở nắp hộp kem, kết quả, vừa đúng có một chiếc xe vụt qua người cậu vô cùng nhanh, Vương Nguyên giật mình hất tay một cái, kem lạnh "bẹp" một cái duyên dáng, hạ cánh trên mặt Vương Tuấn Khải.
Vương Nguyên: "........."
Vương Tuấn Khải: "........"
Vương Nguyên tức tối vén tay áo, Vương Tuấn Khải đen mặt nhìn chằm chằm cậu.
"Tôi không cố ý mà...."
Vương Tuấn Khải xụ mặt..... Dỗi!
"Tôi thật là không cẩn thận."
Kem không ăn được nữa, Vương Nguyên ném vào thùng rác gần đó, lấy khăn tay ra, giúp hắn lau mặt.
Vương Tuấn Khải giữ chặt tay cậu, kéo một cái, Vương Nguyên bất ngờ, trở tay không kịp, ngã thẳng vào lồng ngực ai kia. Lúc này, hai người đã rẽ vào một ngõ nhỏ, xung quanh không có người.
Kem vani trắng còn vương trên mặt, cũng không mất đi sự đẹp trai, Vương Tuấn Khải nhếch khóe miệng: "Đừng lau, hãy liếm sạch"
Vương Nguyên nhìn thấy mặt hắn là đã muốn cười, nhưng lại không dám cười, chỉ đành cố nén, lắc lắc đầu: "Tôi không muốn!"
"Tại sao"
"Bẩn chứ sao"
Vương Nguyên rút rút tay ra, cơ mà vẫn không thoát khỏi sự kiềm chế của hắn: "Anh buông tôi ra đã"
"Em chê tôi bẩn" – Vương Tuấn Khải cười lạnh, dí sát mặt mình vào gương mặt cậu, đưa lưỡi liếm liếm hai má người kia, cúi đầu, thanh âm trầm thấp: "Em có liếm hay không?"
Khuôn mặt Vương Nguyên lập tức đỏ ửng, trong màu trắng của em lộ ra chút đỏ hồng của làn da khi bị liếm, trong mắt Vương Tuấn Khải, quả thực là một "miếng mồi" vô cùng ngon miệng, hình dung văn vẻ một tí thì, giống như bánh kem dâu tây mới ra lò, hương vị ngọt lành thơm mềm.
Giương mắt nhìn đôi mắt hoa đào ngay sát mình, Vương Nguyên có cảm giác cả người đều không ổn, lại thêm bị hắn nhìn chằm chằm, thế là, nguyên tắc gì cũng vất luôn ra sau đầu. Nhịp tim càng ngày càng nhanh, dời tầm mắt, nhìn xuống bên mặt dính kem của ai kia, vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm một cái!
Chiếc lưỡi mềm mại hồng hồng dọc theo vết kem liếm xuống dưới, Vương Tuấn Khải thu hồi nụ cười, cũng vươn đầu lưỡi liếm gì đó trên mặt Vương Nguyên.
Trong một góc nhỏ yên tĩnh không người nơi ngã tư đường, hai người tựa như loài thú nho nhỏ vươn lưỡi liếm liếm hai má, sưởi ấm cho đối phương trong mùa đông lạnh giá.
Rõ ràng động tác có mang theo ý tức giận, vậy mà hình ảnh lại ấm áp đến không tưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro