chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Sau khi sự việc ấy xảy ra, Vương Nguyên mới phát hiện loại ở chung như này vô cùng kì lạ, không phải cậu nghĩ quá nhiều, mà là Vương Tuấn Khải cứ tận dụng mọi lúc mọi nơi gần gũi cậu, khiến cậu vô cùng lo sợ. Nhưng mà vẫn chưa đợi cậu phát huy sở trường của một tiểu Thiên Yết ... Nghĩ ngợi lung tung (Không phải đâu) ... Phân tích hành động của Vương Tuấn Khải, thì người kia càng hiện thực hóa cái vấn đề ấy trước mặt cậu. Chi tiêu tháng này có chút khó khăn, trong nhà có nhiều hơn một người, nên thu nhập... Được rồi, không có thu nhập, chỉ có chi ra thôi...
Vương Nguyên đang suy tính đến việc đi làm thêm, chương trình học năm nhất chưa thực sự gấp, kiếm tiền cuối tuần có lẽ là một biện pháp hay. Nhưng mà... Vương Nguyên dời ánh mắt đến "cái đuôi" Vương Tuấn Khải phía đối diện, trải qua yêu cầu ở nhà phải mặc quần áo che đậy cơ thể vô cùng gay gắt của cậu, thì ít ra hắn cũng đã chịu mặc cái quần vào rồi.
Hắn ăn rất nhanh, thấy Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn mình thì liền đáp lại bằng một ánh mắt khó hiểu, chớp mắt một cái, tai thú khẽ vẫy, khóe mắt nhếch lên, bên môi là một nụ cười nhẹ. Vương Tuấn Khải vung vẩy cái đuôi, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, liếm liếm môi: "Bên miệng em còn vương nước tương kìa"
Bữa tối hôm nay là thịt băm, lúc này Vương Tuấn Khải bật chế độ châm biếm ai kia: "Em cuối cùng cũng cho anh ăn thịt rồi à!"
Liền bị Vương Nguyên bất mãn "quạt" lại: "Đại gia đã ủy khuất cưng rồi, phải uống sữa nhiều ngày như vậy!"
Vương Tuấn Khải hứ một tiếng: "Vẫn ổn, dù sao cuối cùng cũng được hưởng một "bữa tiệc lớn" mà!"
Vương Nguyên ngẩn người ba giây mới hiểu hắn ám chỉ cái gì, tức thời câm nín.
Ngay lúc cậu còn đang thả hồn, ánh mắt ngây ra, Vương Tuấn Khải đã nhanh chân lướt qua bàn ăn, một tay chống lên mặt bàn, cúi sát mặt, nghiêng đầu hôn lên đôi môi cậu, đầu tiên là giúp cậu liếm nước tương, sau đó là thuận thế "giày vò" chủ nhân của cánh môi mềm mại vẫn chưa kịp phản ứng.
Vương Nguyên đã sớm bất lực với loại hành động này, cậu còn có thể nói cái gì chứ, năm lần mười lượt giảng giải đạo lý không thành, đánh cũng chẳng lại người ta (bi ai), nên đành phải tự an ủi mình, đây chỉ là một bé sủng vật, một bé sủng vật, một bé sủng vật .....
Đối diện với ý cười dạt dào nơi đôi mắt hoa đào kia, Vương Nguyên nghiêng đầu né tránh. Vương Tuấn Khải không thèm để ý, vòng theo cậu, hôn thêm một cái trên môi cậu rồi mới sung sướng về chỗ.
Vương Nguyên liếc mắt nhìn hắn, yên lặng cúi đầu ăn cơm. Cơ mà trên đĩa cơm rang màu vàng, toàn bộ bỗng biến thành cơ ngực của Vương Tuấn Khải... Vương Nguyên sắp ngạt thở chết rồi trời ơi, có thể buông tha cho cậu không hả?
Tắm xong, Vương Nguyên lại nhìn đống hóa đơn thở dài, xem ra phải nhanh chóng tìm việc thôi.
Vương Tuấn Khải ngồi cạnh, đặt cằm lên vai cậu, nhìn thứ cậu cầm trong tay, rồi lại nhìn sườn mặt nghiêng của cậu, sau đó lâm vào trầm tư.
Hôm sau, thái độ của Vương Tuấn Khải bỗng nhiên thay đổi, không nhất quyết đi theo Vương Nguyên đến lớp nữa.
Không dễ dàng gì mới được tự do một mình như xưa, nhưng Vương Nguyên lại không cảm thấy vui chút nào, ngược lại, rõ ràng ngày xưa đi vèo một cái là đến lớp, nhưng hiện tại, tựa như cách xa vạn dặm. Vương Nguyên buồn bã nghĩ nghĩ, chẳng lẽ bị bệnh rồi?
Đến trưa, khi cậu về nhà, lại thấy trên bàn cơm là tờ giấy Vương Tuấn Khải viết, nói rằng trưa hắn không về, cậu cứ ăn một mình trước đi. Vương Nguyên kinh ngạc tìm kiếm xung quanh, lát sau mới cười nhạo chính mình, cái gì chứ, trước đây chỉ có một mình, sao mà biết Vương Tuấn Khải chưa đến một tháng đã quen với sự tồn tại của hắn chứ?
Hai người chỉ gặp nhau vào bữa tối và khi đi ngủ, Vương Nguyên cảm thấy mấy ngày nay Vương Tuấn Khải có gì đó không ổn, thường xuyên bày ra bộ dáng mệt mỏi. Trong lòng Vương Nguyên nghi ngờ, trực tiếp hỏi thẳng, hắn cũng chỉ trả lời cho có lệ. Cậu bực mình, này là quái gì chứ? Tình yêu lúc nóng lúc lạnh cái mông, đáng đời!
Tắm rửa xong xuôi, trèo lên giường, Vương Nguyên quay mặt vào tường, dỗi! Không thèm nói chuyện với hắn.
Vương Tuấn Khải vẫn còn chút ẩm ướt dính sát cậu, chống tay lên tường, cúi người hôn nhẹ vào trán cậu như thường lệ. Thế mà, hành động này lại khiến Vương Nguyên bất mãn vô cùng, cậu đẩy mạnh Vương Tuấn Khải ra, gằn giọng: "Đã bảo không được tùy tiện hôn tôi rồi cơ mà ! Anh nghe không hiểu tiếng người hả? !"
Vương Tuấn Khải nhíu mi: "Em lại làm sao thế?"
Quả thực là giống như đánh vào bông, cơn giận của Vương Nguyên không có chỗ phát tác, ôm gối xuống giường, muốn ra khỏi phòng, kết quả, vẫn quay đầu lại hung dữ nói: "Anh đi ra ngoài cho tôi! Đêm nay, anh ra ngủ ở sô pha ngoài phòng khách đi!"
"Haiz" Vương Tuấn Khải vò vò đầu, kéo Vương Nguyên vào trong ngực, vừa định cúi đầu mạnh mẽ hôn thì bị Vương Nguyên chặn lại: "Em lại náo cái gì rồi"
"Anh đi ra ngoài!"
Nói xong liền nghiêng đầu, chỉ lưu lại sườn mặt đầy kiên quyết, trong lòng Vương Tuấn Khải cười thầm, giận dỗi như vậy mà vẫn thật đáng yêu!
"Vậy thì em cũng phải để anh "chết" một cách rõ ràng chứ!"
"Lão tử khó chịu, được chưa hả" – Vương Nguyên dùng hết sức đẩy hắn đến cửa, nhưng mà vừa mới đi được vài bước, trong tay bỗng trống không, ai kia một giây trước còn là người, giờ đã biến thành sói rồi.
Vương Nguyên: "......"
"Grư"
Vương Nguyên: ".... Grư cái đầu anh!"
"...... Áu." (Ảnh đổi sang kiểu chó sủa bé thích =]]]]]])
Tiếng sủa này khiến Vương Nguyên phá lên cười, lát sau mới ngừng, phụng phịu nói: "Anh đúng là đồ... sói vô sỉ hạ lưu!"
Vương Tuấn Khải thấy hình như cậu đã hạ hỏa một nửa, liền cúi đầu cọ cọ ống quần, vươn lưỡi liếm ngón chân cậu. Vương Nguyên bị hành động này làm cho nhảy dựng lên, lui người né tránh. Vương Tuấn Khải nhanh như chớp biến thành người, nhân cơ hội thừa thắng đánh tới, lập tức cúi người hôn xuống.
Hành động này càng khiến Vương Nguyên bốc hỏa, cậu dùng hết sức lực giãy giụa, mắt hạnh cong cong khẽ phiếm hồng, Vương Tuấn Khải bị đẩy mạnh, lảo đảo lùi về sau hai bước, ngẩn người nhìn biểu tình như sắp khóc của người kia, không dám làm càn nữa.
"Anh đi ra ngoài, tạm thời tôi không muốn nhìn thấy anh"
Vương Tuấn Khải nắm chặt tay, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, nhìn cậu một cái, thong thả bước ra khỏi phòng ngủ, còn chu đáo đóng cửa lại cho cậu.
Vương Nguyên đứng trong căn phòng yên tĩnh, ngơ ngơ ngác ngác một lúc mới bò lên giường, nhắm mắt, đi ngủ; nhưng mà cơn buồn ngủ đã biến đâu mất lúc cãi nhau với Vương Tuấn Khải rồi. Cậu mở to mắt nhìn trần nhà, mãi đến rạng sáng mới nặng nề đi vào giấc ngủ.
Mấy hôm nay, ban ngày cậu và Vương Tuấn Khải hầu như không nhìn thấy mặt nhau, buổi tối gặp cũng chỉ im lặng chẳng nói chẳng rằng. Vương Tuấn Khải vẫn sẽ hôn trán cậu chúc ngủ ngon, cho dù bị đẩy ra vẫn không chùn bước.
Vương Nguyên lúc trước ứng tuyển vào làm nhân viên cho một nhà hàng Phương Tây, chiều thứ sáu nhận được câu trả lời, bị từ chối rồi. Còn một tiệm cơm nhanh 24 giờ nữa, nhưng mà công việc part time ở đây từ nửa đêm đến rạng sáng.
Cậu bước vu vơ, quan sát phải cửa hàng xung quanh, đến đài phun nước ở quảng trường nhỏ, vừa đúng có một cửa hàng gấu bông vì muốn đẩy mạnh tiêu thụ, nên trước cửa có một nhân viên mặc bộ đồ gấu bông đang phát tờ rơi. Vương Nguyên thấy hiếu kỳ, liền dừng bước nhìn nhìn.
Kết quả, gấu bông cởi mũ xuống, Vương Nguyên nhìn thấy mái tóc quen thuộc, ngạc nhiên: "Vương Tuấn Khải?"
Người kia nghe thấy bèn quay đầu lại, nhìn thấy Vương Nguyên, nhưng lại không có phản ứng đặc biệt gì, còn Vương Nguyên thì há hốc miệng, lúc lâu sau mới lôi được giọng nói của mình về: "Anh ở đây làm gì vậy?"
"Kiếm tiền" – Vương Tuấn Khải nhún nhún vai, nhờ vả người bên cạnh một lát, muốn tới bên cạnh Vương Nguyên, nửa đường lại lòi đâu ra một người đàn ông ngăn Vương Tuấn Khải lại, Vương Nguyên ở xa nên không nghe được gì, chỉ thấy ánh mắt người đàn ông tỏa sáng nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải nói vài câu, sau đó đưa cho hắn danh thiếp, sau nhảy tưng tưng rời đi.
Khóe miệng Vương Nguyên run rẩy: "......"
Vương Tuấn Khải vừa cúi đầu nhìn danh thiếp vừa đi tới cạnh cậu, Vương Nguyên nhìn vài lần, mặt trên in Quản lý XXX của công ty người mẫu XX, còn có địa chỉ và số điện thoại.
"Em tới đây làm gì vậy?"
Vương Nguyên làm bộ như đang ngắm nhìn phong cảnh xung quanh: "Không có gì, đi dạo thôi"
Tiểu ca trong cửa hàng gấu bông gọi to: "Karry, cậu mau cởi bộ đồ thú bông ra, người làm ca sau đến rồi"
Vương Tuấn Khải đáp ứng một tiếng, nói với Vương Nguyên: "Chờ tôi một lát, chúng ta cùng nhau về nhà"
Thay quần áo xong, Vương Tuấn Khải chạy về phía Vương Nguyên, cậu tùy tiện vén vén sợi tóc mai vương trên trán cho người kia, đắn đo suy nghĩ một lát mới mở miệng: "Anh... muốn mua gì à?"
"Không" – Người kia đáp vô cùng nhanh chóng dứt khoát.
Vương Nguyên liếc hắn một cái, lúc sau không nhịn được nữa, đưa tay kéo kéo nút thắt trên áo khoác của hắn.
"Thắt sai rồi"
Vương Tuấn Khải ngu người ra, Vương Nguyên không nhìn nổi, gạt tay hắn ra, cởi nút thắt ra, rồi lần nữa buộc lại giúp hắn.
"Vậy anh muốn kiếm tiền làm gì?"
"Cho em đó"
"Cho tôi làm gì?" – Vương Nguyên mờ mờ mịt mịt.
"Không phải là em thiếu tiền sao?"
Vương Nguyên dừng bước, mở to mắt nhìn hắn, lúc lâu sau mới nói: "Cho nên.... Anh mới đi phát tờ rơi?"
Vương Tuấn Khải mỉm cười, xoa xoa đầu cậu: "Không thì còn sao nữa, tôi đường đường là người kế vị của lang tộc, mà lại phải xuất đầu lộ diện, là vì sao chứ?"
Vương Nguyên không nói gì.
Ánh chiều tà dải xuống con đường, có đứa bé tưởng rằng chỉ cần đuổi theo thì sẽ bắt kịp mặt trời, liền vừa cười đùa vừa đuổi theo ánh nắng, mãi cho đến khi biến mất nơi cuối đường. Vương Nguyên vươn tay cảm nhận ánh nắng vàng nhạt ấm áp, mấp máy môi mấy lần, lại không sao hỏi ra miệng được.
Thế mới nói, tại sao anh lại muốn cho tôi tiền?
Vương Tuấn Khải lấy tấm danh thiếp kia ra, lật đi lật lại vài lần, nhìn nhìn.
Sự chú ý của Vương Nguyên chuyển đến tấm danh thiếp: "Không phải anh định đi thật đấy chứ?"
"À, không có, tôi đang nghĩ xem người mẫu là cái gì"
Vương Nguyên cười ra tiếng :"Cái gì chứ, nhìn chằm chằm một tấm danh thiếp thì anh nghĩ ra được cái quỷ gì hả?"
"Người mẫu là cái gì?" – Vương Tuấn Khải ấn ấn cái trán ai kia, thuận tay vén tóc mai của cậu ra, chăm chú nhìn ánh mắt có chút kích động của người kia, mỉm cười hỏi:" Là giống như em sao?"
Vương Nguyên ngẩng đầu đối diện hắn vài giây, liền vội vàng quay đầu bước nhanh: "Như tôi là như nào cơ?"
Vương Tuấn Khải đi tới bên cạnh, cúi đầu nhìn cậu, tầm mắt dừng ở sườn mặt dịu dàng như được họa của Vương Nguyên. Hắn bất giác liếm liếm răng nanh, luôn cảm thấy chỉ cần nhìn thấy người này thì trái tim sẽ yên bình, sau đó trở nên vui vẻ, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Đây là một cảm giác vô cùng xa lạ, hắn sống cuộc sống của sói hơn mười năm chưa bao giờ cảm nhận được. Vương Nguyên không kìm được liếc mắt nhìn người kia, lại bắt gặp ánh mắt dịu dàng như nước của hắn, trái tim liền "thịch" một cái.
Nhưng mà hai ánh mắt vừa chạm nhau, liền dấy lên một ngọn lửa ngầm khó mà dập tắt, dưới ánh chiều tà không ngừng lan tỏa.
"Là giống như em, đẹp đến thế sao?"
Vương Nguyên chưa kịp trả lời, Vương Tuấn Khải liếm môi, vươn tay giữ chặt gáy cậu, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi Vương Nguyên một nụ hôn.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro