CHAP 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Vương Nguyên bảo Vương Tuấn Khải bỏ việc phát tờ rơi, nhờ đàn chị bên đoàn thể xã hội giới thiệu tới một nhà hàng phương Tây làm nhân viên phục vụ. Bản thân Vương Nguyên vẫn chỉ muốn đi làm vào cuối tuần, vốn không hề có ý định này, ai ngờ ông chủ nhìn thấy hai người bộ dáng không tồi, liền hỏi cậu có muốn làm không, Vương Nguyên dù sao cũng đang muốn tìm một việc làm thêm, nên gật đầu đồng ý.
Bàn chuyện tiền lương xong, Vương Nguyên kéo Vương Tuấn Khải tới cửa hàng điện thoại mua một cái di động: "Để về sau liên lạc dễ dàng hơn!"
Vương Tuấn Khải cầm di động trong tay, hiếu kỳ quan sát vài lần, Vương Nguyên giúp hắn lưu số điện thoại của chính mình vào danh bạ điện thoại, sau đó gọi vào di động của cậu, lưu thôi nào! Tới lúc ghi tên thì có chút lúng túng, để là Vương Nguyên à? Giống như chả quen thân gì lắm vậy, nhưng mà thực ra bọn họ cũng đâu thân thiết lắm, Vương Nguyên ngây cả người ra, Vương Tuấn Khải vươn tay kéo cậu đến cạnh mình, rồi nhìn cậu với ánh mắt trách móc.
"Đi đường thì để ý vào, thiếu chút nữa là đâm vào cột đèn rồi"
Vương Nguyên hoàn hồn, ngượng ngùng cười cười, Vương Tuấn Khải giật lại điện thoại mới của mình, nhìn tên người duy nhất trong danh bạ được lưu là "Vương Nguyên Nguyên Nhi", không khỏi bật cười: "Đây là gì chứ?"
Nghiêng đầu qua nhìn một cái, trên đầu Vương Nguyên liền có ba vạch đen "Tại vừa trượt tay đó". Giơ tay muốn sửa, bị Vương tuấn Khải ngăn lại, hắn nói: "Cứ để vậy đi, rất hay mà!"
"Hay chỗ nào chứ, nghe lạ lạ sao ấy"
Vương Nguyên muốn cướp điện thoại qua, liền bị ôm trong lồng ngực ai kia. Tay trái Vương Tuấn Khải giơ lên cao, tay phải ôm lấy lưng cậu, cười đến là dịu dàng: "Vương Nguyên Nhi, Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên Nhi, rất hay!"
Nhiệt độ ấm áp ở nơi tiếp xúc chầm chậm tản ra, xông thẳng lên mặt, ánh mắt Vương Nguyên né tránh, đẩy người kia ra, cố tình lườm người kia, thực chất lại tràn đầy ngượng ngùng: "Gọi bậy gì đâu không"
——
Hôm sau, tan học, Vương Nguyên nhắn tin cho Vương Tuấn Khải, hỏi có muốn ăn cơm cùng không, rất nhanh nhận được điện thoại từ người kia: "Còn 30 phút nữa mới tan làm"
"Tôi tới tìm anh"
Vương Nguyễn nghĩ một chút, lại nhắn thêm: "Có tiện không?"
"Ừm, ông chủ bảo nhân viên làm việc trong tiệm sẽ được giảm 20%"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng bát đĩa va chạm, sau đó hắn nói tiếp: "Em tới rồi chọn chỗ ngồi trước nhé, cúp máy đã"
Thật ra Vương Nguyên có chút lo lắng hắn chưa thích ứng được với môi trường làm việc của con người, cho nên mới muốn nhân dịp này xem xem sao, nhưng mà khi bước vào nhà hàng phương Tây kia, liếc mắt một cái là thấy Vương Tuấn Khải tự nhiên nhanh nhẹn ở
bàn trung tâm. Đồng phục kết hợp giữa đen và trắng, áo gi-lê đen, sơ mi màu trắng, cà vạt, quần tây màu đen, giày da. Hô hấp Vương Nguyên nháy mắt như ngừng lại: Đẹp.... Đẹp trai quá!
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, Vương Tuấn Khải đặt món ăn xuống bàn, nghiêng đầu một cái, nhìn tới chỗ Vương Nguyên đứng, trong không khí, tầm mắt hai người lặng lẽ dây dưa, bùm bùm, tia lửa văng khắp nơi.
Vương Nguyên cắn môi dưới, dời tầm mắt, trái tim vẫn còn đang đập thình thịch trong lồng ngực, nhanh chóng tìm một góc khuất ngồi xuống. Chưa được bao lâu, Vương Tuấn Khải để thực đơn trên bàn; rồi lợi dụng bồn hoa xanh biếc ngăn cách hai người với bên ngoài mà cúi xuống đặt một nụ hôn lên sườn mặt cậu, mỉm cười: "Muốn gọi đồ ăn gì nào?"
Thiếu chút nữa là bị sắc đẹp trước mắt mê hoặc, Vương Nguyên cố gắng giữ bình tĩnh, thuận tay lật lật thực đơn, hỏi người kia: "Đã quen với công việc này chưa?"
"Vẫn chưa quen lắm" – Tư thế đứng của Vương Tuấn Khải rất tùy ý, hạ thấp ánh mắt, chăm chú ngắm nhìn gương mặt Vương Nguyên.
"Còn gì chưa quen thế?" – Vương Nguyên thuận miệng hỏi.
"Không có em"
"........" Hai tay đang lật thực đơn của Vương Nguyên ngừng lại, ngốc ngốc hỏi: "Gì cơ?"
"Không có em, thì làm sao mà quen được!" – Ngữ khí của Vương Tuấn Khải vô cùng thản nhiên, giống như đang nói thời tiết hôm nay thật đẹp, mà thực tế, ngay cả hắn cũng không rõ trong lời nói ấy có bao nhiêu âu yếm dịu dàng.
Cũng như vậy, Vương Nguyên chưa ý thức hết được tình ý của câu nói trên, càng khiến cậu thêm xấu hổ.
Cậu mím mím môi, nói: "Tôi muốn ăn cơm cà ri thịt bò..."
"Muốn uống gì không?"
"Nước ép xoài"
Vương Nguyên đánh trống lảng thành công, nhẹ nhàng thở phào: "Anh thì sao? Muốn ăn gì?"
Nghe thế, ánh mắt Vương Tuấn Khải chầm chậm dời đến môi cậu, chăm chú nhìn một hồi lâu, mãi đến khi Vương Nguyên sắp không chịu nổi mà đập bàn mới mỉm cười đáp: "Giống em, tôi đi gọi món"
Đợi khoảng 15 phút, Vương Tuấn Khải bưng đồ ăn qua, đã đến giờ đổi ca, hắn đi tới rồi trực tiếp ngồi xuống. Vương Nguyên "Ơ" một tiếng, "Tôi không gọi bánh ngọt vị ô mai mà"
"Tôi gọi đó"
Vương Tuấn Khải bày đồ ăn ra, trải khăn ăn xong thì thấy Vương Nguyên đang cầm dĩa quẹt quẹt kem trên bánh cho vào miệng, liền nói: "Không phải cho em đâu"
"......"
Vương Nguyên đắng lòng: "Đồ sói kia, anh có ý gì hả? Tự mình kiếm ra tiền rồi là muốn bay đi có phải không?"
Vương Tuấn Khải nhếch khóe miệng cười nhạt, nhưng không đáp lại.
"Nuôi lớn rồi thì quên baba"
Vương Nguyên bĩu bĩu môi, chọc chọc đĩa cà ri của mình rồi nhét một miếng lớn vào miệng, khiến người phía đối diện bật cười khẽ.
Ăn cơm xong, Vương Nguyên lau lau miệng, nhìn thấy Vương Tuấn Khải lúc này mới bắt đầu ăn miếng bánh ngọt kia, động tác chậm rãi, xiên quả ô mai trên cùng lên, từ từ đưa vào miệng, đến bên miệng, đột nhiên nhìn Vương Nguyên đang thả hồn trên không, ánh mắt lóe sáng.
Mọi việc tới quá nhanh, Vương Tuấn Khải vươn thân trên qua, đưa ô mai đang ngậm sang miệng Vương Nguyên, giơ thực đơn lên ngăn tầm mắt bên ngoài, rồi ngậm lấy cánh môi người kia.
Âm thanh mút vào vang lên nho nhỏ cùng tiếng môi lưỡi giao triền xen lẫn vào nhau, và cả, bản nhạc từ nhịp tim đập loạn của Vương Nguyên lúc này, ting tang, ting tang... Tuyệt vời vô song!
Cuối cùng, Vương Tuấn Khải giúp cậu liếm sạch dấu vết mờ ám trên miệng, hô hấp không loạn, mặt không đỏ ngồi trở lại.
Bạn nhỏ Vương Nguyên vẫn đang ngây ra như phỗng: "............."
"Vừa nãy là gạt em thôi!"
Vương Tuấn Khải đưa tay chống cằm, trong mắt tựa như có tia sáng, khẽ cười nói:
"Thật ra thì, tôi muốn ăn em!"
Khóe miệng Vương Nguyên run rẩy, đại não bắt đầu hoạt động.
Cậu lại nhớ về nụ hôn trong buổi hoàng hôn đó, tỏa ra hương vị say đắm lòng người. Đôi môi dịu dàng lành lạnh của Vương Tuấn Khải, mang theo vị sắt nhè nhẹ không dễ nhận ra, kích thích đầu lưỡi cậu.
Mà lúc này, trong miệng cậu tràn đầy vị ngọt ngào ngầy ngậy thơm lành của kem và ô mai. Ánh mắt Vương Nguyên khẽ động, cố gắng không để giọng nói mình lạc mất, nói: "Vương Tuấn Khải..."
"Ừm?..."
"Anh dám hết lần này đến lần khác "đánh lén" tôi... Không phải là ..."
Vương Nguyên hít vào một hơi, lại vì động tác bá đạo của Vương Tuấn Khải mà ngừng lại.
"Không phải là gì cơ?"
Ngón tay Vương Tuấn Khải đặt lên cánh môi cậu, dịu dàng miết miết vài cái, nhẹ giọng nói tiếp: "Không phải là ỷ vào tôi(em) thích em(tôi) sao?"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro