CHAP 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Vương Nguyên bị cái cụm từ "thích em" này đập thẳng vào mặt, ngơ ra một hồi mới đáp: "Ai bảo tôi muốn nói câu nà.... À không đúng, rốt cuộc gần đây anh đã xem được cái gì trên mạng rồi hả?"
"Bọn họ đều nói nếu bạn đời giận thì chỉ cần nói như thế là được rồi!" – Vương Tuấn Khải trả lời
"Bọn họ nào? ....... À không đúng, bạn đời?" – Vương Nguyên cảm thấy bộ não tràn đầy thông minh của mình không thể theo kịp suy nghĩ của Vương Tuấn Khải nữa rồi.
"Thì những cái người trên mạng đó, bọn họ đều nói như thế mà!"
".... Anh đọc được ở đâu hả?"
"Diễn đàn giải đáp thắc mắc về cuộc sống hạnh phúc với bạn đời"
"...." Vương Nguyên vỗ vỗ ngực, yếu ớt nói: "Ai là bạn đời của anh..."
Vương Tuấn Khải nhíu mi, trong nháy mắt đôi tai sói thò ra, dọa Vương Nguyên sợ tới mức nhảy dựng lên, đưa tay che che đỉnh đầu hắn. Đôi mắt đào hoa của Vương Tuấn Khải chăm chú nhìn cậu, nhếch khóe miệng nói: "Trên người em vẫn còn mùi của tôi"
"Gì cơ...." Vương Nguyên quả thực bị hắn dọa sắp sinh bệnh đến nơi, gấp gáp: "Anh trai à, trước tiên có thể thu tai vào không?"
Đôi tai nhọn nhọn khẽ nhúc nhích, cọ loạn trong lòng bàn tay Vương Nguyên. Vương Tuấn Khải nghiêm túc đáp: "Tôi đánh dấu em cả một đêm, trên người em đều là mùi của tôi, không phải là bạn đời thì là gì?"
Nghe vậy, Vương Nguyên cúi đầu ngửi ngửi toàn thân: "Làm gì có đâu... Mùi của anh gì chứ...."
"Đương nhiên là em không ngửi được rồi!"
Vương Tuấn Khải nói xong mới chịu thu tai vào, kéo tay cậu xuống, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm: "Nhưng mà, điều này cũng không thể phủ nhận rằng em chính là..."
Hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt Vương Nguyên, gằn từng tiếng: "... Duy nhất, là bạn đời định mệnh trong tương lai của tôi!"
Tuy rằng nghe được những lời này, nhịp tim đập như trống dồn, nhưng Vương Nguyên vẫn vớt vát: "..... Cho nên, trừ cái diễn đàn dở hơi kia ra, anh còn xem được những thứ kì lạ gì nữa hả?"
Vương Tuấn Khải mặt đen như than: "Tôi vừa mới tỏ tình đó!"
"... Ha... ha... ha"
Vương Nguyên gượng cười ba tiếng, thu tay ngồi lại chỗ, ôm cánh tay đáp: "Phương thức tỏ tình của Lang Tộc các anh thật là đặc biệt!"
Vương Tuấn Khải lẳng lặng nhìn cậu, không chớp mắt.
".... Nhìn tôi chằm chằm thế để làm gì?" – Vương Nguyên chột dạ nhìn trời.
Vương Tuấn Khải đưa tay, dùng mu bàn tay xoa xoa gương mặt cậu, chẳng chút khách khí nói: "Em đỏ mặt!"
Vương Nguyên: "....."
Nhìn bé con đối diện sắp thẹn quá hóa giận mà bùng nổ, Vương Tuấn Khải cười đến là vui vẻ, nghiêng người qua ngậm chặt lấy cánh môi người kia, dùng thanh âm trầm thấp nói: "Khi tức giận ngoại trừ tự cắn môi mình, em còn có thể cắn tôi!"
"Bụp, bụp, bụp..." tựa như bị quả bóng nhỏ tốc độ cực lớn đập trúng lồng ngực, khiến hô hấp của Vương Nguyên rối loạn. Cậu nhìn đôi mắt hoa đào bởi vì ý cười mà hơi hơi nheo lại, trong ánh mắt cong cong còn thoát ra những tia dịu dàng của người trước mắt, viền mắt bỗng dưng nóng lên. Lần này, cuối cùng cậu cũng không đẩy hắn ra nữa, mà khẽ cụp mắt, đôi môi đang bị người kia ngậm lấy khẽ động, phát ra âm thanh nho nhỏ: "Anh rốt cuộc có ý gì?"
Vương Tuấn Khải cầm lấy thực đơn chắn trước mặt hai người, miệng dán sát vào cánh môi ai kia, đáp: "Ý trên mặt chữ!"
"Cái gì vậy? Tôi không hiểu!"
"Anh thích em, làm bạn đời của anh nhé"
Nói xong những lời này, ý cười trong mắt Vương Tuấn Khải càng đậm.
"Nhưng mà, cho dù em không đồng ý, thì cũng không thể thoát khỏi thân phận này đâu!"
"Anh có thật sự hiểu bạn đời nghĩa là gì không?"
Vương Nguyên không để ý đến mấy lời làm nhảm giảo hoạt phía sau của hắn, mà là hỏi tới vấn đề cậu đã chôn trong lòng từ lâu .
"Hiểu"
Vương Tuấn Khải trả lời nhanh như chớp, thoáng kéo xa khoảng cách của hai người ra một xíu, giọng nói trầm thấp nhưng tràn đầy kiên định: "Là người bầu bạn cùng với anh suốt quãng đời còn lại!"
Đôi môi Vương Nguyên không khỏi run rẩy: "Nhưng... Nhưng mà lúc trước anh nói còn phải trở về đoạt lại những thứ thuộc về anh mà...."
Bóng người bên cạnh liền rời đi, tựa như cơn mưa rào bất ngờ xảy ra, nhưng đối với Vương Nguyên mà nói, thì chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang! Tại sao không phản bác? Trái tim Vương Nguyên lạnh lẽo.
Chỉ thấy Vương Tuấn Khải chậm rãi ngồi về chỗ cũ, ánh mắt vô định, trong giây lát tựa như lóe lên gì đó. Hắn gật đầu đáp: "Đúng, anh sẽ trở về"
"Cho nên .... Anh đúng là rất mâu thuẫn"
Vương Nguyên chợt mất hết khí lực: "Nói cách khác, tôi chỉ là trò tiêu khiển cho khoảng thời gian ngắn ngủi của anh ở thế giới này mà thôi, đến khi anh trở về đó, sẽ quên tôi!"
Vương Tuấn Khải xoa xoa đầu cậu: "Em nói linh tinh gì vậy? Anh làm sao có thể quên em chứ?"
"Cho nên anh không quên tôi, cơ mà sau đó sẽ tìm một người bạn đời khác chứ gì? !" – Vương Nguyên hất mạnh tay hắn, không tự chủ được cất cao giọng, khiến xung quanh đều trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn hai người.
"Không phải mà"
Vương Tuấn Khải lúng túng, vốn dĩ hắn không phải người của thế giới này, không biết làm thế nào mới có thể dùng ngôn ngữ loài người diễn tả tấm lòng của bản thân, hắn dùng thời gian ngắn nhất cố gắng học, nhưng mà vẫn chưa thể diễn tả chính xác ý tứ của mình.
"Đúng vậy, chúng ta vốn dĩ không phải người cùng một thế giới!"
Vương Nguyên nghĩ nghĩ, tàn nhẫn hạ quyết tâm nói: "Sớm hay muộn anh cũng phải trở về thế giới của mình, đoạt lại những gì anh đã mất, tôi sớm muộn gì cũng sẽ phải... kết hôn!"
Vương Tuấn Khải lạnh lùng đáp: "Không cho!"
Vương Nguyên vươn tay xiên nửa miếng bánh ngọt của hắn bỏ vào trong miệng, nhai ngấu nghiến như thể muốn trút giận, nuốt xong mới trả lời: "Ai thèm quan tâm anh!"
Vương Tuấn Khải đẩy nốt nửa miếng bánh ngọt còn lại qua: "Đều cho em hết, đừng giận mà!" [Ôi mẹ ơi TT^TT Dou gei ni trong truyền thuyết đây rồi auhuhuhu, đùa đâu mà, con sói này dễ thương muôn chớt (^^^) =))))) ]
Ngữ khí của hắn mang theo chút lấy lòng.
Sau khi tỉnh táo lại, Vương Nguyên cảm thấy bản thân vô lý đến không ngờ! Thật ra, Vương Tuấn Khải nói rất đúng, không phải Vương Tuấn Khải ỷ vào cậu thích h ắn, cho nên mới thích làm gì thì làm đấy sao?
Cửa ải khó khăn nhất hóa ra chính là bản thân mình! Rốt cuộc là dũng cảm thừa nhận bản thân mình thích người ta, hay là vẫn nên tiếp tục giả ngu cho đến lúc người ta rời đi đây? Nhưng mà, Vương Nguyên nghĩ đến lúc người kia rời đi liền khó chịu, đúng thế, Vương Tuấn Khải sẽ rời đi, sẽ không ở bên cạnh cậu mãi mãi. Cái quái gì mà bầu bạn suốt quãng đời còn lại chứ, người quyết định phải ra đi thì có tư cách gì nói những lời này hả?
Vậy thì, hắn ta tính toán những ngày tháng sau này làm gì, hợp nhanh, tan chóng có phải tốt không? Trong lòng Vương Nguyên không ngừng nhắc đi nhắc lại những lời này, chỉ mong có thể thôi miên chính mình. Từ đáy lòng lại có một giọng nói khác vang lên: "Đồng ý anh ấy đi, cùng anh ấy trải qua những ngày tháng sau cùng này, cho dù cuối cùng vẫn phải đặt dấu chấm hết cho tình cảm này, thì vẫn tốt hơn là không có gì!"
Rõ ràng đã thừa nhận bản thân thích anh ấy rồi mà, cần đếch gì phải đắn đo suy nghĩ nữa chứ?
Vương Tuấn Khải vẫn đang đắm chìm trong tình cảnh xoắn xuýt nôn nóng không biết giải thích ra sao thì bỗng cảm thấy lòng bàn tay ấm áp, ngẩng lên đối diện với ánh mắt phức tạp của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải nắm chặt lấy bàn tay cậu. Gương mặt Vương Nguyên thật bình tĩnh, cậu đáp lại, đan lấy bàn tay người kia, mười ngón tay giao triền quất quýt không rời!
"Hứa với em, nếu có một ngày anh phải rời đi, nhất định phải chính miệng nói với em!"
Vương Nguyên vô cùng nghiêm túc nói.
Vương Tuấn Khải gật gật đầu, bóng đen sợ hãi trong lòng rốt cục cũng tan biến, đáp: "Ừm"
Nghe được câu trả lời thuyết phục của đối phương, Vương Nguyên thu lại mọi cảm xúc bi quan, nhoẻn miệng cười:
"Về sau, anh đừng để tai lộ ra ở nơi công cộng!"
Vương Tuấn Khải kéo tay cậu, đưa đến bên môi, ấn một nụ hôn thật dài lên mu bàn tay cậu.
Nhiệt độ nóng ấm của hơi thở phả lên làn da, nhuộm đỏ một mảng nhỏ. Vương Nguyên chăm chú nhìn ánh mắt cúi xuống của hắn, mỉm cười: "Còn nữa, hành động thân mật như thơm thơm, hôn môi, chỉ có thể làm ở nhà thôi, biết chưa nào?"
Vương Tuấn Khải liếm liếm tay cậu, không nén được nụ cười vui sướng lan đến trên môi: "Anh biết rồi!"
Anh thật sự biết sao.... Nội tâm Vương Nguyên sỉ vả, quên đi, nhìn thấy người ấy vui vẻ như vậy, cậu cũng không muốn truy cứu nhiều nữa!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro