CHAP 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người ta yêu nhau như thế nào nhỉ? Chưa nói đến Vương Tuấn Khải không phải con người, cho dù là Vương Nguyên, thì cũng không biết gì hết. Bạn nhỏ Vương Nguyên 18 năm cuộc đời lần đầu tiên nếm thử cảm giác thích một người là gì, thật không dễ dàng mới có mối tình đầu, lại không biết phải yêu nhau như nào. Tục ngữ có câu, có gì xoắn xuýt, ta tra baidu.
Trên diễn đàn yêu đương, Vương Nguyên tiện tay click vào chủ đề "Trình tự các bước khi yêu đương", lướt qua nội dung, get được một vấn đề quan trọng, yêu đương thì sao có thể thiếu hẹn hò được chứ?
Nhưng Vương Nguyên lập tức nhớ lại lần đi xem phim trước, hình dạng bán thú của Vương Tuấn Khải quả dọa chết cậu! Vương Nguyên nghiêng đầu nhìn Vương Tuấn Khải bên cạnh mình, đang ôm đầu gối ngồi dưới sàn nhà, chăm chú xem bộ phim truyền hình đang chiếu trên TV, bàn tay vô cùng chuẩn xác ném vỏ lạc vào đĩa nhỏ trên bàn.
Nữ diễn viên chính gào lên: "Anh là đồ bội bạc!" – Đôi tai nhọn trên đầu Vương Tuấn Khải hơi hơi run lên, Vương Nguyên nhìn thấy, không khỏi khẽ nở nụ cười.
Nếu đã ở bên nhau rồi thì trực tiếp bỏ qua bước đầu tiên đi, trình tự yêu đương, bước thứ hai: dần đần bước vào trái tim đối phương.
Vương Nguyên khẽ nhúc nhích cẳng chân, cọ cọ đầu gối của Vương Tuấn Khải:
"Phim truyền hình hay không?"
"Hay."
Trán Vương Nguyên tựa như hiện ra ba đường hắc tuyến, lầm bầm: "Hay chỗ nào chứ...."
Thính giác Vương Tuấn Khải rất nhạy, hắn liếc cậu một cái: "Em trai của nữ diễn viên này khi cười rộ lên có chút giống em!"
"Anh..."
Vương Nguyên bật cười: "Bản gốc ở ngay bên cạnh, anh còn đi nhìn hàng giả hả?"
Nghe thế, Vương Tuấn Khải nghiêng người, tay phải đặt lên đùi cậu, khóe miệng nhếch lên: "Em bảo anh nhìn"
Những lời này có chút mờ ám, nhưng nghĩ lại, hai người đã ở bên nhau rồi, còn để ý có hay không làm gì cơ chứ? Vương Nguyên đáp: "Tại anh không nhìn đấy chứ, em cũng đâu có cấm anh"
Thuận tiện nhấc tay hắn lên: "Vừa bóc lạc xong, phải đi rửa tay đã, OK? Nhưng mà anh bóc xong lại không ăn, để làm gì thế?"
Ai ngờ, Vương Tuấn Khải đưa cái đĩa đầy lạc đã bóc cho cậu: "Cho em nè"
"Anh làm gì vậy chứ?" – Vương Nguyên nhón một viên lạc cho vào miệng, có chút cảm giác không sao diễn tả được, cũng có chút lạ lẫm. Nhớ lại quá trình ăn bánh ngọt hương ô mai khi ở nhà hàng phương Tây, Vương Nguyên chợt bừng tỉnh, chẳng lẽ là bởi vì mình nói anh ấy...
Vương Nguyên có chút cảm động, hí hửng nhón thêm một viên lạc.
Vương Tuấn Khải lúc này mới thong thả nói: "Anh thấy em mở nó ra lâu rồi, sợ hỏng mất. Theo anh biết thì, thể chất của nhân loại không chịu được đồ ăn quá hạn sử dụng"
Vương Nguyên: "....."
Vương Tuấn Khải đứng dậy rửa sạch tay, mở tủ lạnh lấy ra một quả cam, một quả táo, một quả lê, giơ dao múa vài đường, từng miếng hoa quả vuông vức đều tăm tắp đã ngay ngắn trên đĩa.
Nhìn hắn mang qua quả lạnh ra, Vương Nguyên buồn bực: "Anh lại muốn làm gì nữa...."
"Em rất gầy, ăn nhiều một chút"
"Nhiều thế này, em ăn hết làm sao?"
Hai mắt Vương Tuấn Khải sáng ngời: "Anh đút cho em"
Vương Nguyên theo bản năng giơ hai tay che trước ngược: "Đút... đút.... đút .... cái...cái gì cơ?"
Vương Tuấn Khải đặt đĩa hoa quả lên bàn, khuỵu một chân xuống bên cạnh Vương Nguyên, cầm một miếng cam đặt trên miệng Vương Nguyên: "Như này nè, há miệng nào, A..."
Vương Nguyên cảm thấy Vương Tuấn Khải thật khó nắm bắt.
Nhưng mà vẫn ngoan ngoãn há miệng ngậm lấy miếng cam, nhân tiện, không cẩn thận, cũng ngậm luôn cả ngón tay Vương Tuấn Khải.
Ngón trỏ và ngón giữa được khoang miệng mềm mại nóng ấm lại ướt át ngậm lấy, Vương Tuấn Khải khẽ nheo mắt, khóe miệng cong lên, lại cầm một miếng táo, lần này là đưa đến miệng mình, một tay đặt lên sô pha, cúi người đưa miệng đến bên môi Vương Nguyên, răng nanh dùng sức, đẩy miếng táo đến bên miệng cậu.
Vương Nguyên bị hắn ép lên sô pha mềm mại, buộc phải há miệng ngậm lấy miếng táo. Đôi môi hồng nhuận trở nên ẩm ướt, Vương Tuấn Khải vươn lưỡi liếm liếm khóe môi cậu.
Vương Nguyên chưa kịp mở miệng phản kháng, miếng lê thứ ba đã đến bên miệng. Vương Nguyên nằm gọn trong ngực hắn, run run rẩy rẩy nói: "Ca à, để em tự ăn đi mà..."
Vương Tuấn Khải sửng sốt, nhai nhai, nuốt luôn miếng hoa quả trong miệng, nhướn mi, gật gật đầu.
Nhưng mà, quá trình Vương Nguyên ăn hết đĩa hoa quả này có thể nói là vô cùng gian nan, tầm mắt của người bên cạnh từ đầu đến cuối không rời khỏi cậu. Vương Nguyên thực sự đã no, ợ một cái.
Vương Tuấn Khải cười khẽ, đưa ngón tay lau lau miệng Vương Nguyên.
Vương Nguyên nghĩ nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định nói ra: "Anh có thể đừng nhìn chằm chằm vào em được không?
"Tại sao?" – Vương Tuấn Khải khó hiểu.
"Em...." – Vương Nguyên ngượng ngùng đáp:
"Em xấu hổ, được chưa hả?"
"Nhưng mà em vừa mới nói anh có thể nhìn em mà"
Vương Nguyên cuối cùng đã hiểu thế nào là tự bê đá đập vào chân mình, khóc không ra nước mắt: Nhưng mà đại ca à, anh cũng quá là trực tiếp đi! Cứ nhìn chằm chằm, đến mắt cũng chả thèm chớp lấy một cái, thật là giỏi mà!
Quá trình yêu đương, bước thứ hai, lần đầu mặc cả, thất bại! Vương Nguyên quyết định sẽ không ngừng cố gắng, từng chút từng chút tiến vào trái tim Vương Tuấn Khải!
Lúc tắm, Vương Nguyên phát hiện quên mang quần sịp, sau khi lau khô người thì chỉ khoác khăn tắm ra ngoài. Vương Tuấn Khải đang thu dọn quần áo, tất vớ Vương Nguyên vất lung tung trong phòng, ngẩng đầu, bỗng thấy Vương Nguyên lon ton chạy đến bên cạnh tủ quần áo, lôi một cái quần sịp ra, miệng không ngừng nói :"lạnh quá lạnh quá", tự mình giơ chân mặc quần còn bị vướng nữa.
Vương Tuấn Khải vất quần áo bẩn sang một bên, nhếch khóe miệng đi qua, im lặng không lên tiếng, ấn Vương Nguyên lên trên tủ quần áo. Vương Nguyên kinh ngạc ngẩng đầu, hai người đối diện giây lát, nhưng lại không hề có cảm giác kinh ngạc, khi chỉ có hai người, ít nhất cậu có thể thản nhiên tiếp nhận tất cả những động tác thân mật của người kia. Vương Tuấn Khải nghiêng đầu hôn cậu, cảm nhận được sự đáp lại của Vương Nguyên, khóe miệng không kiềm được khẽ cong lên, tràn ngập ý cười. Vươn tay ôm cổ hắn, đôi môi Vương Nguyên chạm đến đầu lưỡi Vương Tuấn Khải, trơn trượt tiến vào khoang miệng, tựa như con rắn giảo hoạt biến hóa.
Ý cười bên miệng từ nụ hôn dịu dàng của hai người tràn ra, hai tay Vương Tuấn Khải thong thả vuốt ve thân thể Vương Nguyên, môi dùng sức hút một cái, cuối cùng mới tách ra chút chút, Vương Tuấn Khải lấy đồ ngủ mềm mại bằng vải bông từ trong tủ quần áo ra, Vương Nguyên giơ tay, mặc vào.
Vương Tuấn Khải cất giọng trầm thấp: "Mặc quần áo vào đã, cẩn thận bị cảm"
Vương Nguyên nghịch ngợm phản bác: "Là ai vừa thấy em ra đã lao đến hôn tới tấp hả?"
Vương Tuấn Khải giơ tay đầu hàng, xoay người, cầm quần áo đi vào phòng tắm, còn vừa đi vừa cởi áo sơ mi.
Vương Nguyên ngắm nhìn bóng hình người kia, không nhịn được đưa hai tay vỗ vỗ má hạ nhiệt độ.
Loại cảm giác trái tim đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực này là sao đây?
Bạn học Vương Nguyên vô cùng ngây thơ quên mất rằng, thực ra trước kia bọn họ đã làm chuyện thân mật hơn so với vừa rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro