CHAP 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Vương Nguyên ngồi trong phòng học lớn xoay xoay di động trên bàn, nghe giảng viên giảng bài, thỉnh thoảng lại thất thần một chút. Lúc sáng dậy muộn, hai người xuống lầu mua bánh bao và sữa đậu nành, đến khi sắp phải chia tay ở đầu phố, Vương Tuấn Khải xoay người, chăm chú nhìn Vương Nguyên đột nhiên đứng lại, không nhúc nhích. Hắn nghiêng đầu, nhướn mày ý bảo: Làm sao thế?
Vương Nguyên dùng sức nuốt ngụm sữa đậu nành vừa hút xuống, nhìn trái nhìn phải rồi mới tới gần ai kia, "chụt" một cái!
Sáng sớm, sương mù khi vào đông còn chưa tan hết, ngay cả biểu tình trên mặt đối phương cũng chưa thấy rõ, hương vị cùng độ ẩm bên môi rất nhanh đã tan vào không khí, Vương Nguyên bước nhanh qua vai hắn: "Hôn chào ngày mới!"
Về phần Vương Tuấn Khải, sau khi mím môi nhớ lại hương vị vừa rồi, theo bản năng bước lên trước nửa bước, thiếu chút nữa là giơ tay xoa loạn mái tóc mềm mại của Vương Nguyên, nhưng chỉ còn cách một bước, Vương Nguyên xoay người vẫy vẫy tay, bảo hắn nhanh nhanh đi làm.
Chuông báo hết tiết vang lên, Vương Nguyên kiềm chế khóe miệng không biết đã cong lên từ lúc nào, thu dọn sách vở chuẩn bị tới phòng học khác học môn tiếp theo. Trên đường đi cậu gặp đàn chị bên công tác xã đoàn và bạn trai của cô, Vương Nguyên thuận tiện chào hỏi vài câu sau đó đi tiếp, cậu nghĩ nghĩ, vẫn lấy điện thoại ra nhắn tin cho Vương Tuấn Khải, hẹn hắn cùng ăn cơm.
Chuông báo hết tiết cuối vang lên, Vương Nguyên quàng khăn lên cổ, nhét sách vào balo, ra khỏi phòng học, thấy cổng trường phía xa xa có rất nhiều người vây quanh ai đó, đến gần mới phát hiện tiêu điểm của những người này là....
"Vương Tuấn Khải?"
Mà người được gọi từ khi Vương Nguyên xuất hiện trước cửa phòng học đã nhìn thấy cậu, Vương Tuấn Khải lạnh mặt từ chối đáp lại lời bắt chuyện từ đám nữ sinh, Vương Nguyên hỏi hắn sao lại đến đây, Vương Tuấn Khải khoác vai cậu, tay kia đút vào túi quần, nghiêng đầu đáp:
"Ông chủ thấy anh đẹp trai quá nên thả cho anh đi ăn cơm"
Hai người sóng vai đi ra khỏi cổng trường, phía sau có vài nữ sinh còn muốn đuổi theo. Vương Nguyên liếc mắt ra phía sau, chế nhạo: "Đại soái ca, bị vây kín rồi"
Vương Tuấn Khải đưa tay lên xoa xoa sườn mặt cậu, khoảng cách của hai người vô cùng gần, khi nói chuyện nhiệt khí đều phả lên mặt Vương Nguyên: "Tại sao muộn như vậy em mới ra?"
"Đợi rất lâu rồi hở?" – Bàn tay Vương Tuấn Khải chà xát gương mặt cậu, thật là lạnh, Vương Nguyên rụt cổ: "Giảng viên dạy quá giờ"
Tay Vương Tuấn Khải chọc ghẹo vành tai lành lạnh của cậu, như có như không chạm vào sườn mặt Vương Nguyên. Tới chỗ quẹo, Vương Nguyên đề nghị đi ăn lẩu. Vương Tuấn Khải chưa từng ăn, cũng chẳng biết đó là cái gì, nhưng khi nhìn thấy biểu tình hơi hơi ngẩng đầu, nụ cười tràn ngập sức sống của cậu, liền đồng ý.
Vào đông, lúc nào ngoài trời cũng có một tầng sương mù, hôm nay thời tiết lại đặc biệt sáng sủa, ánh nắng nhẹ nhàng tỏa ra sự ấm áp, thật khiến người ta lười biếng. Vương Nguyên vừa đi vừa kể Vương Tuấn Khải nghe chuyện cười giảng viên nói trên lớp. Vương Tuấn Khải không hiểu, ngây thơ nhìn khóe miệng cong cong của Vương Nguyên, nở nụ cười cưng chiều, ngay cả không khí cũng trở nên vô cùng ngọt ngào.
Vương Tuấn Khải nhìn nhìn xung quanh, rồi nghiêng đầu hôn người kia, cái miệng đang lải nhải ngưng bặt, Vương Nguyên chớp chớp mắt vài cái, lời chưa thốt ra đã nghe thấy phía sau truyền đến tiếng hít thở đầy kinh ngạc. Vừa nhìn đã nhận ra, thế mà lại là... Ơ, Vương Nguyên đã quên mất người ta tên là gì rồi! Vương Tuấn Khải nhíu mi, dứt khoát khoác tay lên vai Vương Nguyên. Cô gái phía sau che miệng, hai mắt mở lớn, khó khăn lắm mới tìm lại được giọng nói của bản thân.
"Roy, anh vừa rồi...."
Vương Nguyên nghiêng nghiêng đầu, cảm thấy cô ấy thực sự rất quen mắt nhưng không nhớ nổi tên người ta, hoàn toàn không ý thức được mình bị người quen bắt gặp hôn người con trai khác!
Vương Tuấn Khải liếc cô ta một cái, vô cùng lạnh lùng hỏi: "Quen à?"
Vương Nguyên chần chừ một lát, rồi lắc lắc đầu, đắn đo hỏi cô gái: "Tôi quen cô hả?"
Lương Tịnh bị tổn thương đến mức không chịu nổi, cho dù đối tượng mình thích hờ hững với mình, còn bắt gặp người ta cùng người con trai khác hôn nhau trên đường, này cũng thôi đi, nhưng quan trọng nhất là ngay cả mình là ai người ta cũng chẳng nhớ! Trái tim tan nát, chính là thế này đây!
Cô gái đành xấu hổ lắc lắc đầu, hai người liền xoay người bước vào quán lẩu, Vương Tuấn Khải còn quay lại nhếch miệng cười với cô một cái!
Có chút đắc ý, nhiều hơn là kiêu ngạo.
Vương Nguyên không nhớ rõ, nhưng Vương Tuấn Khải lại rành mạch. Tuy hắn chỉ gặp cô gái kia một lần, nhưng Vương Tuấn Khải lại khắc ghi mùi của cô ta trên người Vương Nguyên, tuy rằng vô cùng nhẹ, nhưng vẫn khiến hắn xoắn xuýt.
Cửa hàng lẩu không lớn, nhưng bởi vì hương vị thuần ngon và giá cả phù hợp nên được rất nhiều người thích. Vương Nguyên chọn chỗ hai người ở gần quầy thu ngân, gọi một nồi lẩu dê siêu cay.
Sau khi đồ ăn được dọn lên, Vương Tuấn Khải trừng mắt sững sờ nhìn đống đỏ rực cùng dầu mỡ lượn lờ trong nổi, hương cay phảng phất trong không khí, hắn quệt quệt mũi, muốn hắt xì.
Vương Nguyên rất thích cay, cầm đũa gắp đồ ăn và thịt bỏ vào trong nồi lẩu đang sôi. Ngẩng đầu nhìn thấy người đối diện để ngón trỏ trước mũi, nhíu chặt mi, hình như không quen với mùi vị này. Vương Nguyên giật mình hỏi: "Anh không ăn được cay hở?"
Vương Tuấn Khải khuát tay: "Mùi này nồng quá, anh không chịu được."
Vương Nguyên lại tới quầy gọi thêm một nồi nước không cay, qua vài phút liền quay lại. Vương Nguyên giúp hắn bỏ đồ ăn vào trong nồi, rồi nói với người kia: "Anh ăn cái này đi"
Vương Tuấn Khải cúi đầu ho khan một chút, gật gật đầu.
"Sao thế? Vẫn khó chịu lắm hả?" – Vương Nguyên nhíu mày nhìn hắn:
"Tại sao anh lại phản ứng mạnh vậy nhỉ?"
Đồng tử Vương Tuấn Khải đậm lên, thu lại hơi thở trên người, ngăn khứu giác lại.
"Năm giác quan của tụi anh có chút phát triển" – Vương Tuấn Khải ho nhẹ một tiếng, thấp giọng:
"Tạm thời không sao rồi, ăn cơm thôi"
Hai người rất nhanh đã ăn xong, ra khỏi quán lẩu, trong lòng Vương Nguyên tràn đầy áy náy, cảm thấy bản thân mình quá thất trách, chưa hỏi người ta có ăn cay được không đã gọi món, hại hắn chỉ ăn được vài miếng.
Vương Tuấn Khải nghe lời giải thích lúng túng của cậu, khóe miệng nhếch lên, cười đến vô lại: "Vậy em định bồi thường anh thế nào đây?"
"Anh muốn gì nào?"
Vương Nguyên bĩu bĩu môi: "Tại anh nói em không cho anh ăn thịt, em mới muốn...."
Vương Tuấn Khải cúi đầu nói thầm vào tai Vương Nguyên một câu khiến cậu lập tức im bặt.
Qua vài giây mới nghiêng đầu bối rối nhìn hắn, đáp: "Loại chuyện này ấy mà, tốt nhất là thuận theo tự nhiên!"
Ngón trỏ Vương Tuấn Khải lại lướt qua sườn mặt cậu, mang theo hương vị cấm kỵ, từ khóe mắt đến lông mày đều tỏ rõ sự không vui.
Giây lát, Vương Nguyên nhớ lại chi tiết chuyện đã xảy ra tối hôm trước, đầu ngón tay nhẵn nhụi dùng sức mơn trớn eo cậu, hai đôi môi dây dưa không dứt, chiếc lưỡi trơn trượt đầy nhiệt tình, mồ hôi đầm đìa và cả xúc cảm khi làn da va chạm.
Hình ảnh vẫn luôn bị cậu cự lực chôn chặt ở nơi sâu nhất trong trí nhớ, mà chỉ cần một ánh mắt, một động tác của người kia, đã dễ dàng dâng lên như thủy triều, đập thẳng vào từng dây thân kinh trên người Vương Nguyên.
"Ừm?"
Giọng nói trầm thấp từ tính kéo thần trí cậu trở về, Vương Nguyên chật vật quay đầu, đè thấp giọng nói: "Anh mau trở về đi làm đi"
"Thế những gì anh vừa nói thì sao?" – Vương Tuấn Khải quyết tâm không buông tha, ngón giữa tiến vào trong khăn quàng cổ của cậu, vuốt ve xương quai xanh.
Vương Nguyên run rẩy, giữ chặt tay hắn, đáp: "Buổi tối... buổi tối trở về rồi tính!"
Vương Tuấn Khải nâng gương mặt cậu lên, đặt lên môi dưới một nụ hôn đầy dịu dàng: "Em nói đó nhé!" – Rồi quay người rời đi.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro