CHAP 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đi ngang qua cửa hàng tiện lợi 7-11, Vương Nguyên đứng lại, do dự một lát, nếu chỉ có mình cậu thì, cũng không cần phải phiền não như thế. Vương Tuấn Khải bên cạnh nhìn cậu, lại nhìn cửa hàng tiện lợi: "Nhìn gì vậy?"
Cũng không thể cứ dùng mayonnaise* mãi được.... Vương Nguyên hạ quyết tâm lôi Vương Tuấn Khải bước vào.
"Ding dong ...."
Cánh cửa cảm ứng kêu lên một tiếng, tự động mở ra, cô gái đứng ở quầy thu ngân thầm than: Đẹp trai đến mức này quả là không dễ dàng mà!
Vương Nguyên cầm vạt dưới áo của Vương Tuấn Khải, bước nhanh đến khu bán đồ dùng dành cho việc "hành sự" trên giường. Quét mắt vài lần, cậu hỏi: "Anh thích vị gì?"
Vương Tuấn Khải vẫn còn đang tò mò nhìn chằm chằm các loại vật thể hình ống... Chợt nghe thấy câu hỏi này, chưa kịp phản ứng, "hả?" một cái, Vương Nguyên hỏi lại lần nữa, hắn mới nhanh chóng đáp: ".... Dâu tây đi"
Nhìn cậu lấy vị dâu tây ra, Vương Tuấn Khải hỏi: "Cái này dùng làm gì?"
Gương mặt Vương Nguyên đỏ bừng, ấp úng nói: "Thì... dùng để bôi trơn đó"
"Hở?"
Còn hỏi, anh mà hỏi nữa thì em đem tuýp gel bôi trơn này đặt về chỗ cũ giờ! Vương Nguyên không thèm để ý đến hắn, bước đến quầy thu ngân, chọn một hộp condom, vẫn là vị dâu tây. Cô gái nhỏ vẻ mặt hưng phấn, ánh mắt sáng như sao, mỉm cười quỷ dị, vừa thanh toán vừa nhiệt tình hỏi có cần túi nhỏ không, mua lịch để bàn sẽ được tặng miễn phí. Vương Nguyên buồn bực lắc đầu, Vương Tuấn Khải vẫn đang đứng ở chỗ cũ, nghiêng nghiêng đầu, không biết nghĩ cái gì nữa!
Vương Nguyên gọi hắn một tiếng, hắn mới chậm rì rì bước đến bên cậu. Hai người cùng nhau ra khỏi cửa hàng tiện lợi, trời bỗng nhiên đổ mưa, không lớn, nhưng đủ khiến quần áo ướt đẫm.
Nhét đồ vừa mua vào túi áo, Vương Nguyên kéo Vương Tuấn Khải chạy nhanh về nhà.
Mưa càng ngày càng lớn, đến khi về đến nhà thì hai người đã lạnh run. Vương Nguyên vừa cởi đồ vừa bảo Vương Tuấn Khải cởi đồ, rồi bước vào phòng tắm:
"Em đi xả nước ấm để tắm"
Quay đầu lại thì thấy Vương Tuấn Khải toàn thân trần truồng, ngay cả quần sịp cũng không thèm mặc vào, lạnh đến mức ngồi run rẩy trên sàn nhà, biến thành bán thú, Vương Nguyên bảo hắn cùng nhau tắm.
Trong bồn tắm lớn là nước ấm, Vương Nguyên đẩy Vương Tuấn Khải ngồi xuống, qua vài phút mới từ từ ngồi xuống phía đối diện người kia. Nhìn hắn vẫn cúi đầu, gương mặt kề sát làn nước ấm, không nói lời nào, Vương Nguyên đưa tay vuốt vuốt mái tóc rối trên đầu Vương Tuấn Khải, lại không nhịn được mà sờ sờ cái tai nhọn của hắn. Lúc này người kia mới phản ứng, đồng tử đen láy như ngọc lưu ly ánh lên biểu tình của Vương Nguyên, hờ hững trong nháy mắt dần thay đổi. Vương Tuấn Khải kéo tay Vương Nguyên xuống, rồi đặt lên miệng, khẽ đặt một nụ hôn.
"Anh... nghĩ đến chuyện gì vậy?"
Nhiệt độ cơ thể dần ấm lên, Vương Nguyên thuận thế xoa xoa sườn mặt hắn, xúc cảm lành lạnh, Vương Tuấn Khải lắc đầu đáp: "Không có gì"
Vương Nguyên nghĩ chắc là hắn nhớ lại những chuyện không vui trước kia nên không hỏi tiếp nữa, dứt khoát rút tay ra, ngay cả khi lý trí phân tích rõ ràng, thì về mặt tình cảm, cậu vẫn khó lòng thuyết phục chính mình.
Thái độ cự tuyệt có chút rõ ràng, Vương Tuấn Khải ngơ ngác nhìn bàn tay trống không, không khí thoáng chốc trở nên gượng gạo. Đại não Vương Nguyên xoay mòng mòng, cậu tìm bừa một đề tài:
"Đúng rồi, sao anh lại thích vị dâu tây thế?"
Thu lại tất cả sự thất thố vừa rồi, Vương Tuấn Khải nhìn cậu cười:
"Bởi vì hương vị của em, là dâu tây"
Lời nói chẳng hề có chút đùa giỡn nào, ngay cả nụ cười cũng tràn ngập thật thà, đơn thuần mà lớn mật! Vương Nguyên nghe xong cúi đầu, hạ ánh mắt, trái tim mạnh mẽ bị đánh trúng.
Vương Tuấn Khải chỉ cần một câu nói đã dễ dàng xoa dịu sự đắn đo buồn bực của cậu, đây tuyệt đối không phải hiện tượng tốt, nhưng mà, cậu không thể ngăn bản thân mình ngày càng ngày chìm đắm.
Cằm bị bắt lấy, buộc cậu phải ngẩng đầu, Vương Nguyên nắm lấy bàn tay đang dùng lực vuốt ve gò má cậu, ngay cả đuôi lông mày cũng thẹn thùng mà hồng lên.
Cậu nói: "Hôn em"
Hơi nước lượn lờ, gương mặt mơ hồ, đến giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn. Vương Tuấn Khải vươn người qua, cấp bách đặt một nụ hôn lên môi cậu, giây tiếp theo đầu lưỡi đã chui vào trong miệng Vương Nguyên.
Động tác tuy vội vàng, nhưng khi hôn lại mang theo dịu dàng, môi lưỡi giao nhau, phát ra tiếng động đầy ái muội. Vương Nguyên đặt tay lên bờ vai hắn, kéo hắn đến gần mình hơn, còn chủ động dùng lưỡi đáp lại.
Trong trường hợp nóng bỏng như thế này, dục vọng không ngừng dâng lên, mãnh liệt như thủy triều.
Nhất là lúc này đây, Vương Nguyên không hề bị động, Vương Tuấn Khải không bị kì động dục làm nhiễu loạn, rốt cục có thể từ từ thưởng thức "miếng bánh ngọt" hương vị sữa dâu tây này rồi!
Làn da trắng mịn ướt đẫm, chiếc cổ thon dài khẽ ngửa ra sau, độ cong tuyệt đẹp như thiên nga, nụ hôn dần dần trượt xuống, Vương Tuấn Khải khẽ mút vào, để lại những dấu vết tràn đầy dục niệm của chính mình!
Hai hạt thù du đỏ hồng trước ngực cứng lên, Vương Tuấn Khải đưa đầu lưỡi ra khẽ liếm, khiến Vương Nguyên khẽ ngân lên tiếng nức nở khó chịu, hắn không do dự há miệng ngậm lấy, Vương Nguyên ôm lấy đầu hắn, muốn hắn rời khỏi, lại không ngờ Vương Tuấn Khải dùng răng day nhẹ, khoái cảm mạnh mẽ đánh úp!
"Đừng... Đừng nghịch nó nữa!" – Vương Nguyên khàn giọng nói.
Bàn tay phía sau lưng cậu nhẹ ngàng vuốt ve, tới nơi hơi lõm vào, đè lên đốt xương cụt, nghe thấy cậu nói thế, Vương Tuấn Khải chuyển sang trêu đùa bên còn lại. Vương Nguyên khóc không ra nước mắt, phía dưới rất nhanh nổi lên phản ứng, bờ ngực không ngừng phập phồng, hai tay sờ loạn lên thân thể Vương Tuấn Khải.
Bàn tay chạm vào chiếc đuôi của ai kia, mập mờ vuốt ve lên xuống. Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên ngồi lên đùi mình, hai chân mở ra, giữ chặt thắt lưng cậu.
Vương Nguyên vuốt ve gương mặt hắn, đặt một nụ hôn, phía sau bị tiến vào một ngón tay, cậu nhẹ giọng nói:
"Lên trên giường... dùng gel bôi trơn"
Toàn thân hai người đầy nước, dính lấy nhau, ôm hôn cuồng nhiệt, nghiêng ngả lảo đảo hướng về phía giường lớn, vài lần trượt chân vấp lên đối phương, ngã trên mặt đất, rồi lại trao nhau nụ hôn.
Vương Tuấn Khải đè cậu xuống giường, đưa chân phải của cậu lên vai, mở tuýp gel bôi trơn KY ra, ngón tay tham tiến vào hậu huyệt khuếch trương.
Thân thể Vương Nguyên dần ửng lên một màu hồng mê người, giống như em ấy, là hương vị dâu tây, ngọt ngào đến say lòng người. Vương Tuấn Khải vẫn luôn hôn Vương Nguyên, tay còn lại dùng sức vuốt ve thắt lưng bé con, đó là vị trí mẫn cảm của cậu, nếu đồng thời liếm liếm vành tai cậu, sẽ khiến cậu không kiềm chế được mà bật ra tiếng rên rỉ.
Hương dâu tây tràn ngập trong không khí, phía sau đã có thể chứa được ba ngón tay, Vương Nguyên mím môi, vầng trán lấm tấm mồ hôi, cần cổ hơi ngửa về phía sau, hầu kết gợi cảm lộ rõ, dáng vẻ vừa đáng thương lại có chút mỏng manh, thật khiến người ta muốn hung hăng khi dễ!
Huyệt khẩu trở nên ướt át, bên trong lại vừa nóng vừa chặt, làm Vương Tuấn Khải thật muốn mặc kệ tất cả mà vọt thẳng vào nơi sâu nhất.
Lông của Vương Nguyên khá thưa, sạch sẽ xinh đẹp, cẳng chân trắng nõn gấp gáp khó nhịn, khẽ cọ cọ thắt lưng Vương Tuấn Khải, thỉnh thoảng còn cong ngón chân, ma sát làn da trên lưng hắn, tựa như đang nói với hắn, hãy nhanh lên!
Vương Tuấn Khải rút ngón tay ra, một tay cầm tính khí đã cương cứng, một tay nắm lấy cánh mông mềm mại, đâm thẳng vào! Lúc mứoi bắt đầu chắc chắn sẽ rất đau, tuy Vương Nguyên đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng giây phút hắn tiến vào, thật sự đau đớn như bị xé rách!
Nhìn người dưới thân nhắm chặt hai mắt, cắn môi dưới cố gắng nhịn đau, một hạt mồ hôi từ trán Vương Tuấn Khải rơi xuống bụng Vương Nguyên, ham muốn tiến vào nơi sâu nhất rồi gấp rút chuyển động bỗng biến đâu mất sạch.
Vẫn chưa vào hết, nhưng không có thêm động tác nào khác, Vương Tuấn Khải cúi đầu trao Vương Nguyên một nụ hôn trấn an, hai tay xoa xoa cánh mông mềm mại. Vương Nguyên hổn hển vài hơi, bảo hắn cử động.
"Có thể rồi?"
"Chuyển động đi!"
Trên giường bắt đầu phát ra âm thanh va chạm, Vương Nguyên cũng không nhịn được mà khẽ rên rỉ, chỉ lát sau Vương Tuấn Khải đã tìm được điểm mẫn cảm của cậu, hết sức va chạm khiến khoái cảm không ngừng dâng lên.
Tính khí cứng rắn nóng bỏng không ngừng ma sát tràng ruột, xúc cảm toàn thân đều dồn về phía hậu huyệt, Vương Nguyên ưm ưm a a kêu lên:
"Ưm... Thật thoải mái...."
Vương Tuấn Khải ra vào trong thân thể cậu, cầm lấy tính khí đã cứng rắn của ai kia mà vuốt ve lên xuống, không có kĩ xảo gì hết, vậy mà lại vô cùng kích thích. Cúi đầu đặt một nụ hôn lên chân cậu, Vương Tuấn Khải nâng cả hai chân của cậu, đặt lên vai, tư thế này khiến hắn thâm nhập càng sâu hơn. Vương Nguyên không chịu nổi, lấy tay che mắt, đôi môi đỏ mọng, trên mặt tràn ngập vẻ xuân tình vô hạn.
Khi làm được một nửa, Vương Tuấn Khải cúi xuống nhìn cậu một cái, ngay lập tức bị hình ảnh này mê hoặc, tính khí thô to ra vào huyệt khẩu đỏ tươi phía sau, huyệt khẩu ướt đẫm tiết ra chất lỏng màu trắng. Động tác va chạm của Vương Tuấn Khải càng thêm mạnh mẽ, tựa như muốn chậm rãi tiến vào, chậm rãi chiếm lấy toàn bộ thân thể cậu! Hương vị của bé con này thật sự là bánh ngọt ô mai vô cùng tươi ngon!
Qua một lúc lâu, Vương Tuấn Khải mới có dấu hiệu muốn ra, động tác va chạm nhanh dần, hai người gần như cùng lúc đạt cao trào.
Đợi khi hô hấp trở lại bình thường, Vương Nguyên mới hốt hoảng một hồi, giọng nói khàn khàn:
"Aiya... Quên bảo anh mang bao rồi!"
"Hử?" – Vương Tuấn Khải nghiêng đầu liếm vành tai cậu, Vương Nguyên đẩy hắn ra, nói:
"Anh... rút ra đi, đi tắm rồi ngủ!"
Vương Tuấn Khải xấu xa ôm lấy cậu, hạ thân rất nhanh đã lại "bừng bừng khí thế"
Vương Nguyên kinh ngạc: "Anh.... Sao mà có thể nhanh đến thế?"
Vương Tuấn Khải lật người đè lên cậu, dùng miệng giữ lấy cánh môi xinh đẹp kia, thắt lưng tiếp tục đưa đẩy.
Sau lần thứ hai, Vương Nguyên mệt đến mức tả tơi, nhưng nhất quyết phải đi tắm. Vương Tuấn Khải ngồi trên giường, liếm môi hồi tưởng lại vừa rồi, trong phòng vẫn còn tràn ngập hương vị hoan ái, hắn cảm thấy có chút khó chịu nhưng vẫn có thể chịu được, bởi vì đây chính là hương vị hòa quyện giữa Vương Nguyên và hắn!
Vương Nguyên chỉ mặc sịp đi ra,Vương Tuấn Khải cả người trần trụi bước tới, hai người bốn mắt nhìn nhau, giây tiếp theo hai đôi môi đã quấn quýt không rời.
Kết quả, lần tắm rửa vừa rồi đúng là vô dụng, bọn họ lại điên cuồng một hồi ngay trước cửa phòng tắm.
Vương Tuấn Khải đè cậu lên tường, tiến vào từ phía sau, hai tay men theo xương quai xanh dần dần đi xuống, động tác vuốt ve hai cánh mông cậu vừa sắc tình vừa mang theo trêu chọc.
Hai người thay khăn trải giường và vỏ chăn, vừa ngả lưng đã ngủ say, ngủ thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau. Rèm cửa chưa được kéo ra, trong phòng vẫn tối om. Vương Nguyên mơ mơ màng mở mắt, Vương Tuấn Khải ôm lấy cậu từ phía sau, thấy cậu đã tỉnh, liền nhẹ nhàng thơm lên gò má cậu.
Xoa xoa tay ai kia, Vương Nguyên khàn giọng hỏi:
"Mấy giờ rồi?"
"Sắp 11 giờ rồi"
"Ưm..."
Vương Nguyên nhắm mắt lại. Vài giây sau mới trừng lớn mắt, nghiêng đầu kinh ngạc nói:
"Sao anh còn ở đây? Không cần đi làm à?"
"Xin nghỉ rồi!" – Vương Tuấn Khải cười, lại hôn hôn cậu.
"Xin phép làm gì hả?" – Vương Nguyên trở mình một cái, cảm giác làn da trần trụi tiếp xúc thật thoải mái, khiến cậu say đắm.
"Anh muốn khi em tỉnh dậy có thể nhìn thấy anh!"
Chóp mũi chạm nhau, ý cười trong đôi mắt hoa đào tẩm đầy ngọt ngào. Vương Nguyên khụ một cái, nở nụ cười ngượng ngùng, đáp:
"Học được mấy lời buồn nôn như vậy ở đâu không biết nữa!"
Vương Tuấn Khải ngậm lấy cánh môi cậu, không trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro