chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ba giây sau, sói con nâng bàn chân nhỏ xíu lên cào cào vào mặt Vương Nguyên. Vương Nguyên bị đệm bàn chân mềm mềm đầy thịt của bé chạm vào, cảm thấy dễ thương không chịu nổi, ôm bé vào lòng nhào nặn một phen. Cậu cứ như vậy mà xoa xoa chỗ này, bóp bóp chỗ kia của bé.

Vương Tuấn Khải: Đã nói là hông được sờ rốn của tôi cơ mà!

"Grư"

Vương Nguyên cười khúc khích:

"Tể Tể, con là cún lai cáo bạc sao? Có cái tai thiệt nhọn!"

Nói rồi nhéo nhéo tai của bé.

Vương Tuấn Khải bị Vương Nguyên sờ lên sờ xuống tối tăm mặt mũi, nghĩ thầm: "Lão tử chính là Lang Vương tiền nhiệm đây! Cậu mang tôi ra so sánh với chó?"

Vương Nguyên xoa xoa cái mũi nho nhỏ của bé, bị bé tò mò thò đầu lưỡi ra liếm liếm, cảm giác vừa mềm mại lại có chút thô ráp lướt qua đầu ngón tay, lập tức khiến trái tim Vương Nguyên mềm nhũn.

"Nhìn kĩ thì cũng không giống lắm, thật ra giống sói nhiều hơn.... Không phải chứ, ở thành phố này làm sao mà có sói được?"

Vương Nguyên nhíu mày lẩm bẩm, hơi bĩu bĩu môi, mang theo vài phần ngây ngô, vài phần vô ý, lại cực kì hấp dẫn.

Sói con mông vừa chạm đất liền lấy đà, chăm chú quan sát Vương Nguyên vài giây, sau đó lập tức nhảy lên giường, nhanh như cắt chui vào trong chăn.

Vương Nguyên sửng sốt, đứng dậy, xốc chăn lên.

Sói con hai tay ôm đầu, cuộn thành một cục.

Vương Nguyên ngốc luôn rồi.

Vương Tuấn Khải nghiêng đầu nhìn nhìn cậu, cứ cuộn thành một cục như vậy tiến về phía trước vài bước, liền bị Vương Nguyên bế lên.

"Tể Tể, con không thể lên đây, có biết chưa?"

Vương Nguyên cảm thấy vô cùng kì lạ, cái giường này không hề thấp, một con cún nhỏ xíu như vậy, làm sao mà có thể dễ dàng nhảy lên được?

"Grư"

Ai thèm quan tâm cậu chứ! Vương Tuấn Khải xoay giãy giụa khỏi vòng tay Vương Nguyên, nhảy xuống, chạy loạn trên giường.

Vương Nguyên vừa buồn cười vừa tức giận, một tay chống hông, một tay ngoắc ngoắc ngón tay, nói:

"Tể Tể, con lại đây cho ba!"

Đường cằm hoàn mỹ, ánh mắt cười, đôi mắt hạnh hơi mở, còn có cả khóe miệng đang cong lên kia nữa... Vương Tuấn Khải đơ ba giây, sau đó rất là nghe lời mà từng bước từng bước lon ton chạy qua đó.

"Grư, grư"

Đến gần chút xem cho rõ, ngẩng đầu mỏi cổ quá! Sói con lùi về sau vài bước, Vương Nguyên thấy vậy, theo bản năng dang tay ra, quả nhiên giây tiếp theo bé sói đã nhảy vào trong lòng cậu, còn ngẩng mặt lên đối mặt với cậu, Vương Nguyên chớp chớp mắt, bị Vương Tuấn Khải thè lưỡi ra liếm liếm.

Làn da đẹp quá, ngay cả lỗ chân lông cũng chả thấy đâu!

Ánh mắt sói con lóe sáng!

Vương Nguyên sợ tới mức buông lỏng tay

"Tể Tể à, con suýt nữa hù chết ba ba rồi đó!"

Sói con giơ móng vuốt quơ quơ trên không, Vương Nguyên nhẹ nhàng đặt bé xuống đất, xoa xoa tai bé

"Ngoan nào, đừng chạy loạn!"

Vương Nguyên ngồi trên ghế xoay, đeo tai nghe lên, xem phim. Vương Tuấn Khải nhàm chán lượn lờ vài bước, chẳng có gì làm, dứt khoát nhảy lên đùi người ta, bám vào bàn, cùng cậu xem phim.

Đang xem chăm chú, Vương Nguyên cũng không để ý nhiều, cứ như vậy ôm bé xem; đến đoạn cao trào của phim, trên màn hình là một người đàn ông đang hôn một người con gái, sói con khó hiểu nghiêng nghiêng đầu, Vương Nguyên nhìn thấy, mỉm cười gãi gãi nhúm lông mềm ở cằm bé.

Một lát sau, sói con động đậy, bỗng nhiên nhảy xuống sàn nhà, còn dùng sức cắn cắn kéo éo ống quần Vương Nguyên. Cậu khó hiểu nói:

"Tể Tể, đừng nghịch!"

Sói con vẫn không thay đổi động tác, còn cắn chặt răng, dùng hết sức kéo kéo ống quần cậu.
Vương Nguyên đành đứng lên, xem bé con này kéo cậu đi đâu, tới khi đến bên cạnh bồn cầu. Vương Nguyên đơ người một lát mới phì cười, ngồi xổm xuống ôm lấy sói con, để bé đối diện với bồn cầu, nói:

"Tể Tể, shiii, shiiiii..."

Vương Tuấn Khải có cảm giác đã bị làm nhục!"

"Grư"

Vài giây sau, không hề có động tĩnh gì.

Vương Nguyên buồn bực, tiếp tục:

"Shiiiii, shiiiii, shiiiii, shiiiiiiiiii...."

Vương Tuấn Khải: "..........."

Sói con khó chịu uốn éo thân mình

"Grừ ..... grư...."

Tiếng kêu ai oán đến nao lòng.

Vương Nguyên cố nhịn cười:

"Con sủa hai tiếng thì ba ba sẽ xoay con lại!"( =))))))))) huhu vẫn nhất quyết bắt anh sủa)

Sói con vung vung móng vuốt, học được động tác giơ ngón tay giữa của nam diễn viên vừa mới xem được trong phim, nghe nói đây là hành động phản đối ý kiến hay hành vi của đối phương, cơ mà đáng tiếc là móng vuốt quá ngắn, nên không thể biểu hiện được hiệu quả cao nhất của hành động này, hay ít ra thì Vương Nguyên nhìn chẳng hiểu gì.

"Sủa hai tiếng đi nào!"

"....."

"Tể Tể, sủa!"

"....."

"Gâu, gâu.... Có vậy thôi mà, nhanh lên nào, con muốn nhịn chớt luôn phải hông?"

"..... gâu"

Vương Nguyên cố kéo căng khóe miệng để không phát ra tiếng cười, quay bé lại. Nghe được tiếng nước trong trẻo, sói con thoải mái thở dài một tiếng.

"Grừ grư"

Vương Nguyên xé khăn giấy, ra sức lau nước cho bé, Vương Tuấn Khải cảm thấy khiếp sợ!

"Grư grư grư...!!!" Lau nhẹ nhẹ chút coi, ôi mẹ ơi đau chết mất!

Vương Nguyên vội nói:

"A, thật ngại quá, ba ba hơi mạnh tay, ngoan ngoan, không đau không đau, ba ba xoa giúp con ha?"

Vương Tuấn Khải "....."

"Phù phù, còn đau không Tể Tể?"

Vương Nguyên vừa thổi thổi giữa hai chân bé vừa hỏi

Vương Tuấn Khải: "................"

Chỉ hận hai tay hiện giờ quá ngắn, không thể che chắn được gì. Hắn thề, nhất định sẽ ghi nhớ kĩ ngày hôm nay để mà trả thù!

Thời kì sinh trưởng của Lang tộc không giống với loài người, nếu theo phương pháp tính thời gian của con người, thì một năm từ khi sinh ra tới lúc một tuổi tương đương với 15 năm của con người, trải qua kì động dục đầu tiên sẽ giống như cây tre mọc thẳng, trưởng thành vô cùng nhanh, và điều quan trọng nhất chính là, qua thời kì còn nhỏ là có thể biến thành người, sau đó tới kì phát dục năm 25 tuổi, một lần nữa lặp lại.

Mà thời gian Vương Tuấn Khải cách lần đầu tiên gì gì kia, chỉ còn một tháng!

Đùa đâu mà >~< Cái fic này nó đáng yêu quá mức cho phép, tui ngồi edit mà cũng quắn thành một cục QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro