chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Hôm sau, tan học, Vương Nguyên tới cửa hàng thú cưng mua một căn nhà cho cún màu nâu làm từ gỗ sam thiên nhiên. Về đến nhà, cậu gọi "Tể Tể", sói con đang trong phòng ngủ lon ton chạy ra cửa đón.
Vương Nguyên đặt nhà của cún xuống, sói con cảnh giác lui về sau, móng vuốt mài mài xuống sàn nhà, cánh cửa nhỏ lạch cạch một tiêng rồi mở ra, sói con sợ tới mức nhảy thẳng tới cạnh chân Vương Nguyên.
Vương Nguyên vui vẻ cười nói: Tể Tể, từ nay về sau, đây chính là nhà của con đó! Có đẹp không?"
Vương Tuấn Khải nghĩ nghĩ: "Cái hộp nhỏ xíu này mà là nhà của tôi á?"
Vương Nguyên cúi người ngồi xuống, đẩy đẩy sói con về phía trước: "Vào xem xem, có thích không?"
Sói con không tình nguyện liếc mắt nhìn qua loa, đi ra luôn!
Vương Nguyên đặt nhà của cún ở góc phòng khách, sói con lon ton đi theo cậu, chạy chạy tinh nghịch. Vương Nguyên mở một hộp thịt bò hun khói phô mai ra, thêm nước, đặt vào lò vi sóng. Hai mươi phút sau, Vương Nguyên đem chén đĩa ngồi tại bàn vừa ăn vừa xem TV, sói con ngồi trên bàn trà liếm sữa.
Hơn chín giờ, Vương Nguyên bế sói con vào phòng tắm. Sau khi xả nước đầy bồn tắm, cậu mang sói con thả vào bồn nhỏ, Vương Tuấn Khải trong lòng sợ hãi: Cậu ta muốn làm gì? Này này này sao lại bế tôi lên? !....
Vương Nguyên bế sói con thả vào bồn tắm, thấy sói co không ngừng "grư" 'grư" phản kháng, vừa cười vừa nói: "Tể Tể, cùng ba ba ngâm nước ấm nào!"
Một tháng sau mà cậu còn dám nói như thế, tôi kính cậu như là hán tử!
Nhiệt độ nước ấm áp, Vương Nguyên thư giãn ngắm nhìn sói con vung vẩy bốn cái chân ngắn cũn, bơi từ đầu này đến đầu kia của bồn tắm, rồi lại quay trở về. Cậu mỉm cười, đôi mắt to tròn, đen láy như mực đều tràn đầy ý cười, sói con lỡ chân kích động nhào tới cạnh bồn, tiếp đó không giữ được thăng bằng mà chìm xuống nước. Vương Nguyên vội vàng bế bé lên, giọng điệu có ý trách cứ: "Tể Tể, con đang làm gì vậy? Có biết là rất nguy hiểm không?"
Vương Tuấn Khải rũ rũ lông, bọt nước bắn sạch lên người Vương Nguyên, khiến cậu có chút chu chu miệng oán giận, nhưng trên mặt là sự vui mừng nhiều hơn tức giận. Lần nữa cùng mặt của Vương Nguyên tiếp xúc gần gũi, sói con bỗng nhiên hiểu được lời cha nói với mình, rằng tim đập mất kiểm soát là cảm giác như thế nào. "Thình thịch" "Thình thịch", tầm mắt của Vương Tuấn Khải dần dần mơ hồ, đầu óc nóng lên, ánh đèn mờ ảo tràn ngập hơi nước trong phòng tắm khiến mọi thứ như nhòe đi, chỉ có đôi môi hồng hồng mềm mại của người trước mắt này là càng thêm rõ ràng, xinh đẹp.
Hắn hình như.... Có chút không ổn rồi!
Vương Nguyên đương nhiên đã nhận ra điều này, nhíu mày hỏi: "Tể Tể? Con làm sao thế? Sặc nước rồi?"
Nói xong liền ôm bé vào ngực, đôi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ xoa xoa lưng bé: "Như này đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Lồng ngực ấm áp ẩm ướt, tuy rằng có chút gầy yếu, nhưng mà dựa vào vô cùng thoải mái! Vương Tuấn Khải híp mắt hưởng thụ, tựa như muốn nói: "Dựa vào gần hơn một chút!"
Vương Nguyên xoa xoa đốt xương sống nổi liên phía sau lưng của bé, dường như lông bé trở nên cứng hơn, không khỏi thắc mắc: "Sao lông lại cứng hơn nhỉ?"
Sói con đáng thương ư ư hai tiếng, đưa đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm liếm làn da mềm mại trắng nõn trước mắt, Vương Nguyên chỉ cảm thấy trước ngực lướt qua cảm giác vừa mềm mại vừa thô ráp vì bị liếm, liền nâng sói con lên cao hơn một chút. Vương Tuấn Khải thuận thế dựa luôn đầu vào vai cậu, lọt vào tầm mắt là xương quai xanh thanh mảnh xinh đẹp của người kia. Ánh mắt liền sáng lên, sói con nhỏ tiếng ư một cái, đưa đầu lưỡi ra, liếm liếm xương quai xanh trước mặt.
Vương Nguyên hơi kinh ngạc, nghiêng mặt, cúi đầu, hơi nóng khi nói chuyện đều phả vào khoang mũi của sói con:
"Tể Tể, con khát hả?"
Hắn đáp lại một tiếng "grư", Vương Nguyên vội vàng ôm bé chạy tới phòng bếp, đổ sữa ấm ra đĩa, ôm sói con đến gần cái đĩa, nhẹ nhàng nói: "Nào, Tể Tể, con uống sữa đi!"
Thật ra Vương Tuấn Khải đã đỡ hơn nhiều rồi, nhưng mà vẫn không từ chối, cúi đầu xuống liếm sữa, chỉ cần liếc mắt là thấy Vương Nguyên đang... không mặc gì trên người; liền vội vàng quay mặt đi, nhưng không sao tập trung uống sữa nổi.
"Hắt xì" Vương Nguyên hắt xì một cái, xoa xoa hai cánh tay, rồi vào phòng mặc quần áo.
Vì thế hôm sau, cậu bị ốm!
Vương Nguyên nằm trên giường, đầu váng, não trướng, mắt hoa, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một gương mặt sói con, Vương Nguyên hữu khí vô lực nói: "Tể Tể, con đừng nháo. Hình như ba ba bị sốt rồi!"
Nói xong liền nhắm mắt lại, sói con tiến đến gần liếm liếm mí mắt cậu, Vương Nguyên xua xua tay, lẩm bẩm cái gì đó, nhưng âm thanh quá nhỏ nên Vương Tuấn Khải không nghe rõ.
Trong lòng hắn có chút khó chịu, rõ ràng là một người mấy ngày trước lúc nào cũng vui vẻ cười toe toét, bây giờ bị bệnh "hành hạ" đến mắt cũng chẳng mở ra nổi, sói con rên rỉ ra những tiếng không rõ ràng, muốn hấp dẫn lực chú ý của Vương Nguyên,
Này, mở mắt đi mà. Vương Tuấn Khải lại không nhịn được mà tiến tới gần, đưa đầu lưỡi liếm mí mắt Vương Nguyên. Mở mắt ra nào, cho tôi xem ánh sao lấp lánh bên trong đi...
Nhà của hắn ở một nơi yên tĩnh, rộng rãi trong rừng sâu, mỗi khi màn đêm buông xuống, cả bầu trời đầy sao, tựa như một chiếc rèm đầy vì tinh tú trên cao, nhẹ nhàng phủ lên mọi vật, giống hệt như ánh mắt của người này vậy, khiến cho Vương Tuấn Khải cảm thấy an tâm.
Đáng tiếc là Vương Nguyên không nghe được những lời nói trong lòng Vương Tuấn Khải, cậu trở mình, nặng nề đi vào giấc ngủ.
Sói con ngẩn người, ánh mắt lia đến chiếc điện thoại dưới bàn. Năng lực học tập và tiếp thu của Lang tộc cực kì mạnh, chỉ mấy ngày đi theo Vương Nguyên học tập cuộc sống của con người, Vương Tuấn Khải đã biết cách sử dụng của rất nhiều đồ vật có số, hắn nhìn chằm chằm di động màu trắng, lát sau, rốt cục cũng vươn móng vuốt sói tới.
Vương Nguyên mơ màng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, bất đắc dĩ xoay người nhìn màn hình, người gọi tới là đàn chị khóa trên, nhưng mà sao lại gọi cho cậu giờ này?
"Ai Đại Nguyên, gọi cho chị có việc gì không?"
"...... Hả?"
"Giọng nói của em sao vậy? Bị ốm à?"
"Dạ"
Dựa vào trạng thái hiện tại của cậu thì không thể suy xét rõ ràng vấn đề đàn chị gọi điện thoại tới mà sao lại hỏi mình gọi làm gì, chỉ trả lời một tiếng cho có lệ, rồi lại mơ mơ màng màng cúp điện thoại, dần dần chìm vào giấc ngủ, còn về phần đàn chị có nói thêm gì nữa không, cậu cũng không nghe rõ.
Ba mươi phút sau, chuông cửa kêu. Vương Nguyên bực bội hất chăn ra, còn không để người khác an ổn ngủ một giấc nữa hả! Mở cửa liền thấy đàn chị khóa trên, phía sau còn có một em gái nào đó. Vương Nguyên đau đầu xoa xoa huyệt thái dương,
"Ai Đại Nguyên, em mau đi nghỉ ngơi đi, à, đã ăn cơm chưa?"
Nhìn cậu vừa quay người đi vào phòng vừa lắc đầu, kỹ năng lảm nhảm cấp bậc mẹ già của đàn chị phát tác đến max level: "Bị ốm đến thế mà còn không chịu ăn cơm à, không ăn thì sao mà uống thuốc được hả? Em như vậy thì làm sao mà khỏi nổi?......"
Vương Nguyên chỉ cảm thấy trong não mình có một đống côn trùng không ngừng bay bay, ong hết cả đầu!
Em gái phía sau rất thích Vương Nguyên, nghe nói cậu bị bệnh liền cố sống cố chết muốn theo đàn chị tới thăm, đàn chị không còn cách nào khác, đành phải mang cô đi cùng. Nhưng mà hiện tại Vương Nguyên đang bị ốm, mơ mơ màng màng, ngay cả cô tròn méo dài ngắn thế nào cũng chẳng nhìn được.
Còn sói con thì ngồi trên sô pha, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm hai vị khách vừa tới, một lát sau mới theo họ đi vào.
Đàn chị vào bếp nấu cháo, em gái kia thì hết nhìn phòng bếp lại liếc liếc phòng ngủ của Vương Nguyên, lúc sau quyết tâm chọn cái thứ hai. Đàn chị lườm cô ta một cái, ra vẻ coi thường.
Chợt nghe thấy một tiếng hét chói tai, đàn chị nhíu mày không vui, cao giọng hỏi: "Làm cái gì thế? Yên lặng cho cậu ấy nghỉ ngơi coi!"
Em gái kia sợ tới mức suýt tè cả ra quần, tất tả chạy vào bếp, run run tay chỉ vào phòng Vương Nguyên: "Trong phòng Roy có con chó...."
"........" Đàn chị xoay người tiếp tục thái thịt, lãnh đạm nói: "Chó mà em cũng sợ!"
Có lẽ em gái kia cảm thấy mình phản ứng hơi thái quá thật, liền xấu hổ cười cười giải thích :"Là tại em bị dọa cho giật mình nên mới thế ạ...."
"Thôi được rồi, em qua phòng khách xem TV đi, ở đây vướng víu tay chân quá!" Đàn chị nhanh chóng "đuổi" người.
Còn Vương Tuấn Khải trong phòng thì bị âm thanh cao mấy chục đề xi ben kia dọa cho nhảy dựng lên, răng nhe ra, nhúm lông trên người dựng đứng, quay đầu thấy Vương Nguyên vẫn đang nhăn mày nhắm chặt mắt; hắn liền dựa vào vai cậu, nằm xuống bên cạnh, hít vào mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái trên cơ thể cậu, thỉnh thoảng lại vươn đầu lưỡi liếm liếm cằm cậu.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro