chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Vương Nguyên ngủ hai tiếng thì đỡ hơn nhiều, nhìn đồng hồ trên tay, đã là bốn giờ chiều, khuỷu tay không cẩn thận chạm vào một cục mềm mềm, Vương Nguyên nghiêng đầu, liền thấy một đôi mắt sói đang nhìn mình chăm chú.

Đôi mắt mơ màng chưa tỉnh hẳn của Vương Nguyên, trên hàng mi cong vút còn vương một giọt nước, đôi môi xinh đẹp tái nhợt hơn thường ngày một chút, hơi hé mở, không biểu hiện gì nhưng dường như mang theo ý cười. Đôi mắt xám bạc sáng lên, sói con vẫy vẫy đôi tai, ư một tiếng, hạ mí mắt, ghé sát vào gương mặt Vương Nguyên, đưa lưỡi ra liếm liếm môi cậu.

Trái tim lệch nhịp, đôi môi nhẹ nhàng nở nụ cười, dịu dàng nói: "Không đụng đau con chứ?"

Vương Nguyên xoa xoa mái tóc rối bù bước ra khỏi phòng, lúc này mới nhớ ra hình như lúc nãy có người tới nhà mình, nhưng bây giờ đã đi rồi? Trong phòng yên lặng, trên bàn cơm đặt bình giữ nhiệt, phía dưới kẹp một tờ giấy: Đại Nguyên, ăn cháo xong nhớ uống thuốc, chị đi trước. Nghỉ ngơi cho tốt! Lưu học tỷ.

Vương Nguyên gửi tin nhắn cảm ơn, rồi mới ngồi xuống ăn cháo.

Vương Nguyên cho rằng đây chỉ là cảm mạo, phát sốt bình thường, hôm sau đã khỏi hẳn, nhưng di chứng để lại chính là sự "tấn công" mãnh liệt của em gái kia. Sau khi tan học, cậu lại bị chặn ở cửa phòng học chung, trên hành lang có rất nhiều người tò mò nhìn bọn họ, mà Lương Tịnh còn nói đi nói lại như sợ sinh viên toàn trường không biết hôm qua cô tới nhà cậu vậy.

Vương Nguyên cảm thấy hai bên thái dương đều đau, ồn ào muốn chết!

"À, cái này... Hình như tôi không biết cô"

Cậu xấu hổ cười cười :" Tôi muốn đi ăn cơm, phiền cô nhường đường"

"Em tên là Lương Tịnh, cùng ở bên công tác đoàn với anh ạ!"

Cô gái đứng sang bên cạnh nhường đường, Vương Nguyên tiến nhanh về phía cầu thang, cô theo sát phía sau: "Em cũng chưa ăn cơm, hay là chúng ta cùng nhau đi đi"

"Thật ngại quá, tôi về nhà ăn!"

Vương Nguyên cầm sách xuống cầu thang, bước chân càng lúc càng nhanh.

"A! Roy, anh còn biết nấu cơm nữa, thật giỏi quá đi mất!"

Lương Tịnh vội chạy sát theo cậu, tiếp tục thăm dò:

"Nhất định là ngon lắm đây! Em có thể cùng ăn không?"

"Không, rất khó ăn!"

Lương Tịnh vẫn nhất quyết không buông tha: "Anh đi nhanh như thế làm gì chứ?"

"Tôi đói!"

Vương Nguyên bỗng nhiên dừng lại, nghiêng đầu, mặt không đổi sắc, nói:

"Còn nữa, cô có thể đừng đi theo tôi không?"

Lúc này bọn họ đang đứng ở trước cổng trường, Vương Nguyên hơn lớn tiếng, đảm bảo mọi người xung quanh đều có thể nghe rõ mồn một. Lương Tịnh ngẩn người, hình như không nhận ra người trước mắt, người này cùng Vương Nguyên thường ngày luôn mỉm cười hoàn toàn khác biệt, biểu hiện cứng rắn như vậy.... cũng đẹp trai quá!

Trong lúc cô ngẩn người, Vương Nguyên sớm đã mất dạng. Cậu nghĩ là cô ấy sẽ biết khó mà lui, ai ngờ hôm sau cô ấy còn táo bạo hơn, bí mật bỏ quà tặng vào balo của cậu.

Mấy ngày nay, tin tức hoa khôi khoa ngoại ngữ điên cuồng theo đuổi hotboy khoa âm nhạc được lan truyền khắp trường, Vương Nguyên có chút bực mình, không biết cô gái kia lấy đâu ra số điện thoại của cậu, trừ lúc lên lớp các môn chung luôn ngôi bên cạnh cậu, tan học theo sát phía sau, về đến nhà còn bị tin nhắn của người ta oanh tạc!

Mà càng khiến Vương Nguyên đau đớn hơn là, sói con của cậu hình như bị ốm, đối với cậu lạnh lùng hơn bao nhiêu. Chuyện xảy ra vào ngày đó, sau khi Vương Nguyên về nhà, chuẩn bị nấu cơm tối, thì sói con ở phòng khách nghịch ngợm, cắn xé balo của cậu.

Mấy ngày nay sói con đều ngửi được mùi hương lạ trên người Vương Nguyên, hôm nay còn đậm hơn nữa, mà chủ yếu là phát ra từ đồ vật gì đó trong balo. Lách cách, một chiếc hộp hình trái tim màu hồng nhạt lộ ra, chiếc hộp lăn trên mặt đất liền bị mở, chocolate bên trong cũng rơi ra.

Còn có một phong thư.

Trong lòng sói con không hiểu sao dâng lên địch ý, dùng móng vuốt cào mạnh phong thư màu hồng.

Đến khi Vương Nguyên đi ra thì phong thư đã "tàn hoa bại liễu"

"......"

Vương Nguyên cảm thấy rất cần thiết phải dạy dỗ lại bé. Cậu trầm giọng giáo huấn sói con nhà mình một hồi, vấn đề chủ yếu là không được tùy tiện phá đồ.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu chằm chằm, trong lòng vô cùng khó chịu, đợi người kia nói xong thì xoay người đi luôn.

Sau ngày đó, mỗi khi cậu muốn ôm bé thì, sói con đều không muốn, chẳng bao lâu đã chạy đến chỗ khác rồi, càng chẳng cần nói đến việc hở ra là chui vào vòng tay cậu như bình thường,

Quả thật là thân thể Vương Tuấn Khải không được thoải mái, hắn cảm thấy có một sức mạnh nào đó trong cơ thể đang âm thầm khởi động, vả lại, vài ngày trước, mùi hương xa lạ trên người Vương Nguyên càng làm tâm trạng hắn thêm bực bội.

Khi Vương Nguyên vắng nhà, hắn lặng lặng ngồi trên cửa sổ, nhìn người xe tấp nập đi lại dưới lầu. Hắn thử cảm nhận hơi thở của mẹ, lại không thu được gì.

Hình dáng sói phiền quá đi, chẳng làm được gì hết.

Thật muốn nhanh chóng có thể biến thành người.

Vương Tuấn Khải chậm rãi quay đầu, nhìn Vương Nguyên vừa mới bước vào phòng, lại nhìn đến Lương Tịnh phía sau cậu, đôi mắt sói hẹp dài lóe lên một tia sáng sắc lạnh, khát vọng sâu thẳm kia cuối cùng cũng đạt tới đỉnh điểm!

Lương Tịnh tới lấy tài liệu của bên đoàn trường, đây là một cái cớ vô cùng danh chính ngôn thuận! Vương Nguyên không còn đường nào phản bác, đành nhanh chóng trở về, lấy túi tài liệu đưa cho cô, thấy cô ngồi trên sô pha, còn vô cùng tự nhiên cầm cốc nước lên uống, khóe miệng Vương Nguyên run rẩy, nói:

"Lát nữa bạn tôi đến chơi, cô...."

"Bạn? Có thể giới thiệu với em được không?"

Vương Nguyên: "....."

"Grư Grừ.....!"

Từ cửa sổ truyền tới một tiếng kêu giận dữ, lông trên người sói con đều dựng đứng, giống như loài dã thú bị xâm phạm địa bàn, hung dữ nhìn chằm chằm người trên sô pha. Lương Tịnh bị dọa cho nhạy dựng lên, hoảng sợ, sau đó mới nhận ra đó là cún cưng của Vương Nguyên mà mình đã gặp qua, mới bình tĩnh cười nói:

"Con cún nhà anh thật đáng yêu..."

Vương Nguyên giật mình, không rảnh quan tâm đến cô ta, lập tức đi đến bên cửa sổ, cúi người ôm lấy sói con, bé còn giãy giụa không ngừng, toàn thân run lên, lại phát ra một tiếng kêu giận dữ. Vương Nguyên xoa xoa lưng bé, nhẹ giọng dỗ dành:

"Ngoan nào, Tể Tể, con sao thế?"

Bình thường, sói con vô cùng yêu thích hành động vuốt ve bé, nhưng hôm nay phản ứng không hề giảm bớt, sói con nhảy khỏi cái ôm của cậu, nhe răng nanh, nhìn chằm chằm Lương Tịnh như muốn bổ nhào về phía cô ta.

Cô ta bị dọa cho mặt cắt không còn giọt máu, không khỏi lui về phía sau, Vương Nguyên lạnh lùng gắt lên: "Cô đi mau đi!"

"Sắc tâm" của Lương Tịnh cho dù có lớn đến mấy cũng bị dọa, sợ tới mức vội vàng đứng lên, quơ tay cầm túi tài liệu, để lại câu: "Em đi trước nhé! Bye bye!" rồi chạy chối chết.

Vương Tuấn Khải đắc ý hừ một tiếng, dám đấu với ông!

Vương Nguyên trừng mắt với bé: "Tể Tể, con như vậy rất là không lễ phép, không thân thiện, biết không hả?"

Vương Tuấn Khải lon ton chạy đến bên chân cậu, dùng mặt cọ cọ mắt cá chân trắng mịn lộ ra của cậu.

Giây tiếp theo, Vương Nguyên cúi người bế sói con, cười đến sáng lạn: "Nhưng mà vẫn phải khen con một chút, con làm tốt lắm! Good boy, moa moa ta ~"

Ánh mắt Vương Tuấn Khải sáng lên, hào quang trong mắt tỏa tứ phía.

Sói con đưa lưỡi liếm liễm miệng cậu. Vương Nguyên cười nói:

"Đouma, nhịn cô ta lâu lắm rồi!"

Vương Nguyên nhẹ nhàng buông cậu ra, vừa ngâm nga gì đó vừa đi vào phòng bếp nấu cơm tối.

Vương Tuấn Khải nhếch miệng cười, đột nhiên toàn thân bị chấn động, trong đầu "ầm" một tiếng, trái tim đập loạn, mất kiểm soát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro