chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cũng may là chỉ chút sau đã khôi phục lại bình thường, sói con gấp gáp hít thở thật sâu, nhịp tim và hô hấp dần dần bình ổn.

Vương Tuấn Khải thử bước vài bước, móng vuốt sắc nhọn chạm xuống nền gỗ phát ra âm thanh chói tai, mãnh thú ngủ đông trong cơ thể, đang dần thức tỉnh.

Vẫn giống như thường ngày, cơm nước xong xuôi, Vương Nguyên ôm sói con xem TV một lát rồi cùng nhau đi tắm, chỉ là hôm nay tiểu quỷ trong lồng ngực dường như vô cùng nôn nóng, nhất quyết thoát ra khỏi vòng tay cậu, chạy nhanh như cắt, Vương Nguyên đương nhiên không đuổi kịp, nhưng mà chỉ một lát sau bé đã tự mình quay lại.

Vương Tuấn Khải ngủ không ngon, mà nên nói là hắn không ngủ nổi, cùng với tiếng rung động "ầm ầm" trong đại não, đúng vào 12 giờ đêm, cơ thể hoàn toàn sôi trào.

Trong không khí toát ra hơi thở nóng rực, Vương Tuấn Khải đau tới mức gập cong tứ chi, liếc mắt nhìn bên cạnh, hắn tiến vào trong chăn, nằm lên giữa hai chân Vương Nguyên, hô hấp càng ngày càng gấp gáp.

Bên trong nóng rực như thiêu đốt khiến tầm mắt hắn mơ hồ, mồ hôi lạnh, phía dưới trướng đau vô cùng, xương cốt hắn tựa như phát ra tiếng "rắc rắc", nhưng mà hắn không nghĩ được nhiều như vậy, dứt khoát cởi quần ngủ của Vương Nguyên, đưa lưỡi liếm loạn lên.

Lại một cơn đau nữa trào lên, chân sau của sói con kẹp lấy đùi của Vương Nguyên, gấp rút ma sát lên "em zai" đang dựng thẳng của mình, làn da tinh tế lành lạnh càng khiến hắn khó nhịn thêm. Cuối cùng sau khi gầm nhẹ một tiếng, toàn thân Vương Tuấn Khải chấn động, thấy tay chân của bản thân đã biến thành người, chậm rãi nở một nụ cười hài lòng, lại vì quá mệt mỏi mà giữ nguyên tư thế, nặng nề đi vào giấc ngủ.

Vương Nguyên nằm mơ, trong giấc mơ, có một con dã thú đuổi theo cậu chạy qua chín con phố, cuối cùng tóm được cậu, liền mở miệng cắn cắn "em zai" của cậu.

"A!" Vương Nguyên gào lên một tiếng, choàng tỉnh dậy trong ánh bình minh, sau đó cậu cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Giơ tay xốc chăn lên, Vương Nguyên choáng váng. Cậu khẽ giật mình, người đang ghé vào đùi phải cậu phát ra âm thanh tỏ vẻ bất mãn, sau đó, chậm rãi ngẩng đầu...

Trầm mặc!

Bốn mắt nhìn nhau!

Vương Nguyên há miệng, nhìn trân trân cậu trai trần như nhộng đang ôm lấy đùi mình, sứng sốt một lúc lâu!

Vương Tuấn Khải ngồi dậy, vươn vai, chăm chú nhìn người kia. Vương Nguyên chớp chớp vài cái, ba giây sau vội vàng "bay" đến bên cạnh, mới phát hiện ra quần mình bị tụt xuống, hơn nữa, trên đùi còn có dấu vết vô cùng kì quái! Màu trắng trắng! Đã khô lại rồi... Vương Nguyên khó khăn nuốt nuốt nước bọt:

"Cậu... Cậu là ai? .... Cậu vào đây bằng cách nào? Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có mà làm bừa nha, nếu không thì tôi, tôi lập tức báo cảnh sát đó!"

Vương Tuấn Khải nhìn người kia vừa nói vừa vội vàng kéo quần lên, đôi mắt thâm trầm lộ ra ý cười, liếm môi nói: "Cậu nói xem?"

Âm thanh tựa như đã rất lâu chưa mở miệng, mang theo vài phần khàn khàn trầm thấp, đầy từ tính, rất có cảm xúc!

Lúc này Vương Nguyên mới chú ý đánh giá cậu trai cao hơn mình trước mặt, khuôn mặt anh tuấn, tinh tế, kỳ lạ là, đôi mắt và màu tóc lại là màu bạc! Trong tim Vương Nguyên "thịch" một cái, không phải chứ, màu bạc... Ơ, nhìn quen quen. Nội tâm Vương Nguyên dường như có ngàn vạn con ngựa hung hãn chạy qua: Đouma, là đang chơi tôi phải không? !

Vương Tuấn Khải khẽ mỉm cười, từng bước tiến về phía trước, Vương Nguyện nhanh chóng lùi về sau ba bước, khua khua đôi tay vài cái, trừng mắt nói: "Tôi nói cho cậu biết! Cậu đứng im ở đó, đừng nhúc nhích! Đừng qua đây!"

Vương Tuấn Khải quang minh chính đại mang "em zai" khoe ra không thèm che đậy, còn tỏ ra chẳng hề xấu hổ! Hắn khẽ cau mày "hừ" một tiếng: "Cậu làm gì đó?"

"..... Cậu hãy để tôi tiêu hóa tí đã!"

Vương Nguyên đau đớn thử thuyết phục chính mình, chuyện này không sao, không sao đâu, chả có gì to tát lắm, chỉ là sói biến thành người thôi mà... "Thôi mà" cái *bíp* ấy! Chuyện này đã vượt qua phạm vi nhận thức của cậu rồi! OK? Vương Nguyên yên lặng thở dài, trộm nhìn cậu trai đang ngồi đực người ra trên giường của mình, hỏi:

"Cậu... Cậu mấy tuổi rồi?"

"Tính theo kiểu của loài người các người, thì, mười lăm tuổi"

Mới mười lăm tuổi mà còn cao hơn cả mình nữa! Vương Nguyên cảm thấy vô cùng đắng lòng, lại hỏi: "Tên là gì?"

Vương Tuấn Khải khẽ nhếch khóe miệng, âm thanh mang theo vài phần trêu chọc, đáp:

"Không phải người đặt tên cho con hay sao, ba ba?"

Vương Nguyên: "....."

Đùa vừa phải chút là được rồi, Vương Tuấn Khải rất quy củ, mỉm cười, thong thả bước đến trước mặt cậu, lộ ra hai chiếc răng hổ: "Tôi tên Vương Tuấn Khải, cậu cũng có thể gọi tôi là Karry, hoặc là..." hắn tiến đến bên tai Vương Nguyên, ngữ khí trêu chọc nói tiếp "Tể Tể?"

Vương Nguyên nghe vậy, không nhịn được mà bật cười, nhưng cảm thấy hoàn cảnh hoàn toàn không thích hợp, liền cố nuốt trở về, biểu tình xoắn xuýt nghiên cứu cậu trai tự xưng là sói con nhà mình này. Vẫn cảm thấy vô cùng thần kì! Vương Nguyên nghĩ nghĩ, sói con biến thành người, bé sói biến thành người rồi, Tể Tể biến thành người, biến thành người.... Bảo cậu phải tin kiểu gì đây!

Vương Tuấn Khải nhìn bộ dáng cố gắng chấp nhận nhưng vẫn khó lòng tin nổi mà cảm thấy buồn cười, vì vậy, hơi cúi đầu, đặt môi mình lên môi Vương Nguyên, còn đưa lưỡi ra liếm liếm.

Vương Nguyên cảm thấy trên môi bỗng nhiên ấm áp, hoàn toàn hóa đá! Vương Tuấn Khải nghiêng đầu, chậm rãi nhấm nháp môi dưới của Vương Nguyên, đây chính là phương thức biểu đạt giữa những người có quan hệ thân mật, những người trong phim đều làm thế cả, hắn cảm thấy chẳng có gì sai, hơn nữa cũng tình nguyện làm thế.

Vật vã mãi mới gọi hồn của mình quay lại được, Vương Nguyên đỏ bừng mặt dùng sức đẩy Vương Tuấn Khải ra, lắp bắp:

"Cậu... Cậu sao lại hôn tôi, Tể...."

Nói được một nửa liền phát hiện sói con nhà mình đã biến thành người, quả thực không thích hợp cho lắm, nên ngừng lời.

Lúc này cậu mới nhận ra cậu trai kia rõ ràng là vừa mới....

Vương Tuấn Khải mặt không đổi sắc trả lời:

"Ai ui, đau quá, xoa giúp "con" đi, baba!"

Vương Nguyên: "...."

"Xoa cái ông cậu ấy !!"

Vương Tuấn Khải bị đẩy mạnh khẽ cắn môi dưới cười vô lại:

"Trước đây cậu còn giúp tôi tắm rửa rất nhiều lần, thổi thổi cho tôi, sao bây giờ lại không được, còn nổi giận...."

"Cậu ngậm miệng cho tôi !!"

Vương Nguyên lớn tiếng chặn lời người kia, vội vàng lao đến tủ quần áo, tìm một chiếc áo sơ mi cùng với chiếc quần lửng size lớn ném cho hắn:

"Trước tiên cậu mặc cái này vào cho tôi đã, rồi chúng ta từ từ tâm sự!"

Vương Tuấn Khải bày ra vẻ mặt "chả sao hết" vơ đống đồ trùm đại lên người, duỗi cánh tay thon dài ôm người kia vào ngực, mỉm cười với Vương Nguyên vẫn còn đang trợn mắt há mồm: "Được thôi, nào, từ từ tâm sự!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro