chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tâm sự? Tâm sự cái qué gì? Vương Nguyên không hề phát hiện ra đấy chính là đề nghị của mình, cậu còn đang mải chú ý đến tư thế của mình và Vương Tuấn Khải khiến người khác liên tưởng lung tung đến mức nào.

Vương Tuấn Khải liếm môi, ghé sát vào đôi chút, nhìn ánh mắt trốn tránh của Vương Nguyên, bộ dáng hoảng sợ của cậu giống như một chú thỏ con, trầm giọng cất lời: "Cậu nói xem, phải tâm sự cái gì?"

Vương Nguyên ổn định tâm trạng, thoát ra khỏi cái ôm của người kia: "À, đúng rồi"

Nghĩ một lát, hỏi hắn:

"Cậu là người sói hả?"

Vương Tuấn Khải ôm cánh tay, im lặng nhìn cậu vài giây mới trả lời:

"Cậu thích gọi tôi là gì thì tôi là cái đó!"

"Cái gì vậy, làm gì có ai nói như cậu chứ?"

Vương Nguyên lúng túng lắc lắc đầu, vừa nói vừa đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, chải đầu xong ra ngoài chuẩn bị bữa sáng.

"Tôi đang nói nghiêm túc đó, cậu còn có thể biến thành sói sao...."

"Nói qua nói lại lâu thế, cậu muốn thấy sói con chứ gì?"

Vương Tuấn Khải nhất nhất đi theo sau cậu, không rời nửa bước, giống một con chóa thật là to, giận dỗi nói:

"Tôi sẽ không biến đâu"

Vương Nguyên dừng lại một chút, nén giận nhìn người kia một cái kia, mở tủ lạnh, theo thói quen cầm hộp sữa lên, lại nhận ra sói con nhà cậu đã không còn là sói, do dự vài lần mới hỏi:

"Cậu... Thích ăn gì?"

"Thịt"

Nghe thấy thế, tai Vương Nguyên nóng lên, giọng nói gần trong gang tấc của Vương Tuấn Khải vang vọng trong đầu cậu: "Chúng tôi chính là động vật ăn thịt mà!"

"Nói chuyện thì nói chuyện, ghé sát vào thế làm gì?"

Vương Nguyên lấy khuỷu tay đẩy một cái, cầm nguyên liệu nấu ăn nghiêng mình:

"Chiên cho cậu một cái bánh thịt đi, buổi sáng ăn nhiều thịt không tốt đâu"

Vương Tuấn Khải sán đến chỗ cậu đứng, Vương Nguyên đứng tránh sang bên cạnh

"Ra phòng khách ngồi đi, ở đây vướng tay chân tôi quá!"

"Không chịu đâu!"

Vương Tuấn Khải miễn cưỡng đáp lại. Vương Nguyên nghiêng đầu lườm người đang chăm chú nhìn mình, thân thể phía trái nóng rực, "em zai" của Vương Tuấn Khải đang dính lấy cậu cọ cọ.

"......"

Vương Nguyên chớp chớp mắt vài cái:

".... Cậu, không thể tự mình vào WC giải quyết sao?"

Vương Tuấn Khải nhướn mi, đồng tử màu bạc lóe lên tia dục vọng, hắn nhếch miệng nói: "Như thế không thú vị"

Vương Nguyên ngốc ngốc nhìn răng hổ lộ ra của hắn, bị hắn ép từng bước lui về sau, đôi tay cậu đặt trước ngực hắn. Suýt nữa là cậu theo bản năng hỏi "Thế dán vào tôi cọ cọ thì thú vị à?". May mà không nói ra, bởi vì câu tiếp theo của Vương Tuấn Khải đã chứng minh rằng lúc này ngậm miệng là lựa chọn tốt nhất!

"Cậu cởi quần ra có được không"

Cũng không hề mang theo ý hỏi, tay hắn đã vươn tới muốn kéo quần cậu, may mà Vương Nguyên nhanh tay lẹ mắt túm lấy tay sói, cậu vô cùng hoảng sợ nói: "Tể... à không phải, cậu muốn làm gì? !"

"Đùi của cậu vừa mềm vừa mát lạnh, cọ vào rất thoải mái!"

Vương Tuấn Khải nói như lẽ đương nhiên!

"..... Tôi không hỏi cậu cảm nhận như nào!"

"Tôi đang khen làn da cậu rất đẹp!" Hắn hơi ngừng lại, "bổ" thêm một nhát nữa "Ba ba"

"Cảm ơn...."

Vương Nguyên cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

"Không cần cảm ơn"

Vương Nguyên suy nghĩ một lát liền nói:

"Đúng rồi.... Cậu đừng gọi tôi là baba, tôi chỉ hơn cậu có vài tuổi thôi!"

"Vậy gọi là gì?"

Vương Tuấn Khải không hiểu, nghĩ đến xưng hô cô gái hôm qua dùng: "Gọi là Tiểu Nguyên?"

"Trực tiếp gọi tên là được rồi"

"Không được"

"Sao lại không được?"

"Có vẻ không đủ thân mật!"

Trong lòng Vương Nguyên nói, chúng ta thân thiết lắm à... Nhưng mà nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của người kia, không nỡ đả kích hắn:

"Vậy cậu muốn gọi là gì?"

"Vương Nguyên Nguyên"

".....Hả?"

Vương Nguyên theo bản năng đáp lại, sau đó vội vàng phản đối:" Cái gì? Gọi giống con gái vậy, đổi cái khác đi"

"Sao mà cậu phiền phức thế chứ"

Vương Tuấn Khải ghét bỏ lườm cậu một cái, cầm tay cậu đi xuống, cúi đầu ghé sát tai cậu gọi một tiếng: "Vương Nguyên Nhi"

Bàn tay cảm nhận được một vật cứng rắn, còn bị ép cầm lấy, tức khắc bị dọa phát khóc. Đôi mắt lấp lánh nhìn thẳng Vương Tuấn Khải, rút tay ra, nghiêm mặt nói:

"Tể Tể.... Cậu cọ cọ lâu như thế mà vẫn chưa "ra" nữa"

"À, bình thường thôi, tôi đang ở kì động dục, có chút khó thỏa mãn"

Vương Tuấn Khải hít một hơi, dang tay ôm Vương Nguyên vào trong ngực, hai chân kẹp lấy đùi phải của cậu cọ cọ, vùi đầu vào gáy cậu, hơi thở nóng rực.

Trước mắt Vương Nguyên dường như hiện lên một tia sấm sét, rõ ràng bây giờ còn chưa đến mùa xuân mà. Hơn nữa, có cần thiết phải dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh nói ra những câu như thế không hả!

"Cậu cậu cậu có thể thả tôi ra...."

Không có lời đáp, chỉ có động tác càng thêm kịch liệt.

Thế giới quan của Vương Nguyên bị đảo lộn cả rồi!

Tiếng thở dốc kia cứ văng vẳng trong đầu cậu, hơi thở nóng rực đều phả lên vành tai cậu, mặt Vương Nguyên đỏ bừng, ngay cả làn da bị cọ cọ cũng hồng lên.

Thời điểm bị hắn đè lên tủ lạnh vừa hôn vừa liếm, Vương Nguyên đau đớn khép hai mắt lại.

Nguy to rồi!

Hình như cậu không cách nào cự tuyệt Vương Tuấn Khải.

Tại sao lại như vậy chứ.... Rõ ràng cậu không thích con trai mà.

Bữa sáng không ăn nổi, tất cả bánh thịt đều cháy xém cả. Vương Nguyên tìm cho người kia một cái quần dài size lớn mà trước kia cậu mua, sau đó mang hắn đi mua quần áo.

Vừa ra khỏi cửa, Vương Nguyên nhìn chằm chằm cái đầu bạc vô cùng thu hút ánh mắt người khác kia rất lâu. Vương Tuấn Khải chớp chớp đôi mắt đào hoa, hỏi cậu bị sao thế. Vương Nguyên chỉ chỉ vào mái tóc hắn đáp: "Bộ dáng này của cậu mà ra ngoài, rất thu hút ánh nhìn của người khác"

"Thế hả?"

Vương Tuấn Khải kéo kéo gỡ gỡ mái tóc, chỉ trong chớp mắt, dường như có ảo thuật, màu tóc và đôi mắt bỗng nhiên biến thành màu đen như mực. Vương Nguyên trợn mắt há hốc mồm, nếu nói Vương Tuấn Khải khi tóc cùng đôi mắt màu bạc thoạt nhìn tựa yêu nghiệt lại mang theo chút tà khí thì ngoại hình lúc tóc đen mắt đen mang một vẻ đẹp trai thuần túy.

Quả thực đẹp đến mức lóa mắt.

Vương Nguyên rảo bước, cố gắng xem nhẹ rung động khác thường trong lồng ngực.

Vương Tuấn Khải nhanh chóng đuổi kịp bước chân cậu, vai kề vai, nhịp nhịp đồng bộ, ánh mắt lại cúi xuống, chăm chú ngắm nhìn sườn mặt của Vương Nguyên, lông mi rũ xuống, ý cười dạt dào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro