chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết đang lạnh dần, hai người mặc áo khoác xuống lầu, Vương Nguyên giới thiệu tình hình cơ bản của tiểu khu, bên ngoài tiểu khu còn có trạm taxi và trạm xe bus, con đường này có thể dẫn đến trung tâm thành phó, đến trung tâm thành phố rồi thì làm gì cũng rất dễ dàng. Ánh mắt Vương Tuấn Khải đuổi theo cánh tay đang chỉ tới chỉ lui của cậu, nói tôi nghe không hiểu. Vương Nguyên nghiêng đầu nhìn mới thấy vẻ mặt ngây thơ của người kia, lúc này quả là có dáng vẻ của sói con, đó là sự hồn nhiên đáng yêu chưa thấm được sự tàn nhẫn của thế giới này.

Vương Nguyên nhịn cười, tiếp tục phổ cập khoa học cho hắn, cuối cùng như nhớ ra gì đó, hỏi: "Đúng rồi, làm sao mà một mình cậu lại nằm ở trong ngõ nhỏ kia?"

Vương Tuấn Khải bị ánh nắng chiếu vào có chút uể oải, híp mắt nói:

"Mẹ mang tôi ném đến đó"

"...... Vậy về sau cậu có dự định gì không?"

Vương Nguyên ngừng một chút mới hỏi tiếp.

"Dự định gì cái gì cơ?"

"Thì... cậu biến thành người đó, nói cho cùng thì không thể cứ...."

Vương Tuấn Khải nghiêng đầu nhìn biểu tình của cậu, thắc mắc vài giây mới nhận ra ý tứ trong lời nói của cậu, sau đó đáp: "Cậu hi vọng tôi rời đi sao?"

Vương Nguyên bị hỏi bỗng nghẹn họng, cười khan:

"Làm gì có, tôi không có ý này"

"Ồ, thế là được rồi"

Vương Tuấn Khải mỉm cười.

Vương Nguyên cảm thấy bị người ta chơi một vố.

Một lát sau, Vương Nguyên hạ quyết tâm nhắc đến đề tài này lần nữa:

"Tôi nói thật đó, dù sao cậu cũng không thể ở lại nhà tôi mãi..."

Vương Tuấn Khải nhếch khóe miệng, liếc nhìn cậu, đáp:

"Tôi không đi, cậu có thể làm gì tôi chứ?"

Vương Nguyên: "......"

Nhìn biểu tình kinh ngạc không nói được lời nào của cậu vô cùng đáng yêu, nội tâm Vương Tuấn Khải mềm nhũn, thu hồi ánh mắt trêu chọc, nghiêm túc nói:

"Yên tâm đi, sẽ không mãi nhờ cậy cậu đâu"

Nghe vậy, Vương Nguyên chỉ cảm thấy trái tim trầm xuống, chưa kịp nghĩ đã buột miệng: "Có ý gì?"

"Cậu khẩn trương như thế làm gì chứ?"

Lúc này hai người đang đứng đợi xe ở trạm xe bus, Vương Tuấn Khải nhìn những chiếc xe đi tới đi lui, ánh mắt chuyển qua chuyển lại, bên cạnh còn có mấy cô gái trẻ đang chờ xe, lại nhìn tới dáng vẻ đang sóng vai đứng bên nhau của hai người, không khỏi nhỏ giọng thì thầm gì đó. Vương Tuấn Khải tùy ý nhìn lướt qua bọn họ một cái, nói tiếp: "Không phải hi vọng tôi đi sao"

"Tôi, tôi không có ý này"

Vương Nguyên khẩn trương nói:

"Ý tôi là, lâu như vậy rồi mà cậu không liên lạc với người nhà, có thể bọn họ sẽ rất lo lắng đó!"

"Không đâu"

"Hả?"

"Không có người nhà, sẽ không lo lắng"

Cơn gió lạnh lẽo đầu đông thổi qua, trong lòng Vương Nguyên không rõ là cảm giác gì, giọng điệu mềm mại đi không ít: "Không phải cậu nói mẹ cậu mang cậu...."

"Đúng, cho nên rất có khả năng bà ấy đã chết rồi"

Vương Tuấn Khải bình tĩnh đáp.

Xe 121 dừng trước trạm, hai người cùng lên xe, ngồi ở hàng cuối cùng.

Vương Tuấn Khải ngồi bên cửa sổ, gió lạnh từ bên ngoài tràn vào, thổi vào áo khoác, Vương Nguyên vươn tay giúp hắn đóng cửa, cơ thể hơi nghiêng qua, lúc rời đi lại bị người kia đè lại. Cậu ngẩng đầu, giật mình. Trong ánh mắt khi cúi đầu kia của Vương Tuấn Khải kia, lạnh lùng giống như sương tuyết giữa trời đông giá rét. Vương Nguyên thầm nghĩ, may mà hắn đổi màu mắt, nếu là màu bạc, e là sẽ bị tổn thương mất, cậu giơ tay xoa xoa khóe mắt người kia.

Vương Tuấn Khải cúi sát người, môi dán sát môi cậu, còn đưa lưỡi ra liếm!

Vương Nguyên mở to mắt, lúng túng đẩy người kia ra, thẳng lưng ngồi ngay ngắn, may mà người trong xe không nhiều lắm, cũng không ai để ý chuyện đã xảy ra ở cuối xe. Vương Tuấn Khải quay đầu khó hiểu nhìn cậu, Vương Nguyên do dự giây lát rồi nói: "Về sau cậu đừng làm như thế nữa"

"Sao cơ?"

"Bị người khác nhìn thấy không tốt"

"Ồ, không để người khác nhìn thấy là được rồi"

Vương Nguyên tức giận:

"Có người thì không được"

"Ồ, đã biết!"

Vương Tuấn Khải gật gật đầu, vậy thì lúc không có ai là có thể rồi.

Vương Nguyên vô cùng nghi ngờ rốt cuộc người kia nghe có hiểu hay không.

Nhớ lại vấn đề dang dở lúc trước khi lên xe, Vương Nguyên hỏi hắn:

"Cậu nói mẹ cậu.... Vậy ba cậu đâu?"

"Chết lâu rồi!"

Lúc này Vương Nguyên mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề:

"Cho nên trên đời này, cậu không còn người thân?"

Vương Tuấn Khải thắc mắc: "Người thân là cái gì?"

"........ Cậu không có anh chị em gì sao?"

"À, tôi biết cậu có ý gì rồi" Vương Tuấn Khải cười lạnh một tiếng: "Những người đó không những hại chết cha tôi, còn đuổi giết tôi và mẹ"

Vương Nguyên kinh ngạc nhìn hắn, Vương Tuấn Khải thuận tay xoa xoa đầu cậu, đại phát từ bi giải thích cho cậu rõ:" Trong quan niệm của Lang tộc, không có kiểu người thân như này, chỉ có người cùng tộc thôi!". Hắn ngừng một lát, thản nhiên nói tiếp: "Trong thế giới của chúng tôi chỉ có quyền lực và ích lợi"

"Tại sao lại...."

Thế giới quan trong mầm non tương lai của đất nước – thiếu niên Vương Nguyên lại một lần nữa bị đảo lộn,

"Không tại sao cả" Vương Tuấn Khải nhướn mi, xoa xoa nhéo nhéo hai má của cậu: "Chính tai tôi nghe thấy"

Vương Nguyên vẫn đang đắm chìm trong sự sợ hãi vô cùng, không để ý đến động tác của người kia, mãi lát sau mới vất vả tiêu hóa xong, lại nghĩ tới một vấn đề khác: "Vậy về sau cậu phải làm sao đây? Có thể trở về nữa không?"

Vương Tuấn Khải hừ lạnh: "Về chứ, sao lại không về, đó là địa vị của tôi!"

Vương Nguyên bị ánh sáng lóe ra trong mắt hắn làm cho chấn động, trong ánh mắt bình lặng kia giấu sát khí cùng chí hướng kiên định, làm cậu hết hồn hà. Lấy lại tinh thần, Vương Nguyên lại lần nữa hoang mang: "Cho nên, cậu sẽ không ở đây mãi...."

"Này"

Vương Tuấn Khải nhếch khóe miệng nhìn cậu: "Ai vừa mới nói bóng gió muốn tôi rời đi hả?"

Vương Nguyên nói một đường nghĩ một nẻo: "Đúng rồi, đúng rồi đấy, cậu hiểu ý trong lời nói của tôi là tốt rồi, tôi khỏi phải nói thẳng ra cho mất tình cảm"

"Chúng ta có tình cảm gì đáng để nói sao?"

Vương Tuấn Khải dùng một câu chặn hết lời cậu đang định nói ra.

Vương Nguyên quay đầu đi, gật mạnh đầu: "Đúng, cậu biết vậy là tốt rồi, cho nên ở chỗ của tôi thì tốt nhất là đưa tiền thuê nhà cho tôi, tôi đồng ý sau khi cậu trở về rồi trả cũng được." Lúc nói đến đây, cảm giác khác thường trong lòng Vương Nguyên càng rõ ràng, sâu trong trái tim không ngừng tự nhăc nhở: Nói cho cùng thì cũng chỉ là một người xa lạ, tựa như bèo nước gặp nhau mà thôi, không, cậu ta ngay đến người cũng không phải.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu một cái, "ừm" nhẹ tỏ vẻ đồng ý.

Vương Nguyên ngẩng đầu: "Còn cả phí đồ ăn và tiền tiêu pha nữa, cậu cũng phải nhớ kĩ!"

"Không cần chi li vậy chứ?"

Vương Tuấn Khải cười nhìn cậu, lại giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cậu, thuận miệng gọi một tiếng: "baba"

"Ai là ba ba cậu chứ!"

Vương Nguyên phản ứng có chút hơi quá, hất tay hắn ra, cao giọng, người xung quanh đều quay lại nhìn bọn họ. Vương Tuấn Khải quét mắt, hạ thấp giọng nói: "Động vật loài người chính là loại này"

Vương Nguyên trừng mắt lườm hắn.

"Thích nói dối, không giữ lời hứa, ích kỉ đến lúc chết, đê tiện, vô sỉ!" Vương Tuấn Khải kề sát lỗ tai Vương Nguyên, gằn từng chữ.

Vương Nguyên cắn môi: "Cậu nói ai thế?"

"Không nói cậu mà, khẩn trương cái gì chứ?"

"Cậu làm thế này gọi là khai ngòi chiến tranh"

"Chọc giận cậu rồi sao?"

"Phần nào đó thì đúng rồi á!"

Vương Tuấn Khải cười ha ha

"Ngoan, đừng náo, tôi không nói cậu"

"Vậy cậu nói câu kia có ý gì chứ"

"À thì, chẳng qua là bày tỏ một chút, quyền lợi sau khi biến thành người thôi mà"

Vương Tuấn Khải nghiêng đầu cười rạng rỡ.

Vương Nguyên: "...."

"Ai tự xưng là ba ba của tôi nào?"

Vương Nguyên bối rối:

"Cậu vừa mới nói chúng ta không có tình cảm gì đáng nói mà"

"Tôi không nói đến phương diện tình cảm kia. Hơn nữa, cái gọi là tình cảm này nọ" Vương Tuấn Khải lộ ra răng hổ "Bồi dưỡng chút là có thôi"

"Cậu hiểu loại tình cảm đó là gì sao?" Vương Nguyên cố gắng tranh luận, cậu cảm thấy trong thế giới của Lang tộc, thứ gọi là tình cảm chắc chắn vô cùng mỏng manh.

"Không hiểu lắm" Vương Tuấn Khải hơi ngẩn ra, "Nhưng mà chẳng sao cả, hình như tôi đối với cậu...."

Lời còn chưa dứt, Vương Tuấn Khải bỗng hoàn toàn sững sờ, sau đó không nói gì nữa, đắm chìm trong thế giới của chính mình.

Vương Nguyên quyết định ngậm miệng, hỏi tiếp khẳng định sẽ không có lời tốt đẹp nào.

Đến trạm dừng, Vương Nguyên đưa hắn đến cửa hàng quần áo trong trung tâm bách hóa mà cậu hay tới. Nhân viên bán hàng nhìn thấy hai chàng trai vô cùng dễ nhìn tiến vào thì hai mắt tỏa sáng, nhiệt tình giới thiệu cho họ những mẫu mới có trong tiệm.

Vương Nguyên đưa tay soát một loạt, tay đưa theo mắt, Vương Tuấn Khải đi theo cậu, bắt được quần áo mà cậu ném qua. Đại gia Vương Nguyên bảo hắn tiến vào phòng thử đồ, Vương Tuấn Khải liền gật gật đầu, ngoan ngoãn đi vào.

Nhân viên bán hàng cười cười đến gần Vương Nguyên

"Tiểu soái ca, đó là anh trai cậu hả? Nhìn cũng đẹp trai thật"

"Đúng vậy đúng vậy"

Vương Nguyên đáp một câu lấy lệ, lão tử còn lớn hơn hắn đó...

"Hì hì, gen của cha mẹ các cậu thật tốt nha. Anh em hai người đều đẹp trai đến như vậy!"

Vương Nguyên ngượng ngùng cười, cửa nhỏ trong phòng thay đồ được đẩy ra, Vương Tuấn Khải ló đầu ra gọi cậu:"Cậu vào đây một chút, tôi không kéo được khóa..."

Vương Nguyên đang nghĩ xem làm sao mới đối phó được với sinh vật là nữ kia, nghe vậy liền nhanh chóng đáp ứng, nghiêng người tiến vào.

Roẹt.... Vương Tuấn Khải nhanh nhẹn kéo khóa lên.

Nghe thấy âm thanh này, Vương Nguyên mới cảm giác có cái gì đó không đúng, trong phòng thay đồ nhỏ hẹp, hai người đứng sát vào nhau, khoảng cách cực gần, gần đến mức chỉ cần mở miệng nói chuyện thì môi sẽ chạm vào nhau. Vương Nguyên muốn nhanh chóng xong để ra ngoài, không khí trong này hình như có chút bí bách, hại cậu đến hô hấp cũng không dám thở mạnh.

Nhưng mà chỉ cần vài giây đã cởi xong khóa, Vương Nguyên xoay người đối diện với cánh cửa, tay vừa giơ lên định mở chốt, bỗng chốc bị đè lên trên cánh cửa, Vương Nguyên muốn kêu lên liền bị Vương Tuấn Khải dùng tay che.

"Suỵt"

Vương Nguyên phát ra vài tiếng ưm ưm ưm, tiếp theo tầm mắt tối sầm. Trong lòng Vương Nguyên kêu gào, đây là cái gì?

Vương Tuấn Khải dùng cà vạt bịt mắt người kia lại, đè thấp giọng thì thầm: "Ngại quá, cậu im lặng một lát"

Vương Nguyên bị bịt kín miệng, đương nhiên không thể phản bác, Vương Tuấn Khải trầm giọng nói tiếp:

"Rất nhanh sẽ ổn thôi"

Vương Tuấn Khải lấy thân đè lên sau lưng người kia, lôi áo khoác của cậu ra, vén áo trong lên, dùng sức mút vào da thịt trắng nõn sau lưng cậu.

Quần bò của cậu bị kéo xuống, hai chân bị một bàn tay khép sát vào nhau. Vương Nguyên thở dốc, giữa hai chân nóng lên, Vương Tuấn Khải ở phía sau không ngừng ma sát, kích thích.

Có lẽ là vì cảm nhận được sự thỏa hiệp của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải buông bàn tay đang chắn miệng cậu, di chuyển tới phía trước từ rốn, từ từ vuốt ve qua lại, còn nhiệt tình dùng sức xoa nắn hai quả anh đào trước ngực cậu. Vương Tuấn Khải ngậm lấy vành tai cậu, gặm cắn, nhẹ hôn, hơi thở nóng rực phả vào tai Vương Nguyên.

Trước mắt là một mảng tối đen, thị giác bị ngăn trở, thính giác và xúc giác của Vương Nguyên lại càng thêm mẫn cảm. Giọng nói đè thấp âm thanh của Vương Tuấn Khải khàn khàn, lại mang theo từ tính vô cùng dễ chịu, khiến người khác say mê. Vương Nguyên hiện tại có chút mê mang. Giữa đùi bị ma sát đến phát đau, cậu nức nở, vô lực hỏi một câu: "Làm sao mà cậu...."

Lời còn chưa dứt đã bị Vương Tuấn Khải cắt ngang: "Không nhịn nổi"

"Này... Có thể tháo cà vạt ra không?"

Vương Tuấn Khải không nói gì, lập tức rút cà vạt ra, Vương Nguyên nháy mắt khôi phục thị giác, ánh mắt lướt xuống theo bản năng, nhất thời cả khuôn mặt đỏ bừng. Động tác kích thích phía sau càng thêm mãnh liệt, Vương Nguyên cắn môi dưới nghĩ thầm, tại sao tôi lại phải nhịn chứ.... Nhưng mà ý nghĩ này vừa lóe lên liền tan biến, đầu lưỡi ẩm ướt linh hoạt liếm nhẹ lên nốt ruồi sau gáy trái của cậu, cả người Vương Nguyên run lên, lập tức nhắm chặt mắt mặc niệm.

Qua một lúc lâu, tóm lại là Vương Nguyên cảm giác đã qua rất lâu rồi, Vương Tuấn Khải mới có dấu hiệu muốn "ra". Vương Nguyên nghe thấy ngoài cửa có tiếng người qua lại mới nhớ đang ở nơi công cộng, sợ đến mức hồn vía lên mây. Cậu dùng khuỷu tay đụng đụng người phía sau, nói: "Trong, trong áo khoác của tôi có khăn tay, cậu, cậu và lúc gì gì đó, dùng cái kia đón lấy đi"

Phía sau có tiếng sột soạt, Vương Nguyên cảm thấy động tác của người kia ngày một nhanh hơn, cuối cùng gầm nhẹ một tiếng, dùng khăn tay lau lau chỗ bị ướt trong đùi. Vương Nguyên kéo quần lên, cúi đầu sửa sang quần áo.

Bầu không khí có chút xấu hổ, trong phòng thay đồ đều tràn ngập mùi vị của... cái kia, Vương Tuấn Khải nhẹ nở nụ cười: "Tôi mặc bộ này đẹp không?"

Vương Nguyên liếc mắt một cái, không dám nhìn kĩ, đáp một từ đẹp. Vương Tuấn Khải xoa xoa tóc cậu, cầm theo mấy bộ đồ lúc nãy mang vào thử, mở cửa ra, kéo cậu ra ngoài.

Trong lúc tính tiền, luôn cảm thấy ánh mắt toàn bộ người trong tiệm đều có chút kì quái, đặc biệt là cái cô bắt chuyện với cậu vừa nãy, trong tia kì quái còn bao gồm cả hưng phấn. Vương Nguyên đắng lòng quyết định, sẽ không bao giờ bước chân vào cái tiệm này nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro