CHAP 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sắp đến giao thừa, cả nhà tổng vệ sinh một lượt, hai người còn cùng Vương ma ma đi càn quét đồ tết, mang về nhà bao lớn bao nhỏ. Khi dán câu đối xuân, Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên mỗi người dán một bên, còn bị Vương ma ma mang máy ảnh ra chụp lại. Vương Nguyên nghe tiếng "tách" bèn quay đầu lại hỏi:
"Mẹ, mẹ làm gì vậy?"
"Chụp ảnh lại làm kỉ niệm chứ gì nữa!"
Vương Nguyên không ngờ tới, những lời này một câu thành sấm*
Cậu xoay người dán câu đối lên tường, liếc mắt nhìn bạn nhỏ Vương Tuấn Khải đang tò mò nghiên cứu câu đối bên cạnh, không khỏi nở nụ cười, dù sao ảnh hai người selfie trong di động của cậu cũng khá tối, không rõ ràng cho lắm, vì vậy cậu chuyển ảnh chụp hai người tới máy tính, sau đó gửi vào điện thoại.
Nhìn hai dáng người một lam một lục trên màn hình, đặt làm hình nền rồi mới cùng Vương Tuấn Khải xuống lầu tản bộ. Nhà bọn họ ở trong khu dân cư cũ, có lịch sử lâu đời, xung quanh đều là những hàng xóm đã quen biết mấy chục năm, trung bình Vương Nguyên cứ đi được hai bước là lại gặp người quen.
Hôm sau, Vương ma ma muốn tới chùa cầu phúc, Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải cũng đi cùng.
Vương Nguyên thắp một nén nhang, xin một quẻ, yên lặng mà thành kính chắp tay với tượng phật lớn trước mặt, cầu nguyện: "Hi vọng năm mới mọi thứ đều thuận lợi". Nghiêng đầu đối điện với ánh mắt của Vương Tuấn Khải, rồi bồi thêm một câu: Cũng hi vọng Vương Tuấn Khải luôn luôn khỏe mạnh.
Cậu tận lực tránh tất cả suy nghĩ về mối quan hệ hiện tại của hai người, không cầu dài lâu, chỉ mong chân tình!
Sau khi về nhà, Vương Tuấn Khải có gì đó rất lạ, vẻ mặt hoang mang thấp thỏm, mỗi câu Vương Nguyên phải nói đến lần thứ hai hắn mới có phản ứng.
"Em vừa nói gì vậy?"
Vương Nguyên cởi áo khoác, nghi ngờ liếc hắn một cái:
"Em nói buổi tối em tới buổi họp lớp cấp hai, anh ngoan ngoãn ở nhà chờ em, nhé?"
Vương Tuấn Khải gật gật đầu:
"Được!"
Năm mới tới, ít nhiều không thể tránh được những buổi tụ tập bạn bè. Cấp ba của Vương Nguyên còn chia ra lớp 10 và lớp 11 sau khi phân hai ban xã hội – tự nhiên. Cấp hai họp 1 lần, ngay cả tiểu học cũng không thiếu phần.
Hôm nay cậu đi họp lớp cấp hai, hỏi thăm trò chuyện với nhau một lát rồi mới bắt đầu ăn uống. Sau khi tan tiệc, Vương Nguyên lấy di động ra xem mới phát hiện có vài cuộc gọi nhỡ, đều của Vương Tuấn Khải.
Trong lòng cậu khẽ động, cảm thấy đã có chuyện gì đó xảy ra. Gọi lại thì không liên lạc được, Vương Nguyên bắt taxi, lên xe liền gọi về nhà, mẹ nói sau khi cậu ra khỏi nhà, Vương Tuấn Khải cũng đi luôn, bây giờ vẫn chưa về.
Sau đó Vương Nguyên không ngừng gọi điện thoại cho hắn, kết quả đều không liên lạc được.
Ngày tháng chạp, mùa đông ở phương nam vấn rất ẩm, thỉnh thoảng có vài cơn gió Bắc gào thét thổi qua; lạnh giá buộc con người ta tỉnh táo. Bên cạnh khu dân cư cũ là một rừng cây nhỏ, những bóng đen không ngừng lay động trong đêm tối, Vương Nguyên không biết mình đã đứng dưới lầu bao lâu, âm thanh "rào rào" của lá cây bị gió thổi không ngừng vang lên, đến khi tay chân đều đã lạnh đến mức cứng lại, cậu cũng không đợi được người ấy, dường như, từ trước đến giờ, vẫn luôn chỉ có một mình cậu!
Bàn tay chôn sâu trong túi áo, cuộn chặt lại, cảm giác lạnh lẽo như nắm phải thanh kim loại, theo từng đầu ngón tay len lỏi vào trái tim, từng đợt từng đợt cuồn cuộn truyền tới mạch máu, lan ra khắp tứ chi.
Thiếu đi một người, nhiệt độ cơ thể khó có thể ấm lên, Vương Nguyên trời sinh tay chân lạnh lẽo, lúc này toàn thân đều lạnh đến run rẩy.
Vương Tuấn Khải cả đêm không về, Vương Nguyên ở dưới lầu, chờ hắn hai tiếng đồng hồ, cũng không đợi được một câu "tạm biệt".
Hôm sau, Vương ma ma hỏi về Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên hữu khí vô lực, trả lời cho có lệ: "Đã về, trong nhà có việc!"
Kì nghỉ đông này vô cùng ảm đạm, gió lạnh cảnh tàn, từ trước tới nay ở thành phố này chưa từng có đợt không khí lạnh nào mạnh đến thế. Mấy ngày nay Vương Nguyên đều ở trong nhà, nằm trên giường ngẩn người nhìn trần nhà, suy nghĩ mông lung.
Cứ trằn trọc lết qua những tháng ngày như vậy, có đôi khi suy nghĩ nào đó lóe lên trong đầu, cậu chưa kịp bắt được thì nó đã biến mất không dấu vết. Đến một ngày, bầu trời trong xanh, cậu cuối cùng cũng cố xốc lại tinh thần, xuống lầu, thấy hàng xóm nuôi cún, chú cún kia cả người một màu trắng thuần, tai nhỏ nhọn nhọn, cái đuôi xù xù, khi chạy cứ lắc bên này lắc bên kia, Vương Nguyên nháy mắt sững sờ.
.... Vương Tuấn Khải!
Ngay lúc đó, cánh môi Vương Nguyên khẽ động, mấp máy nói ra cái tên thật sâu trong trái tim bấy lâu, vậy mà, người ấy lại cho cậu một kích tuyệt sát!
"Nếu có một ngày anh rời đi, nhất định phải chính miệng nói cho em biết!"
"Được!"
Chú cún trắng sủa "gâu gâu" hai tiếng, chạy tới sau lưng cậu, cắn cắn ống quần cậu, dì hàng xóm mắng bé vài tiếng rồi định kéo bé về, vừa ngẩng đầu liền kinh ngạc thốt lên:
"Cháu làm sao thế? Sắc mặt khó coi quá....."
Vương Nguyên vội xua xua tay rồi quay người rời đi, sự đau khổ tích tụ mấy ngày nay đều tràn ra khiến cậu phải quay lưng che mặt, đau đớn khó có thể chịu được xâm nhầm từng tấc da thịt, toàn bộ khí lực đều đã dùng để thốt lên cái tên trái tim vẫn luôn tâm niệm, ngay cả đầu ngón tay cũng khẽ run lên.
Vương Tuấn Khải!
Vương Tuấn Khải!
Vương Tuấn Khải!
Có phải, đối với anh mà nói, tình cảm này có cũng được, không có cũng chẳng sao, cho nên ngay cả một sợi dây liên hệ cũng không nỡ lưu lại?
Em tưởng rằng khi phải rời đi, chính miệng anh sẽ nói cho em biết, nhưng anh không hề! Em tưởng rằng anh sẽ cho em một dấu chấm câu rõ ràng nhất, nhưng anh không hề! Em tưởng rằng anh sẽ ở bên em lâu hơn chút nữa, nhưng anh không hề! Em tưởng rằng anh cũng như em, trao cho đối phương chân tình.... Nhưng, anh không hề!
****
Đầu tháng hai về quê, bà ngoại lôi cậu tới một góc, "thẩm vấn" kĩ càng, Vương Nguyên thiếu chút nữa là không chống đỡ nổi:
"Không có, không có ạ, con thật sự không có bạn gái mà!"
Anh họ em họ bên cạnh che miệng cười trộm, Vương Nguyên khổ sở nhìn trời, bà ngoại đột nhiên thêm một câu:
"Chưa thích cô gái nào hết... không phải là vì thích con trai đó chứ?"
Khiến cậu bị dọa chết khiếp, chỉ có thể cố sống cố chết giải thích rằng chưa gặp được người phù hợp!
Đến khi nói đến câu này, trong đầu lại hiện lên một cậu bé có đôi tai nhọn, đôi mắt đào hoa, lúc cười rộ lên lộ ra hai cái răng nanh, thực sự rất đẹp; đẹp đến mức Vương Nguyên phải nín thở vài giây, thu hồi tất cả biểu cảm, ngay cả lỗ chân lông cũng run rẩy.
Lúc tới là hai người, khi trở về chỉ còn lại một mình. Vương Nguyên lên xe, ngồi cạnh cửa sổ, ngắm nhìn cảnh sắc dần lùi về phía sau, yên lặng thở dài. Hình nền điện thoại chưa thay được mấy ngày, lại nực cười đến đáng thương, cậu không hề muốn lúc nào cũng nghĩ ngợi nhớ nhung cuộc tình thất bại này. Kết quả, vừa mở cửa phòng, Vương Nguyên liền tự giễu, cái gì chứ, cho dù có xóa ảnh chụp chung, thì ba chữ "Vương Tuấn Khải" vẫn tràn ngập trong tâm trí, trong hơi thở, trong trái tim cậu!
Chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng đau thấu tâm can,
Mùa xuân lặng lẽ nở rộ trên mảnh đất rộng lớn này, vạn vận dường như sống lại, kì học mới bắt đầu, Vương Nguyên giúp Vương Tuấn Khải xin nghỉ việc ở nhà hàng Tây, và cả mình, cậu cũng không làm ở đó nữa. Ông chủ mất đi hai "cần câu cơm", cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Lúc bước ra khỏi nhà hàng, Vương Nguyên nghiêng đầu nhìn chiếc bàn trong góc khuất kia, bị một bồn hoa thật lớn che mất hơn phân nửa.
Hình ảnh lúc trước hiện lên trước mắt, Vương Tuấn Khải giơ menu lên che đi ánh nhìn của mọi người, rồi nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên đôi môi cậu...
Vương Tuấn Khải đã nói, chẳng phải là ỷ vào em thích anh đó sao!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro