CHAP 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Nguyên tự nói với mình, coi như là một giấc mơ đi! Nhưng mà ngay cả khi ăn cơm cậu cũng sẽ nhớ tới, từng có một chú sói con chỉ hơi xíu là nhảy vào lòng cậu.
Vương Nguyên nghĩ, chẳng qua là thất tình thôi mà, đây không phải một trong những quá trình nhất định sẽ trải qua trong đời người sao? Chẳng có gì ghê gớm cả, cuộc sống vẫn trôi đi như cũ thôi. Cậu dọn dẹp phòng ốc một lần, mang quần áo và tất cả những đồ vật liên quan đến người kia cất vào một cái vali nhỏ, mới phát hiện hóa ra những gì hắn để lại ở nơi này lại ít đến thế, vậy mà căn phòng tựa như trống rỗng một mảng lớn.
Trống rỗng đến dọa người!
Sau đó cậu vứt toàn bộ sữa trong tủ lạnh vào thùng rác, còn hoa quả, táo, cam và lê thì mang đến lớp cho bạn học, nhưng như thế vẫn không ổn, dọc con đường về nhà, cậu vẫn nhớ từng nơi cùng hắn nắm chặt tay, nhớ nụ hôn nơi góc phố. Vì vậy cậu bắt đầu nghĩ đến việc đổi chỗ ở, nhờ đàn chị khóa trên tìm giùm mình.
Đàn chị là người ở thành phố này, ngoại hình xinh đẹp, tính cách hào sảng, quen biết rộng rãi, rất nhanh đã giúp cậu tìm được một chỗ. Khi gặp còn quan tâm hỏi cậu sao lại vội vàng chuyển nhà như vậy, Vương Nguyên nở nụ cười cứng ngắc nói thất tình nên muốn tìm một nơi ở mới.
"Woa, không nhìn ra nhóc to gan thế nha, còn cùng người ta sống chung nữa!"
Dứt lời Lý Hiểu mới ý thức được bản thân không phải, liền nói tiếp:
"Trời đất rộng lớn, không thiếu hoa thơm cỏ lạ, người tiếp theo sẽ tốt hơn!"
Vương Nguyên cười cười: "Dạ"
Kết quả chưa được vài hôm, Lý Hiểu hẹn cậu đến quán bar, lúc Vương Nguyên tới nơi thì cô đang chống khuỷu tay lên quầy bar, tay cầm một chai rượu, uống không ngừng.
Vương Nguyên ngồi xuống cạnh cô, mới nghe được tiếng cô: "Đại Nguyên à, chị cũng thất tình rồi!"
"Ừm, chị đừng uống nữa"
Vương Nguyên gỡ tay cô ra, đoạt lấy chai rượu, đặt sang một bên.
"Em có biết lý do không?"
"Là gì?"
"Tên khốn nạn kia ngoại tình, bị chị bắt quả tang lúc đang ở trên giường"
Nói tới đây, cô vùi đầu vào giữa hai tay, lẳng lặng khóc.
Vương Nguyên nâng tay, nhưng cuối cùng vẫn không chạm lên vai cô, mà nói:
"Em vẫn cảm thấy mượn rượu giải sầu là hành vi của những kẻ yếu đuối"
"Đúng vậy.... Nhưng cồn có thể tạm thời khiến thần kinh tê liệt, sẽ không thấy đau"
"Chị được nhiều người thích như vậy, mấy hôm trước còn khuyên em chân trời rộng lớn, không thiếu hoa thơm cỏ lạ mà, thế nhưng bản thân chị lại không làm được, còn uống nhiều rượu như vậy"
Vương Nguyên khẽ thở dài, ngón tay bất giác vuốt ve bình rượu, xúc cảm lành lạnh ở đầu ngón tay thật thoải mái, giống như... làn da của Vương Tuấn Khải. Chết tiệt! Lúc nào rồi mà còn nhớ đến hắn?
Bây giờ Lý Hiểu mới ngẩng đầu lên nói một câu: "Không thì chị em ta thành một đôi đi? Dù sao cậu cũng đang độc thân!"
Vương Nguyên lườm cô một cái, lạnh lùng đáp: "Chị có thể chấp nhận một người đồng tính làm bạn trai mình sao?"
".... Cũng đúng, không chấp nhận đâu"
Thật ra Lý Hiểu chỉ thuận miệng nói thôi, đối với cô, Vương Nguyên giống như em trai ruột vậy, nếu như thực sự yêu nhau, cô không thể thích ứng được.

Sau khi đưa Lý Hiểu về nhà, Vương Nguyên rụt cổ vào trong áo khoác, chầm chậm về nhà. Trong đêm đông, kỉ niệm cố quên lại cứ thế tràn về, khiến cậu như chìm đắm.
Người ấy từng cầm tay cậu đút vào túi áo, mười ngón tay quấn quýt giao nhau, lòng bàn tay dán lên lòng bàn tay, người ấy từng ôm chặt cậu, từng trao cậu nụ hôn đầy dịu dàng... Trái tim nảy lên từng nhịp đau đớn.
Vương Nguyên dừng lại, tay ôm chặt ngực, khó khăn hít thở. Cậu đau khổ nghĩ, có lẽ vì lần này ngã quá đau, nên qua thật lâu mới có thể khỏi hắn.
****
Thời gian trôi qua, mùa xuân lặng lẽ bước đến, Vương Nguyên chuyển nhà, là mầm cây xanh nho nhỏ trong bồn cây trước cửa sổ nhắc nhở cậu, mùa của vạn vật sinh sôi đã phủ xuống nhân gian.
Hiện tại, khi nhớ đến người kia, cậu đã không còn đau đớn như trước nữa, ít nhất đã có thể khống chế vẻ mặt, còn nội tâm, dù có ra sao cũng chỉ mình cậu biết mà thôi.
Cho nên, có phải đã đến lúc nên quên người kia đi, bắt đầu lại một lần nữa? Khi suy nghĩ này hiện lên trong đầu, Vương Nguyên cười tự giễu, nếu như hiện tại có thể quên thì cũng chẳng cần phải cố gắng nhắc nhở chính mình làm gì!
Cách nhanh nhất để chấm dứt một tình yêu là bắt đầu một tình yêu khác.
Nhưng Vương Nguyên không nghĩ đến chuyện ở bên người khác mà trong lòng chỉ có hắn, hơn nữa cậu luôn cảm thấy sẽ không bao giờ tìm được một người có thể ở bên cậu như vậy nữa. Sẽ không... có ai khiến cậu toàn tâm toàn ý yêu như vậy nữa!
Những cô gái thích cậu rất nhiều, hết người này đến người khác tỏ tình, cậu vẫn một mình trải qua ba năm đại học, khi sắp tốt nghiệp, ba mẹ hỏi cậu đã tìm được công việc thực tập chưa, Vương Nguyên cầm điện thoại đáp đã tìm được, là trợ lý cho một nhạc sĩ trong một công ty giải trí. Cậu dự định sẽ cố gắng học tập kinh nghiệm.
Ma ma lại càm ràm cậu, sao không tìm một công việc phổ biến dễ làm, cho dù là nhân viên văn phòng thì vẫn tốt hơn làm trợ lý cho nhạc sĩ. Vương Nguyên nói nhất định sẽ suy nghĩ thật kĩ rồi cúp điện thoại.
Cậu cảm thấy tình trường đã thất bại, thì không thể lại từ bỏ lý tưởng của bản thân, từ từ cố gắng, rồi sẽ có một ngày gặt hái được thành công!
Nhưng cậu đã coi nhẹ sự tàn khốc của thế giới này, công việc trợ lý nói trắng ra thì chính là nhân viên tạp vụ, hơn nữa cái vị nhạc sĩ đại nhân kia lâu lâu mới có dịp tới công ty cũng sẽ không chỉ điểm gì cho cậu, một tháng cậu gặp mặt dì dọn vệ sinh còn nhiều hơn cả gặp vị nhạc sĩ hướng dẫn mình. Bộ phận nhân sự điều cậu đến làm chân chạy vặt cho một minh tinh nhỏ, cả ngày chạy tới chạy lui, đi theo đoàn làm phim dầm mưa dãi nắng, mệt muốn chết, tiền lương thì còm cõi.
Tính cách của Vương Nguyên rất mạnh mẽ, sau khi tìm được việc liền nói với ba mẹ mỗi tháng không cần chu cấp tiền cho cậu nữa, hiện tại chi phí ăn uống có chút eo hẹp, dù gì cậu cũng không qúa xem trọng, đủ dùng là được, thật ra cuộc sống của cậu cũng không đến nỗi nào.
Ngày nào đó, cậu nhàn hạ ngồi dưới cầu thang khẽ ngâm nga ca hát, bị một nhà chế tác nổi tiếng nghe được, liền bảo cậu hát một bài thử xem. Vương Nguyên hát, nhà chế tác liên tục hỏi cậu vài vấn đề, cậu thật thà trả lời. Hôm sau nhận được thông báo, người đàn ông kia đang dự định tổ chức một tiết mục tuyển chọn tài năng, muốn mời cậu tham gia. Vương Nguyên không muốn trở thành người nổi tiếng, cậu muốn soạn nhạc, nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội lần này thì chắc chắn sẽ không có lần thứ hai.
Cậu vượt qua các vòng của cuộc thi, tiến thẳng vào bán kết, rồi bước tới chung kết, cuối cùng trở thành người đại diện khu vực tham gia cuộc thi chung kết trong phạm vi cả nước. Vương Nguyên đi ngoài đường mới ý thức được mình bắt đầu nổi tiếng rồi, những cô gái trẻ thích dáng vẻ tinh tế đẹp trai của cậu, các chị thích khí chất ôn hòa dịu dàng của cậu, các dì thích giọng nói mềm mại, tiếng cười trong trẻo của cậu, à, đương nhiên cũng không ít những chàng trai thể hiện rất vừa lòng với ngoại hình của cậu.
Gặp lại Vương Tuấn Khải là chuyện cậu chưa bao giờ nghĩ đến...
Đó là ngày cậu chụp hình tuyên truyền cho cuộc thi toàn quốc, theo người quản lý của công ty đi vào trong, từ khu rừng nhỏ bên cạnh lao tới một bóng trắng, chớp mắt bổ nhào lên người cậu, dọa cậu trắng bệch cả mặt mũi.
Chưa hết hoảng hồn, Vương Nguyên sửng sốt phải đến ba phút, trong lúc ấy, con sói kia đã kịp liếm từ trán xuống đến môi cậu.
Hình dáng sói của Vương Tuấn Khải đã lớn hơn rất nhiều, lúc đứng thẳng có lẽ phải cao đến ngực cậu, bỗng nhiên bổ nhào đến, áp cậu xuống mặt đất, nhìn nhìn vẻ mặt không dám tin của cậu.
Sói Khải kêu một tiếng, lộ ra hai chiếc răng nanh, ngữ điệu trầm thấp: "Chẳng phải đã bảo em không được chạy loạn sao? Không nghe lời!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro