CHAP 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Ngày đó, vòng cuối cuộc thi tài năng XX, tám người chọn bốn được tường thuật trực tiếp, thí sinh mang số 07 Vương Nguyên vắng mặt, đương nhiên chuyện này cũng khiến tổ tiết mục vô cùng bất ngờ, chủ đề này lên top trend trên weibo, Vương Nguyên được coi là quán quân hot nhất cuộc thi này, tại sao lại bất ngờ rút lui tại giây phút quan trọng nhất?
Mà người nào đó không hề hay biết mình đã trở thành tâm điểm cho cư dân mạng, còn đang vi vu trên đồng cỏ không biết tên, màn đêm lấp lánh sao bao phủ cả vùng đất rộng lớn, cách đồng cỏ không xa là một rừng cây xanh um tùm, cây cối mọc thành từng cụm, tiếng côn trùng kêu vang vọng, cỏ dại cao nửa thước, Vương Nguyên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, trên không gian trống trải đầy gió này khiến cậu không khỏi rùng mình, Vương Tuấn Khải bên cạnh thấy động tác của cậu, liền dán sát vào cậu. Vương Nguyên im lặng không nói, cậu cũng chẳng biết vì sao mình lại ở đây, về chuyện này, phải nói đến ba ngày trước...
Ngày đó, cậu vừa tan ca, một con sói to lớn mình đầy lá cây bỗng nhiên nhảy bổ ra, nhào lên người cậu, hết liếm lại ngửi. Vương Nguyên từ trong khiếp sợ tỉnh lại, nói:
".... Anh đứng lên đã!"
Nói chuyện với nhau ở bên ngoài rất dễ bị chú ý, Vương Nguyên dắt hắn lên cầu thang về nhà. Vương Tuấn Khải vừa vào cửa liền biến thành hình người, ôm lấy cậu từ phía sau. Vương Nguyên chỉ chống một tay lên tường để cởi giày, bị người kia ôm bất ngờ nên không kịp phòng bị, giật mình trượt chân ngã luôn lên sàn nhà, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đang đè lên mình: "Rất nhớ em!"
Vỏn vẹn ba chữ đã khiến hốc mắt cậu nóng lên, trái tim nơi lồng ngực run rẩy, Vương Nguyên há miệng cố gắng hít thở, gian nan thuyết phục:
"Anh buông tôi ra trước đã"
"Không muốn"
Vương Tuấn Khải chôn mặt vào gáy cậu, đôi môi quấn quýt vành tai cậu, cấp bách nói: "Để anh ôm một lát"
Vương Nguyên lấy lại cảm xúc, không nhịn được mà hỏi:
"Sao anh lại ở đây? Không phải đã trở về rồi hả?"
"Quay về tìm em"
Vương Tuấn Khải ngẩng đầu, nắm lấy cằm cậu, quay qua rồi hôn lên, đầu lưỡi quấy đảo, liếm mút đôi môi Vương Nguyên, nhưng vài giây sau đã tách ra, nói:
"Vương Nguyên Nhi..."
Gương mặt Vương Nguyên đỏ ửng "Dạ?"
Bị hắn hôn đến mức đầu óc có chút mờ mịt, ngay cả những lời nói muốn thốt ra từ lâu cũng quên hết sạch.
"Tại sao em lại chạy loạn khắp nơi như vậy, suýt chút nữa là anh không tìm được em!"
Vương Tuấn Khải dùng chóp mũi cọ cọ sườn mặt cậu, ngữ khí mang vài phần tủi thân.
Vương Nguyên giận tái mặt, đẩy mạnh người đang đè mình ra, bước lên, ngồi lên huyền quan, cẩn thận đánh giá Vương Tuấn Khải trước mắt, một tay hắn chống trên mặt đất, hình dáng cơ thể hiện ra rõ ràng, gương mặt so với ngày xưa càng thêm thành thục anh tuấn, dọc thái dương bên trái là một vết sẹo dài khoảng một xen-ti-mét, cùng với ánh mắt thâm trầm càng thêm mạnh mẽ, cả người toát ra sự hoang dã.
Vương Nguyên trở về phòng, cầm một bộ quần áo ném lên người hắn: "Mặc quần áo vào rồi nói"
Vương Tuấn Khải tùy ý mặc lên người, vẫn ngồi dưới đất, ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt trầm tĩnh mà thâm thúy. Vương Nguyên đưa tay kéo hắn dậy, Vương Tuấn Khải thuận thế mượn lực lúc đứng lên, kéo cậu vào lòng.
"Anh tìm tôi làm gì?"
Vương Nguyên kệ hắn ôm, bình tĩnh hỏi.
"Anh đã đoạt lại địa bàn của mình rồi"
Ngữ khí của Vương Tuấn Khải vô cùng bình thản, ánh mắt đột nhiên sáng lên:
"Nên tới đón em"
Vương Nguyên đẩy hắn ra, đáp:
"Đón tôi? Đón tôi làm gì?"
"Anh là Lang Vương...."
Hành động của cậu khiến Vương Tuấn Khải ngẩn ra, nhưng vẫn nói tiếp:
"Cũng muốn để em nhìn thấy quê hương của anh"
"Dựa vào cái gì?"
Vương Nguyên cười lạnh một tiếng.
"Cái gì mà dựa vào cái gì, anh muốn cho em thấy, không được sao?"
Vương Tuấn Khải nói xong còn muốn đi qua ôm cậu, lại bị cậu vung tay gạt ra, ngẩn người một lát mới nghe thấy giọng của cậu:
"Năm năm trước, anh không từ mà biệt, bây giờ anh đột nhiên xuất hiện, định làm gì hả?"
"Anh không có. Anh gọi điện thoại cho em, nhưng em không nghe"
Vương Tuấn Khải khẽ cắn môi: "Lúc đó anh đang bị truy sát"
".... Sao cơ?"
"Kẻ đó tìm đến, đêm đó mang người đến, muốn giết anh!"
Vương Tuấn Khải nở nụ cười tỏ ý không sao hết:
"Nhưng mà coi như mạng anh lớn, không chết!"
Hai người họ bỗng nhiên im lặng, Vương Nguyên nghe xong, vô cùng hoảng sợ, nâng ngón tay chỉ vết sẹo trên trán hắn hỏi có phải do lúc đó gây ra không, Vương Tuấn Khải lắc đầu:
"Cái này là lúc anh trở về bị, vết sẹo phía sau lưng.... mới là của lúc đó"
"Cho em xem nhé?"
Vương Nguyên run giọng, đầu ngón tay cũng run rẩy, Vương Tuấn Khoải xoay người, cởi hết quần áo vừa mặc lên, một vét sẹo dữ tợn rạch ngang cả tấm lưng. Vương Nguyên che miệng, trái tim khẽ nhói lên.
"Sao lại bị như thế, sao lại sâu như vậy, khi đó có phải rất đau không?"
"Xem xong rồi hả?"
Vương Tuấn Khải hỏi, xoay người nhìn vẻ mặt đau lòng của cậu, không khỏi cười lộ cả răng hổ:
"Nhớ đến em thì sẽ không quá đau nữa"
Cười xong, gương mặt hắn bỗng trở nên lạnh băng, trong đầu quay cuồng cảnh tượng bị bắt, buộc phải rời đi, khi chạy trốn, cắn răng muốn sống sót, dù thế nào cũng phải sống! Thực ra móng vuốt sắc nhọn đâm xuống lưng hắn ngày ấy, suýt nữa đã khiến hắn và Vương Nguyên kẻ chết người sống. Khi ngã xuống vách núi, ý niệm duy nhất trong đầu hắn chỉ có một: "Phải sống sót trở về gặp Vương Nguyên!"
Những gì hắn nói cũng là sự thật, trong vật vã mê man, chỉ nhớ kỹ hai chữ Vương Nguyên, dường như đau đớn cũng chậm lại.
Vương Nguyên lấy lại tinh thần, nhẹ giọng:
"Em cũng nhớ anh!"
Vương Tuấn Khải nhướn mi nở nụ cười tươi, lại thấy một giọt lệ trong suốt theo khóe mặt cậu rơi xuống sàn nhà, luống cuống hỏi:
"Làm sao thế... Sao lại khóc rồi?"
Vương Nguyên kinh ngạc: "Em khóc?"
"Làm sao vậy?"
Vương Tuấn Khải ôm lấy cậu, nâng ngón tay lau nước mắt cho cậu, nhưng mà nước mắt của Vương Nguyên lại không ngừng rơi, nối tiếp nhau chảy ra. Vương Tuấn Khải nhíu mi:
"Thật xin lỗi, nhưng hoàn cảnh lúc ấy vô cùng hung hiểm, anh không có cách nào gặp em một lần!"
Vương Nguyên lắc đầu, mím môi khóc. Cậu cũng không biết vì sao mình khóc, nước mắt cứ trào ra, ngay phút trước còn giận hắn không từ mà biệt, lại bởi vì ba chữ "nhớ đến em" mà không chịu nổi. Cái đêm Vương Tuấn Khải rời đi, cậu không khóc, ngày tháng sau đó khổ sở đến mức khó mà tưởng tượng, công việc không tốt, cậu bấm bụng chịu đựng, bị người ta chỉ thẳng mặt mà mắng mỏ, bị đồng nghiệp đánh lén, nghe thấy đối thủ cạnh tranh nói với những người khác cậu dựa vào quy tắc ngầm để có được địa vị hiện tại... tất cả, tất cả những điều ấy, cậu đều chịu đựng! Ở bên Vương Tuấn Khải đã khiến cậu tiêu hao sạch nhiệt huyết, va chạm xã hội khiến cậu biết được sự thối nát của cuộc sống, cậu cảm thấy mình đã không cách nào có thể tin tưởng người khác được nữa, nghĩ đến tương lai sau này, phải cô độc trải qua quãng đời còn lại một mình...
Vương Nguyên mặc kệ nước mắt, ôm lấy hắn, nức nở:
"Em cũng rất nhớ anh!"
Hai tay cậu đặt lên tấm lưng hắn, cho dù cách một lớp áo cũng có thể mơ hồ cảm nhận được vết sẹo dữ tợn kia.
"Ừm, anh về rồi đây!"
Vương Tuấn Khải cúi đầu đáp một câu, dùng sức ôm chặt cậu.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro